Độc Tôn Tam Giới

Chương 3282: Thua chị kém em



Lời này, làm cho không ít người có loại cảm giác trống chiều chuông sớm, thể hồ quán đính.

Đúng vậy a, trở nên mạnh mẽ, không ngừng trở nên mạnh mẽ, mới là cách ổn định và hoà bình lâu dài. Hiện tại mười Đại Thánh Địa làm hết thảy, chẳng qua là miễn cưỡng duy trì, mệt mỏi ứng phó mà thôi.

Hủy thành Đông, bổ Tây tường.

Có thể nói, hiện tại mười Đại Thánh Địa sở tác sở vi, hoàn toàn là bị động ứng đối, vô lực chống cự mà thôi.

- Cái này là trước kia tiểu hữu nói, tăng lên thực lực chỉnh thể của chúng ta sao?

- Đúng vậy, tăng thực lực lên mới là vương đạo, cái khác đều là kế sách tạm thích ứng.

Ngữ khí của Giang Trần kiên định.

Quang Minh lão tổ không nói gì, thật lâu về sau, mới thở dài nói:

- Tiểu hữu, tất cả mọi người nói, ngươi là Thần linh chuyển thế. Chúng ta coi như là tu sĩ Thần đạo, chỉ là, mặc dù là những lão gia hỏa chúng ta, ở trên rất nhiều vấn đề, nhận thức lại xa xa không bằng ngươi. Kiếp trước của ngươi, rốt cuộc là tồn tại hạng gì?

Giang Trần gãi gãi đầu:

- Tiền bối, vấn đề này, ta cũng không biết. Ta chỉ biết rõ những thứ này, nhưng rất nhiều trí nhớ, còn không có thức tỉnh. Muốn nói địa vị kiếp trước của ta, vãn bối cũng không hiểu ra sao. Có lẽ, cái gọi là Thần linh chuyển thế, chỉ là mọi người nghe nhầm đồn bậy mà thôi.

- Không, Thần linh chuyển thế tuyệt đối không có nghi vấn. Chỉ có điều, hiện tại ngươi còn không có hoàn toàn thức tỉnh, có chút trí nhớ còn không có xuất hiện mà thôi. Có lẽ, chờ ngươi tiến vào Thần đạo, đả thông thông đạo trí nhớ của kiếp trước kiếp nầy, hết thảy liền tra ra manh mối.

Ngữ khí của Quang Minh lão tổ tràn đầy tán thưởng, cười cười, lại gật đầu nói:

- Vô luận như thế nào, lão hủ đa tạ tiểu hữu giải thích nghi hoặc. Vừa rồi Húc Nhật đạo hữu lựa chọn, là lựa chọn của lão hủ.

Trước kia Húc Nhật lão tổ hứa hẹn qua, chỉ cần Giang Trần có thể giải thích nghi hoặc, vậy thì vô điều kiện ủng hộ Vĩnh Hằng Thánh Địa. Mà Giang Trần giải thích nghi hoặc, hiển nhiên là để cho Húc Nhật lão tổ thoả mãn.

Cho nên, Húc Nhật lão tổ chẳng khác gì là ủng hộ Vĩnh Hằng Thánh Địa rồi, mà ý kiến của Quang Minh lão tổ cũng giống nhau, tương đương hai nhà đứng bên Vĩnh Hằng Thánh Địa rồi.

Cái này để cho người của Bách Hoa Thánh Địa thập phần phiền muộn. Một vãn bối diễn giải, lại để cho hai Đại Thánh Địa đảo hướng Vĩnh Hằng Thánh Địa, cái này đối với Bách Hoa Thánh Địa bọn họ mà nói là thập phần bất lợi.

Như vậy tính toán, ở trong mười Đại Thánh Địa, Vĩnh Hằng Thánh Địa ít nhất đã được nửa số ủng hộ rồi.

Bên Bách Hoa Thánh Địa, cảm nhận được áp lực lớn lao.

Bên bọn hắn, ngược lại là có hai minh hữu kiên cố, theo thứ tự là Đa Văn Thánh Địa cùng Tịch Diệt Thánh Địa.

Nhưng mà, Vĩnh Hằng Thánh Địa đồng dạng có hai minh hữu, theo thứ tự là Chân Vũ Thánh Địa cùng Cửu U Thánh Địa. Mà bây giờ Húc Nhật Thánh Địa cùng Quang Minh Thánh Địa đã tỏ thái độ.

Bên Vĩnh Hằng Thánh Địa, đã chiếm cứ quyền chủ động.

Còn lại, có Niết Bàn Thánh Địa cùng Bất Hủ Thánh Địa chưa tỏ thái độ. Nếu như hai nhà này đều ủng hộ Vĩnh Hằng Thánh Địa, vậy tỉ lệ ít nhất là bảy so ba, tuyệt đối là ưu thế áp đảo.

Nhưng nếu như có thể tranh thủ đến hai nhà kia ủng hộ, Bách Hoa Thánh Địa cũng chỉ có thể đánh thành thế hoà không phân thắng bại. Nói cách khác, Bách Hoa Thánh Địa bọn hắn, hiện tại cố gắng lớn nhất, cũng chỉ có thể tranh thủ thế hoà mà thôi.

Nhìn ý tứ của Niết Bàn Thánh Địa cùng Bất Hủ Thánh Địa, tựa hồ tạm thời còn không muốn tỏ thái độ, gắt gao ôm thái độ trung lập không thả.

Phải chăng có thể thuyết phục hai Thánh Địa này, kỳ thật trong nội tâm Bách Hoa Thánh Địa cũng không có ngọn nguồn.

Dù sao, mặc dù mười Đại Thánh Địa tầm đó có chút lui tới, nhưng quan hệ lẫn nhau lại chưa nói tới có quá nhiều mật thiết.

Bất quá, bên Bách Hoa Thánh Địa, cũng ý thức được, bọn hắn đã không đường thối lui.

Trên đầu Lộc Minh Dã gánh lấy áp lực cực lớn. Hắn biết rõ biểu hiện của mình tốt xấu, sẽ quyết định lấy xu thế Minh chủ của Bách Hoa Thánh Địa.

Tuy chưa chắc là xu thế tính quyết định, nhưng biểu hiện của hắn, không thể nghi ngờ sẽ phóng đại vô hạn.

Lúc trước hắn vẫn muốn làm nhân vật lĩnh hàm trong trẻ tuổi, hiện tại Độc Phi Thạch Thanh Lộ chủ động tặng cơ hội này cho hắn, Lộc Minh Dã lại một chút cao hứng cũng không có.

Thậm chí, hắn có loại cảm giác như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Bất đắc dĩ, hiện tại hắn là tên thứ hai trong thiên tài thi đấu, ở trong Bách Hoa Thánh Địa xếp thứ nhất. Hiện tại coi như là có bao nhiêu áp lực, cũng phải gánh lấy đi lên.

Trong lúc nhất thời, Lộc Minh Dã là tâm như đụng lộc.

Lộc Minh Dã ở dưới ánh mắt của mọi người nhìn soi mói, đi lên đài. Rốt cuộc là đệ tử thế lực lớn, tố chất tâm lý cũng không tệ lắm.

Mặc dù Giang Trần biểu hiện quá ưu dị, đối với tâm lý của hắn ảnh hưởng rất lớn. Nhưng khi hắn đứng ở trên đài, cũng không có thất kinh.

Giang Trần mặt mỉm cười, nhìn Lộc Minh Dã, ánh mắt thâm thúy, ý vị thâm trường.

Ánh mắt của Lộc Minh Dã tận lực lảng tránh Giang Trần, vô luận hắn biểu hiện trấn định tự nhiên như thế nào, cũng nhìn ra được, hắn ở dưới Giang Trần phát huy, hoặc nhiều hoặc ít vẫn còn có chút chột dạ.

Giang Trần ngược lại không có quấy nhiễu Lộc Minh Dã, mà chăm chú lắng nghe.

Kỳ thật Lộc Minh Dã cũng chuẩn bị rất nhiều. Chỉ là, hắn có thể biểu đạt, đơn giản là đồ vật mà trẻ tuổi có thể biểu đạt mà thôi.

Tuy cũng có một bộ phận đột xuất, nhưng loại đột xuất này, cũng chỉ là so sánh với trẻ tuổi.

Mà Giang Trần cường đại, liền ở chỗ hắn nói, đã hoàn toàn vượt xa phạm trù trẻ tuổi.

Hoàn toàn là đứng ở độ cao của toàn bộ Thần Uyên Đại Lục mà nói. Ngay cả Thần đạo lão tổ của mười Đại Thánh Địa, cũng không thể không chăm chú suy nghĩ.

Trọng điểm Lộc Minh Dã nói, đơn giản là tương lai như thế nào như thế nào, Bách Hoa Thánh Địa hắn sẽ như thế nào như thế nào, dẫn đầu Vạn Uyên đảo đồng tâm hiệp lực, vì tương lai của Thần Uyên Đại Lục mà chiến.

Những lời này, điểm sáng là có, nhưng rất khó nói đến trong nội tâm của những Thần đạo kia lão tổ kia.

Chờ Lộc Minh Dã nói xong, hiện trường lại một mảnh im lặng. Ngoại trừ người của Đa Văn Thánh Địa cùng Tịch Diệt Thánh Địa thưa thớt vỗ tay ra, những người khác biểu lộ đều rất bình thản, nhìn về phía trên gợn sóng không sợ hãi. Giống như Lộc Minh Dã lên tiếng, chỉ là tự quyết định mà thôi.

Hoàn toàn chính xác, trong lòng những người này đều hơi có chút thất vọng.

Mặc kệ Giang Trần nói những cái kia, phải chăng thật có thể làm được, nhưng Giang Trần nói, ít nhất để cho người cảm thấy thập phần phấn chấn.

Thế nhưng mà, Lộc Minh Dã này nói, lại để cho người ngáp liên tục.

Có lẽ, trẻ tuổi còn có thể nghe một chút, nhưng mà đối với tu sĩ thế hệ trước mà nói, loại diễn giải cấp bậc này, hiển nhiên là chưa đạt tới yêu cầu.

Có người nhịn không được lắc đầu:

- Lộc Minh Dã này, tuy ở trong trẻ tuổi, đích thật là tồn tại rất giỏi. Thế nhưng mà so với Giang Trần, chênh lệch xác thực rất lớn. Tiếp qua một trăm năm, thành tựu của Lộc Minh Dã, tất sẽ kém xa Giang Trần.

- Bách Hoa Thánh Địa Độc Phi Thạch Thanh Lộ, khẳng định mạnh hơn Lộc Minh Dã nhiều.

Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ trong nội tâm bọn hắn, tự nhiên sẽ không rõ ràng biểu đạt ra.

Kỳ thật Lộc Minh Dã cũng biết, mình phát huy không tính là thất thường, nhưng mà tuyệt đối không tính cao cỡ nào. Ngẫm lại trước kia Giang Trần phát huy, để cho trong nội tâm Lộc Minh Dã càng không có tư vị.

Hắn chán ghét cảm giác bị người so sánh, nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, so sánh với Giang Trần, mình kém tựa hồ là càng lúc càng lớn rồi.