Đừng Khóc! Hãy Để Anh Yêu Em

Chương 10: Bệnh viện



Cẩn Du mỉm cười đứng trước mặt Tiêu Quân, cậu thở dài, mới sáng ra đã cảm thấy đau đau thái dương rồi

Phải nói quay về ba mươi phút trước

Tiêu Quân vùi mình ở trong chăn, tiếng điện thoại không ngừng reo vô cùng ầm ĩ. Tiêu Quân mò mẫn cầm điện thoại, giọng vô cùng ngáy ngủ

“Alo..”

“Dậy đi, em nên đi bác sĩ thôi”

Tiêu Quân:“…”

Cậu mệt mỏi ngồi dậy, mới nghe câu này của Cẩn Du, không cần rửa mặt Tiêu Quân cũng tỉnh táo rồi

“Tên luộm thuộm nhà anh có bệnh à? Ngày nghỉ của tôi anh cũng phá thế?”

“Nặng lời quá, tôi lo cho sức khoẻ của em mà. Với cả xuống nhanh đi, tôi đang ở dưới kí túc xá của em nè”

Tiêu Quân nghe mà thất kinh, cậu thật muốn chửi thề, vội chạy ra cửa sổ mà kéo rèm nhìn xuống. Anh thật sự đứng dưới đó, thậm chí còn ngước lên nhìn cậu mà vẫy tay chào. Tiêu Quân vô cùng tức giận

“Anh đứng đó, chưa xong với tôi đâu”

Quay trở về với hiện tại, Tiêu Quân đau đầu không biết nên xử lí cái nhân vật tự tung tự tác trước mặt cậu như thế nào

“Anh rất phiền!”

“Em cần đi bác sĩ”

“Tôi bỗng cảm thấy thật sai lầm khi quen biết anh”

Cẩn Du cười

“Còn tôi cảm thấy vui vì quen biết em”

Tiêu Quân cũng lười nhác, chẳng thèm đôi co thêm với Cẩn Du, mặc kệ anh cứ lẽo đẽo theo sau. Tiêu Quân nán lại một chiếc máy bán hàng tự động mua cà phê, cậu cần giữ tính táo do thiếu ngủ, cũng là do ai đó làm phiền giấc ngủ của cậu

“Em thích cà phê à?”

“Không, vì ai đó nên tôi phải uống”

“Xin lỗi em mà, em giận lâu thật”

Tiêu Quân mặc kệ, tản bộ đến phòng khám. Cẩn Du cũng có hỏi vì sao Tiêu Quân không đi xe cho nhanh, cậu chỉ thờ ơ đáp rằng đi bộ dễ chịu hơn so với chiếc xe công cộng chật chỗ, đông người kia

Đi một lúc cũng đến nơi, cả hai ngồi ngồi chờ đến lượt sau khi bốc số

“Tại sao anh đi theo tôi tới đây?”

“Tôi lo cho em”

Vẫn là câu trả lời này, Tiêu Quân thật tình chán nản không muốn trò chuyện. Tới lượt cậu vào khám, Cẩn Du cũng muốn theo vào nhưng lại bị Tiêu Quân ngăn cản đầy đe doạ, không muốn cậu giận lâu hơn nên anh đành ỉu xìu ngồi ngoài chờ. Đợi Tiêu Quân đi mất, Cẩn Đu đứng dậy gọi cho ai đó

“Alo, cậu có ở bệnh viện không? Tôi cần hỏi chút chuyện”

‘Có, đến chỗ tôi đi’

Cẩn Du đi đến một phòng khám trong bệnh viện, anh ngồi xuống. Vị bác sĩ ấy loay hoay vài phút rồi ngồi xuống đối diện Cẩn Du

“Sao lại tìm tôi? Cậu mắc chứng tâm lý nào mới à?”

“Không, tôi muốn hỏi cho người quen của tôi. Tôi tin tưởng cậu lắm đấy, Lưu Tử Sâm”

Vị bác sĩ Lưu Tử Sâm hừm một tiếng, lấy sổ ra cẩn thận chuẩn bị ghi chép

“Dù có là bạn bè thì tôi vẫn tính phí tư vấn đấy”

“Biết rồi”

Lưu Tử Sâm nhìn Cẩn Du hồi lâu rồi nói

“Sao? Bạn cậu bị gì mà không dẫn tới đây? Còn cậu thì lại đi hỏi cho người ta”

“Nếu em ấy biết tôi bắt em ấy đi tìm bác sĩ tâm lý là cậu, em ấy sẽ đánh tôi mất”

Cẩn Du cười trừ giải thích. Dạo gần đây sau khi thầm quan sát, Cẩn Du xác định rằng Tiêu Quân có một chướng ngại tâm lý nào đó. Nếu anh chủ động nói, chắc chắn cậu sẽ gạt bỏ và không thừa nhận, Cẩn Du chỉ đành âm thầm tìm hiểu. Dựa vào hành vi bất thường của Tiêu Quân mà đoán mò. Dù sao anh cũng chẳng phải tổng tài của một tập đoàn nổi tiếng nào đó, không thể tự điều tra như trong mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình được

“Rồi, tình trạng thế nào?”

“Em ấy hay mất ngủ, gặp ác mộng phải dùng đến thuốc ngủ mới có thể ngủ được. Có một lần uống rượu say, em ấy cứ nức nở bảo bản thân bị đánh. Tôi không biết em ấy đã trải qua những gì nhưng có lẽ là bị bạo lực gia đình”

Lưu Tử Sâm cẩn thận ghi chép, vừa ghi vừa nghe Cẩn Du kể

“Có hành vi nào cụ thể không?”

“Em ấy rất bài xích với những ai chạm vào mình, dù có đang tập trung hay không chỉ cần ai chạm vào em ấy liền giật mình, cảnh giác. Đôi khi lại thấy em trở nên thẩn thờ”

Dừng một chút anh lại nói

“Em ấy có quen một cô bé nhỏ, có thể xem là em gái kết nghĩa. Có một lần cô bé ấy bị lạc, em ấy hoảng đến mức thở cũng khó khăn, lúc đó mặt em tái mét, đến tôi nhìn còn hoảng theo”

Lưu Tử Sâm lại hỏi thêm về gia cảnh của Tiêu Quân, Cẩn Du chỉ lắc đầu không biết. Quả thật từ hồi quen biết Tiêu Quân đến giờ, cậu chưa từng tiết lộ bất cứ thứ gì về gia đình của mình cho bất kì ai hay biết, Cẩn Du cũng chẳng biết cha mẹ Tiêu Quân là ai, liệu còn sống hay đã mất. Tất cả đều là bí ẩn

“À cô bé mà em ấy quen từng kể với tôi rằng em ấy rất thích những bông hoa giấy, bông hoa giấy ấy làm em nhớ về mẹ của mình. Tôi cũng không rõ lắm”

Lưu Tử Sâm nhìn đống chữ ghi chú như vẽ bùa của mình, suy ngẫm hồi lâu liền đưa ra kết luận

“Theo như cậu nói thì đúng là có khả năng cậu ta từng bị bạo lực gia đình, thiếu thốn tình cảm từ bé. Mất ngủ khả năng cao là vẫn còn ám ảnh những kí ức xấu của quá khứ, chính xác thì có một bóng ma tâm lý đang mỗi ngày hành hạ cậu ta. Uống thuốc ngủ cũng chỉ là phương án tạm thời thôi”

“Vậy tôi phải làm sao?”

Vị bác sĩ Lưu buông bút trong tay, đứng dậy đi lấy hai cốc nước

“Cái này chỉ có cậu ta tự mình vượt qua thôi, nhưng cậu có thể ở bên cạnh động viên. Tốt nhất là nên để cậu ta tự giải bày nổi ám ảnh của mình thì mới được, thử tâm sự xem”

“Em ấy đề phòng như vậy, khó đấy!”

“Những bệnh nhân có vấn đề về tâm lý đâu có dễ chữa, chính vì vậy mà lương của tôi mới cao đó”

Lưu Tử Sâm đặt cốc nước lên bàn mời Cẩn Du, Cẩn Du uống một ngụm lấy tinh thần

“Nhưng tôi nghĩ cậu vẫn là nên dẫn người bạn nhỏ ấy lại chỗ tôi điều trị thì hơn. À, hạn chế cho uống thuốc ngủ dần nhé, cái thuốc đó cũng không tốt lành gì đâu”

Nói xong, Lưu Tử Sấm đứng dậy lôi Cẩn Du ra đến cửa, cười cười tạm biệt rồi đóng cửa lại, cũng không quên chèn thêm câu “nhớ thanh toán phí tư vấn”. Cẩn Du đứng trước cửa ngây ngốc mà mắng rồi cũng quay lại chỗ chờ Tiêu Quân

Vừa ra tới chỗ chờ đã thấy Tiêu Quân đứng sẵn, gương mặt vẫn cau có như ngày nào, Cẩn Du chạy lại

“Em khám xong rồi? Nhanh thế!”

“Thì đại loại là cho thuốc vitamin rồi dặn tôi ăn uống, sinh hoạt điều độ để cải thiện giấc ngủ. Còn bảo tôi nên đi bác sĩ tâm lý vì chuyên ngành của họ không giải quyết các cơn ác mộng của tôi”

Cẩn Du “à” một tiếng, định nói gì đó lại thôi. Tiêu Quân lại nhăn xị mặt mà than vãn

“Nãy anh đi đâu linh tinh đấy, tôi còn định gọi cháy chết máy của anh đây”

“Tôi bỗng gặp người bạn mình ở đây nên đi nói chuyện chút”

“Tên luộm thuộm như anh quan hệ cũng rộng ha”

Tiêu Quân vẫn độc miệng như vậy khiến Cẩn Du nghe riết cũng thành quen tai. Nhiều lúc anh tự cảm thấy nếu một ngày Cẩn Du không nghe Tiêu Quân càm ràm, chắc anh sẽ ăn không ngon, ngủ không yên mất

“Thế em có định đi khám tâm lý không?”

“Thôi, tôi không dư tiền. Hôm nay đi khám thế này vừa chẳng thấy tác dụng gì mấy mà còn tốn mớ tiền”

“Dù thế hôm nào em vẫn đi xem thử xem. Khi nào đi bảo tôi một tiếng, tôi đi với em”

“Này, anh là mẹ tôi chắc. Chuyện ăn uống anh quản cũng đành đi, đến chuyện khám bệnh của tôi anh cũng cứ để ý rồi lải nhải mãi thế?”

Cẩn Du xụ cả mặt, tỏ ánh mắt long lanh nhìn Tiêu Quân đầy uỷ khuất, Tiêu Quân nhìn mà cạn lời, người bị ép đi khám bệnh là cậu cũng không phải anh, vậy mà anh lại bày ra bộ dạng như cậu cưỡng ép, bắt nạt anh vậy. Tiêu Quân và Cẩn Du ồn ào lời qua tiếng lại đi ra khỏi bệnh viện, có người còn thấy Tiêu Quân dẫm chân Cẩn Du một cái thật mạnh khiến Cẩn Du phải đi cà nhắc, vừa đi vừa ôm chân, mếu máo than đau

Cẩn Du lén nhìn Tiêu Quân đang mất tập trung ăn cái bánh nhỏ trên tay thầm nghĩ về những lời của Lưu Tử Sâm nói

“Theo như cậu nói thì đúng là có khả năng cậu ta từng bị bạo lực gia đình, thiếu thốn tình cảm từ bé. Mất ngủ khả năng cao là vẫn còn ám ảnh những kí ức xấu của quá khứ, chính xác thì có một bóng ma tâm lý đang mỗi ngày hành hạ cậu ta…”

“Này, anh là mẹ tôi chắc…”

Cẩn Du lại nhận ra, Tiêu Quân lâu lâu nhắc đến mẹ của mình nhưng khá hiếm và hầu như chẳng nhắc đến ba, chẳng lẽ có chuyện gì ư?

“Này, sao không thấy em nhắc về gia đình của mình?”

“Hả!?”