Độc Nhất Sủng Thê

Chương 102: 102: Hạ Thuốc



Manh Manh nhìn thấy Mạc Hy vội vàng rời đi, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người.

Con bé vội chạy lên lầu xem thử tình hình thế nào.

Manh Manh mở tung cánh cửa, hét lớn: “Daddy không hay rồi! Chị Mạc Hy cùng anh Tiểu Trạch bỏ về rồi, đến bữa sáng cũng không ăn!”

Đạp vào mắt nó lại là khung cảnh Lục Hàn bị trói chặt trên giường.

Sao thế? Chuyện gì đã xảy ra? Như này không giống với dự tính gì cả! Kế hoạch không phải đã thành công rồi sao, sao mà bây giờ người thì tức hiaanj bỏ về người thì lại bị trói trên giường thế kia?

Manh Manh nghiêng đầu khó hiểu hỏi Lục Hàn: “Daddy sao lại bị trói vậy? Hai người chơi trò gì thế?”

Lục Hàn vừa bị Mạc Hy đội cho một tội danh lớn lên đầu còn chưa nguôi hết cơn phẫn nộ lại bị con gái nhìn thấy bản thân trong tình cảnh mất mặt như vậy thì càng thêm tức giận.

Lục Hàn liếc nhìn Manh Manh, biểu cảm mất kiên nhẫn:

“Con còn không cởi trói cho ba!”

Manh Manh vội vàng lấy kéo cắt dây trói.

Lục Hàn sau khi được thả ra thì khoác áo lên, chỉnh tề lại trang phục của mình.

Suốt từ khoảng thời gian cô nghi oan cho anh, anh đã luôn nghĩ xem rốt cuộc là kẻ nào lại có cái gan lớn như vậy? Trong cái nhà này, làm gì còn ai có gan làm ra chuyện động trời như vậy.

Suy đi tính lại e là chỉ có một người duy nhất.

Manh Manh lúc này còn chưa cảm nhận được nguy hiểm bại lộ đang gần kề, con bé kéo áo của Lục Hàn, sốt sắng hỏi:

“Daddy đã xảy ra chuyện gì thế? Chị Mạc Hy có vẻ tức giận lắm, là ba chọc chị ấy sao?”

Lục Hàn quay ra, niềm nở thân thiện mà trả lời:

“Là ai chọc chị Mạc Hy của con giận con còn không biết sao? Ba hình như biết “chuyện tốt” này là do ai làm rồi!”

Bấy giờ Manh Manh mới cảm nhận được bản thân rơi vào nguy hiểm rồi.

Chết thật! Lại bị phát hiện sớm như vậy, còn chưa chuẩn bị tâm lí để đối phó nữa.

Phải làm sao đây? 36 kế chạy là thượng sách, bị phát hiện rồi thì đương nhiên là phải chạy trước.

Con bé vừa định quay đầu bỏ chạy thì liền bị Lục Hàn một tay túm lại.

Làm ra “chuyện tốt” như vậy còn định bỏ chạy cơ à? Không dễ đâu!

Lục Hàn vứt Manh Manh lên ghế sô pha, nghiêm túc chuẩn bị một cuộc thẩm vấn.

Manh Manh thật sự là hết đường chạy trốn, chỉ đành ngoan ngoãn quỳ trên ghế chờ đợi.

“Manh Manh con giỏi rồi nhỉ, còn biết tính kế cả ba nữa!”

Còn chưa đến cuối thì chưa dừng lại, đã diễn thì diễn cho trót.

Manh Manh vờ như bản thân không biết gì cả mà hỏi lại Lục Hàn:

“Daddy nói gì thế con không hiểu?”

Chừng ấy diễn xuất đã mong qua mắt được Lục Hàn? Vẫn còn non lắm!

Lục Hạn véo căng hai má Manh Manh, không kiên nhẫn được mà hỏi trực tiếp vấn đề:

“Con còn giả ngốc? Nói, “chuyện tốt” hôm qua có phải con làm hay không?”

Manh Manh cũng không dám giả ngốc nữa, là phúc không phải hoạ, là hoạ tránh không nổi.

Thôi thì thừa nhận, còn lại để số phận định đoạt vậy.

“Con chỉ là muốn giúp Daddy và chị Mạc Hy mau chóng tiến thêm một bước thôi!”

Lục Hàn ôm đầu, con bé này gây ra hoạ lớn còn nghĩ rằng bản thân làm việc có ích.

Mạc Hy có thành kiến với Lục Hàn không phải ngày một ngày hai những vấn đề này lại không phải quá lớn, chỉ cần kiên nhẫn thì thay đổi được suy nghĩ của cô là chuyện hoàn toàn có thể.

Chỉ trách Manh Manh còn quá nhỏ, không hiểu được quan trọng cốt lõi của vấn đề.

Chuyện vốn không tới mức nghiêm trọng nhưng sự việc xảy ra vừa rồi e rằng khiến Mạc Hy càng thêm chán ghét Lục Hàn.

Bây giờ e là cô còn không muốn nhìn tới mặt anh thì nói gì đến chuyện kết hôn.

“Tối qua Mạc Hy nói cô ấy sẽ suy nghĩ lại về chuyện hôn sự này.”

Manh Manh nghe thế thì vui mừng hớn hở, còn tưởng rằng nhờ kế hoạch của mình mà hai người này có thể đến được với nhau rồi.

Con bé nhảy cẩng lên, ôm lấy Lục Hàn.

“Thật sao? Vậy có phải…”

Nhưng Lục Hàn ngay sau đó đã nói thêm: “Nhưng đó là trước khi “chuyện tốt” con làm phát huy tác dụng.

Mạc Hy rất tức giận, nói rằng sẽ không kết hôn với loại tiểu nhân hạ thuốc cô ấy.”

Hả, tại sao lại thế này? Manh Manh nhận ra Mạc Hy chắc chắn đã hiểu lầm rằng thuốc do Lục Hàn hạ nên mới tức giận như vậy.

Con bé sốt sắng muốn đi giải thích hoá giải hiểu lầm này.

“Sao lại thế? Chị Mạc Hy hiểu lầm rồi, con phải đi giải thích với chị ấy.

Thuốc là do Manh Manh hạ!”

Lục Hàn ngăn cản con bé lại, chuyện này nói ra thì ai sẽ tin đây? Nói một đứa bé chưa lên 10 đi hạ thuốc một người trưởng thành, lừa ai chứ? Mạc Hy yêu thương Manh Manh như vậy, sao có thể tin vào những lời vô căn cứ này.

“Con nghĩ cô ấy sẽ tin thuốc là do con hạ sao?”

“Không thử làm sao biết được.

Daddy người để con đi giải thích với chị Mạc Hy đi!”

Lục Hàn túm áo Manh Manh, giữ cho con bé không chạy được.

Anh thở dài, chuyện này thôi thì cứ tính sau đã.

“Con làm thế cô ấy lại nghĩ là ba ép con nhận tội thay.

Được rồi, ba sẽ tìm cơ hội giải quyết chuyện này.

Bây giờ con kể hết mọi chuyện cho ba!”

Sự việc lần này, thật sự trở thành một đống hỗn độn!

Mạc Hy lúc nãy tức giận mà một mạch bỏ về, lúc về tới nhà đã mệt mỏi ngồi phịch lên chiếc ghế sô pha, uống một ngụm nước lớn.

Ra khỏi nhà của tên Lục Hàn kia quả thật thoải mái hơn nhiều rồi!

Tiểu Trạch mới sáng sớm còn chưa kịp tỉnh ngủ đã bị Mạc Hy dắt tay kéo về, cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Thằng bé dụi mắt, nắm lấy tay Mạc Hy hỏi:

“Mami sao thế, mới sáng sớm chúng ta sao lại về gấp như vậy? Con còn chưa chào tạm biệt chú Lục.”

Hai chữ Lục Hàn vang lên khiến Mạc Hy nhớ về chuyện đã xảy ra.

Cô hận không thể ngay tại đó mà bóp chết anh.

Quả nhiên không thể tin tưởng vào bản mặt đẹp trai đó của Lục Hàn! Bên ngoài thì đẹp đẽ bên trong lại thối nát như vậy!

Mạc Hy để tay lên vai Tiểu Trạch, căn dặn kĩ lưỡng với thằng bé:

“Tiểu Trạch con nghe mẹ, Lục Hàn hắn là người xấu, kẻ b.iến thái.

Con sau này tốt nhất tránh xa hắn ra.”

Tiểu Trạch thực sự là bị làm cho mơ hồ rồi! Không phải hôm qua còn rất tốt sao, hôm nay sao lại thành kẻ biế.n thái xấu xa rồi?

“Tại sao vậy ạ?”

Mạc Hy không thể nói với Tiểu Trạch rằng tên khốn đó đã vô liêm sỉ tới mức hạ thuốc xong còn không nhận với Tiểu Trạch được.

Chuyện này trẻ con không nên biết a!

“Không có sao hết! Con cứ nhớ lời mẹ là được.

Thôi được rồi, mẹ đi ngủ một lúc.

Tiểu Trạch tự nấu gì ăn nhé!”

Tiểu Trạch nhìn theo Mạc Hy đi vào phòng với bộ dạng uể oải.

Thằng bé không rõ là đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng suy nghĩ một lúc liền hốt hoảng nhận ra: “Chẳng lẽ mami nghĩ là chú Lục hạ thuốc?”

Cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Manh Manh gấp gáp gọi đến cũng là vì chuyện này.

Tiểu Trạch vừa bắt máy đã nghe giọng nói xuyên màng nhĩ của Manh Manh:

“Tiêu rồi! Chị Mạc Hy hiểu lầm ba em bỏ thuốc, kế hoạch của chúng ta thất bại rồi.”

Tiểu Trạch nghe thấy giọng Manh Manh nghèn nghẹn liền hỏi: “Em sao thế, bị mắng rồi à?”

“Vâng, Daddy biết chuyện đập luôn bình rượu thuốc rồi, cũng nhốt em trong phòng luôn.

Chúng ta làm sao đây? Phải nghĩ cách để giải thích cho chị Mạc Hy hiểu.”

Tiểu Trạch ra chiều nghĩ ngợi.

Manh Manh cũng bị cấm túc rồi, không thể đến đây được.

Chuyện này lại quan trọng không thể trì hoãn.

Sau khi tính toán kĩ càng, Tiểu Trạch vui vẻ chống nạnh nói với Manh Manh:

“Được rồi, em cứ ở trong phòng của em đi.

Đợi khi thời cơ đến, anh sẽ gọi em đến diễn.

Lúc đó cứ làm theo lời anh nói, làm tốt thì có thể giải quyết được vấn đề rồi!”.