Độc Tôn Tam Giới

Chương 2569: Phát tài lớn (1)



Tiềm Hành phù này bất luận công thủ đều có thể nói là phù lục hoàn mỹ.

Đương nhiên đối mặt với đối thủ đặc biệt cường đại. Tiềm Hành phù này cũng chưa chắc đã hữu hiệu.

Nhưng mà theo lý thuyết mà nói, bất kể phù lục công kích hay là phòng ngự, gặp phải đối thủ viễn siêu mình thì cũng không có bất kỳ hiệu quả nào.

So sánh với nhau, Tiềm Hành phù này càng có ưu thế hơn một chút.

- Khó trách Thư Vạn Thanh kia có thể thẩm thấu vào trong địa bàn của Nguyệt Thần giáo, ám sát vương tử của Cổ Na bộ lạc kia. Hóa ra là có phù lục nghịch thiên này.

Giang Trần nghĩ tới đây, trong lòng còn sợ hãi.

Nếu như Thư Vạn Thanh kia dùng Tiềm Hành phù này chạy tới Khổng Tước thánh sơn thì thế nào? May mắn mà Khổng Tước thánh sơn có Cửu Vi Phi Hoa trận.

Cửu Vi Phi Hoa trận này tuy rằng không có cách nào phòng ngự được công kích của Thư Vạn Thanh. Thế nhưng nếu như Thư Vạn Thanh muốn mạnh mẽ phá trận, tất sẽ có chấn động.

- Thư Vạn Thanh kia nhất định đã tới, chỉ là không có cách nào bất tri bất giác phá vỡ Cửu Vi Phi Hoa trận, cho nên mới không mạo hiểm a.

Đây là suy đoán của Giang Trần.

Nếu như Thư Vạn Thanh muốn đối phó hắn, trực tiếp ẩn nấp ám sát, tự nhiên là biện pháp tốt nhất. Cần gì phải ngàn dặm xa xôi đi ám sát vương tử Khổ Man tộc kia.

- Phù lục nhất đạo quả nhiên có tạo hóa chi công. May mắn mà trận chiến lúc trước ta chiếm tiên cơ, dùng Cửu Cung mê trận đồ kia vây khốn hắn. Nếu không hắn thi triển Tiềm Hành phù này, ẩn nấp vô tung, muốn giết hắn độ khó quả thực không nhỏ.

Cửu Cung mê trận đồ cường đại, có thể vây khốn Thư Vạn Thanh, cho nên Thư Vạn THanh không có cách nào thi triển Tiềm Hành phù này, cho dù thi triển cũng không có tác dụng.

Bởi vì trong trận pháp này, tác dụng của Tiềm Hành phù không phát uy ra được uy lực cực hạn. Dùng cũng chưa chắc đã có hiệu quả tốt nhất.

Đương nhiên theo Giang Trần suy đoán, khả năng lớn hơn là Thư Vạn Thanh kia khinh địch.

Bởi vì dùng tính tình của Thư Vạn THanh, sau khi hắn bị nhốt, thậm chí còn không cảm thấy Giang Trần sẽ có biện pháp lấy mạng hắn, cho nên căn bản hắn không có khả năng cân nhắc nghiêm túc việc vận dụng Tiềm Hành phù này.

Mà đợi sau khi Giang Trần đánh lén hắn, tất cả tới quá nhanh, hắn căn bản không kịp vận dụng.

Sau khi bị thương. Tu vi giảm nhiều, đoán chừng không có cách nào phát huy hiệu quả tốt nhất của Tiềm Hành phù này, cho nên Thư Vạn Thanh kia từ đầu tới đuôi đều không có sử dụng Tiềm Hành phù này.

- Ha ha, hắn không cần là tốt nhất, thứ này lại tiện nghi cho ta.

Giang Trần nhìn qua Tiềm Hành phù, tuy rằng rõ ràng đã sử dụng qua ít nhất hai ba lần. Thế nhưng Tiềm Hành phù này có lẽ còn có ba bốn lần cơ hội sử dụng.

- Tiềm Hành phù này ta nên để cho mình dùng.

Giang Trần thận trọng giữ Tiềm Hành phù, còn có một tấm Thiên Vị Chân Cương phù, cùng với một tấm Thiên Vị Ngự giáp phù, để vào trong nhẫn trữ vật của mình.

Ba tấm phù lục này là thứ hắn nhận định mình phải mang theo. Gặp phải cường giả chính thức, gặp phải chiến đấu khổ cực chính thức, chính là lúc cần dùng tới.

Còn lại một tấm Thiên Vị Ngự giáp phù, Giang Trần lo lawnsgs tới việc lúc đó hắn nên đưa cho ai.

Vô luận thế nào, tất cả bảo vật đều phải phát huy ra tác dụng lớn nhất của nó, không thể lãng phí.

Sau khi kiểm kê bốn tấm phù lục, đây cũng chỉ là một góc của núi băn gtrong đống bảo vật mà Thư Vạn Thanh cất giấu. Đương nhiên đại bộ phận đồ vật tuy rằng trong mắt người khác đều là bảo vật không tầm thường. Nhưng mà trong mắt Giang Trần, hắn không để ý một chút nào. Nhất là một ít đồ vật cấp bậc Đế cảnh sử dụng, Giang Trần cũng loại nó ra, hắn định tới lúc đó ban thưởng toàn bộ cho người dưới tay mình.

Thứ tốt của Thư Vạn Thanh rất nhiều. Hơn nữa dường như lão nhân này có sở thích thu thập bảo tàng, cả nhẫn trữ vật, khắp nơi đều chất đầy các thứ.

Cho dù là bảo vật của một trăm cường giả Đế cảnh cộng lại chỉ sợ cũng không có cách nào bằng đống bảo vật mà cường giả Thiên Vị như Thư Vạn Thanh cất chứa.

- Cường giả Thiên Vị quả thực giỏi vơ vét của cải a.

Giang Trần không thừa nhận cũng không được.

Tiếp tục kiểm kê, phàm là đan dược, Giang Trần đều mặc kệ. Những bảo vật khác có lẽ Giang Trần sẽ nhìn một chút, nhưng mà đan dược thành phẩm, Giang Trần không thích nhìn, cũng kinh thường nhìn qua.

Chỉ cần phân biệt qua một chút, hắn đã ném qua một bên.

Nhưng mà Giang Trần không thừa nhận cũng không được. Những đan dược này kỳ thực cũng không tầm thường, đối với bất luận một cường giả Đế cảnh nào khác mà nói, những đan dược của Thư Vạn Thanh đều là cơ duyên lớn lao.

Giang Trần định tới lúc đó xem những đan dược thành phẩm này, nhìn tình huống mà chậm rãi phân phát cho mọi người dùng.

Những vật này hắn có giữ lại không phải là không dùng được. Mà là hắn không muốn dùng. Phương diện đan dược Giang Trần chỉ tín nhiệm thứ của mình, đan dược mà hắn muốn dùng thì cũng phải là do tự mình luyện chế ra.

Đây là một loại bản tâm, kiên trì của đan dược đại sư mà Giang Trần đã luyện thành từ kiếp trước.

Ngược lại, linh dược lại càng ưa thích. Linh dược không phải là đan dược thành phẩm, là linh vật trời sinh, nuôi dưỡng, không có bàn tay của con người. Bông sen ở nước trong đương nhiên sẽ đẹp hơn.

Giang Trần ưa thích loại linh vật trời sinh do thiên địa nuôi dưỡng này.

Linh dược mà Thư Vạn Thanh cất dấu quả thực không ít. Đương nhiên thứ tiếc nuối duy nhất chính là cho dù cường giả Thiên Vị cũng vậy, số lượng linh dược thu thập được đại đa số là linh dược Thiên cấp. Không có thứ cao hơn. Chỉ là linh dược so với cường giả Đế cảnh bình thường thì lớn hơn rất nhiều a.

Số lượng linh dược do Thư Vạn Thanh cất dấu này có hơn một ngàn.

Rất nhiều thứ Giang Trần tha thiết mơ ước, Thư Vạn Thanh đều có. Ví dụ như Thiên Địa Lăng Vân chi, nguyên vật luyện liệu chế Đế Lăng đan.

Thư Vạn Thanh này không ngờ có hơn mười gốc.

- Lão gia hỏa này quả nhiên là kẻ có tiền.

Giang Trần cũng không thể không cảm khái. Phải biết rằng Giang Trần thu mua Thiên Địa Lăng Vân chi này đã mấy năm, cũng không thu được vài cọng.

Mà lão nhân này, trong nhẫn trữ vật tùy tiện cũng có mười gốc. Hơn nữa rất rõ ràng, cấp bậc của linh dược này đối với cường giả Thiên Vị tam trọng như Thư Vạn Thanh mà nói, trên cơ bản tác dụng không lớn.

Thế nhưng mà dù vậy lão nhân này vẫn giữ lấy không ném ra, cho dù là đặt mốc meo trong nhẫn trữ vật cũng khong chịu lấy ra cho thiên hạ.

- Chẳng lẽ mỗi một cường giả Thiên Vị đều là thần giữ của sao?

Như vậy cũng tốt. Để cho Giang Trần nhặt được tiện nghi lớn.

Giang Trần hào hứng bừng bừng kiểm kê đám linh dược Thiên cấp này. Những thứ tốt này tự nhiên Giang Trần không coi như chiến lợi phẩm mà phân phát.

Bởi vì những vật này chỉ có ở trong tay Giang Trần hắn mới có thể phát huy ra tác dụng lớn nhất.

- Ồ? Hai gốc linh dược Thiên cấp này lão nhân này lại dùng linh hạp cao giai. Chẳng lẽ có gì không giống với linh dược bình thường?