Đừng Khóc! Hãy Để Anh Yêu Em

Chương 14: Tiểu tổ tông



Cẩn Du rục rịch tỉnh giấc, lại cảm thấy có vật gì đè nơi đôi chân, khẽ nhìn thoáng giật mình

“Ôi mẹ ơi!”

Tiêu Quân thở đều khép mắt ngủ bên giường. Cẩn Du bình tĩnh, anh quan sát gương mặt nhỏ nhắn đang ngủ say bên mình. Tiêu Quân trong mắt Cẩn Du là một chàng trai đôi mươi xinh đẹp, không thể dùng từ “đẹp trai” để miêu tả mỹ nhân trong mắt mình. Anh đưa tay vén mái đang che khuất mắt cậu, đôi mắt cậu vẫn đỏ hoe, vươn vài giọt nước mắt khiến ai nhìn cũng xót xa

Cẩn Du không biết cậu ở đây từ lúc nào, chạm vào chỉ cảm thấy cả người Tiêu Quân lạnh đi, nhiệt lạnh đến run người. Còn định đắp chăn cho Tiêu Quân thì đôi mày cậu bỗng nhíu lại

Tiêu Quân bừng tỉnh, bật dậy còn đàn hồi hơn lò xo, đôi mắt mở to rồi nheo lại, ngáp vài tiếng, tay dụi mắt sưng đỏ của mình. Được hồi lâu, Tiêu Quân mới quay sang nhìn Cẩn Du không biết đang bị gì, anh gục đầu, chôn mặt mình trong chăn mền mềm mại

“Anh sao vậy? Đau bụng à?”

“Không..em đừng để ý”

Tiêu Quân nghiêng đầu ngây ngốc, lại nhìn đôi tai của Cẩn Du đỏ lên. Cậu như chẳng hiểu phong tình, chạm vào tai anh khiến anh giật mình run cả vai

“Tai anh dị ứng à? Đó thế!”

“Ư”

“Hử?”

“…”

Cẩn Du cảm thấy lòng như lửa đốt, ngón tay lành lạnh của Tiêu Quân cứ chạm rồi xoa vào tai anh cực mẫn cảm. Cũng may anh đã sớm giấu mặt đi nếu không anh thật tình chẳng biết giấu vào đâu mới phải. Cảm giác nóng rực, cứ nhộn nhịp trong Cẩn Du, thực nóng!

Anh cố gắng bình tĩnh, phải gọi lại hít sâu thở đều

“Anh có bị dị ứng mền gối không đấy? Sao mới có một đêm mà tai đỏ khiếp. Anh nên đi khám đi”

Mặc cho Tiêu Quân cứ luyên thuyên, càm ràm, Cẩn Du chẳng nghe lọt nổi một chữ

Lại qua hồi lâu

Một cảm giác hưng phấn dâng trào, Cẩn Du thất kinh

“Đại bàng” nhảy múa, vỗ cánh vươn mình vào sáng sớm, đã chuẩn bị có thể tung cánh

Cẩn Du:”……..”

Cẩn Du muốn chửi thề, cố gắng đè nén con “đại bàng” đang hùng hổ phá lồng dưới thân, khàn giọng

“Em ra ngoài chút, tôi thay đồ..”

“Ồ, nhanh lên đó”

Chờ Tiêu Quân ra khỏi cửa, cánh cửa vừa khép lại cũng là lúc Cẩn Du tung mùng mền chạy xồng xộc vào nhà tắm

Tiếng động lớn đến mức Tiêu Quân ở phòng khách cũng giật nẩy

“Thay đồ hay đánh nhau mà ồn khiếp?”

[Kí chủ à, tôi không biết cậu ngây thơ hay không hiểu nữa]

“Hả”

Thống Thống thở dài, lẳng lặng rời đi, Tiêu Quân chẳng nghĩ nhiều, ngồi trên sofa bấm điện thoại

Cẩn Du trong phòng tắm xả nước lạnh xối xả, vừa ngại ngùng đỡ trán, lại nhìn con “đại bàng” đang hung hăng của mình

Đôi bên đối mặt nhau

Cẩn Du muốn chửi thề, lại đập đầu vô tường. Khi mặt và tường chỉ còn cách vài cm thì anh lại dừng

“Không không, dù thế nào cũng không thể làm tổn hại dung nhan quốc bảo này được!”

“…”

“Haiz…”

Anh tự cảm thấy ghê tởm chính mình, chỉ vì cái chạm của người ta, còn là học trò mình mà đã lên cơn biến thái rồi, Cẩn Du tự hỏi có ai làm thầy mà lại thất thố, tự cứng trước mặt học trò hay không? Tự nhiên cảm thấy nghề giáo có chút nguy hiểm?

Lại thở dài thêm vài tiếng đầy ngao ngán, anh nhớ lại gương mặt nhỏ xinh kia, giọng trầm xuống

“Đúng là muốn mạng mình mà!”



Hôm nay cũng là một ngày nghỉ khác tại nhà Cẩn Du. Nếu ai đó hỏi vì sao Tiêu Quân lại ở nhà Cẩn Du thì lại phải lùi câu chuyện đến vào tháng trước

Cũng là một ngày bình thường, Tiêu Quân đang chuyên tâm vào đề tài nghiên cứu của mình, Dịch Na và Mộc Nhĩ đã về quê thăm thân, chủ yếu là hai nhà Dịch-Mộc sớm chiều đã thân như tri kỉ, mỗi năm lại tổ chức tiệc một lần, lại bắt buộc con cháu trong nhà tham gia nên Dich Na và Mộc Nhĩ đành cuốn đồ về quê, để bao việc chi Tiêu Quân và Cẩn Du giải quyết

“Xin lỗi hai người nhiều, khi nào lên tụi tôi đãi thịt nướng nha”

“Mộc Nhĩ, có đãi thì đãi Tiêu Quân thôi, giáo sư Cẩn chẳng tham gì vài ba miếng thịt của bọn mình đâu”

Dịch Na vừa nói vừa cười, Cẩn Du xụ cả mặt, anh mắng bọn nhóc ranh này không biết gì gọi là tôn sư trọng đạo

Khi trong phòng chỉ còn mỗi hai người Tiêu Quân và Cẩn Du, anh hít sâu lấy chút dũng khí

“Em còn nhớ lời đề nghị của tôi không?”

“Khụ khụ, cái gì?”

“Ý tôi là em nghĩ sao về việc chuyển nhà ấy”

Nhìn gương mặt đầy mong chờ của Cẩn Du, Tiêu Quân chẳng hiểu nổi có gì để mong chờ

“Anh vẫn còn nung nấu ý định đó à?”

“Ở nhà của tôi có gì không tốt, nhà rộng to, vừa thoải mái vừa chẳng lo tiền bạc”

Nghe cái giọng khoe mẽ ấy khiến Tiêu Quân nổi gân xanh trên trán

“Chính vì là nhà anh nên tôi mới lo đó”

Cẩn Du phụng phịu

“Tôi thiên vị em quá còn gì, chẳng ai có phước lành ở nhà tôi đâu!”

“Ôi phước ấy xin nhường, kẻ hèn mọn đây không dám nhận”

Cuộc tranh cãi ấy không chỉ dừng ở trên trường, trên đường về Cẩn Du vẫn luôn kì kèo không thôi, cứ đem cái xe năng lượng của mình nhích nhích từng chút một theo tốc độ đi bộ của Tiêu Quân

“Thôi nào, tôi ở một mình cô đơn chết mất!”

“Tôi nói rồi, cô đơn thì nuôi con này con kia đi!”

“Em biết tôi không có thời gian mà”

Không có thời gian cái rắm! Chứ anh lấy đâu thời gian mà cứ dây dưa với tôi thế?

Thật sự là đau cả đầu, Tiêu Quân sớm đã biết Cẩn Du rất dai nhưng để mà nhây đến mức phải đau cả đầu này thì Tiêu Quân cũng bội phục. Cuối cùng cả hai đi đến một bàn luận, thật ra là chỉ có Tiêu Quân xuống tay, nhường vị “giáo sư nào đó”

Tiền nhà vẫn trả còn con số do Cẩn Du quyết định

Cấm xâm phạm đời tư của nhau

Tiêu Quân sẽ lo việc nhà, nếu Cẩn Du thích có thể thay phiên

Đại loại thì cậu chỉ mới nghĩ ra nhiêu đây yêu cầu, dù sao cũng là kẻ ở nhờ, mấy cái yêu cầu này chẳng qua là chống chế, qua loa cho có lệ để Cẩn Du đừng càm ràm nữa. Mới đầu Cẩn Du không đồng ý cả ba điều kiện, anh không cần tiền nhà, muốn lo lắng cho Tiêu Quân và càng không muốn Tiêu Quân động việc nhà

Cậu phải thốt lên rằng cái này là đi nuôi tổ tông chứ chẳng giống cho ở nhờ nữa, trên mặt nghĩa đúng là ở thuê nhưng nhìn theo cái kiểu phản đối kia của Cẩn Du thì Tiêu Quân đã âm thầm khẳng định, hình như “giáo sư nào đó” có máu M, đem người về nhưng lại muốn hầu hạ người ta, tuy nhiên đây chỉ là suy nghĩ thầm kín của Tiêu Quân mà thôi

Sau khi đạt được như ý, Cẩn Du mỗi ngày nhìn Tiêu Quân mà cười hì hì như chó ngốc, mặt có vẻ phỡn lắm

Ở được vài tháng thì nhận ra Cẩn Du đích thị là nuôi tổ tông, mà tổ tông ở đây lại không mang họ Cẩn mà là họ Tiêu. Mỗi ngày không nói đến những hôm có tiết học thì ngày nghỉ của Tiêu Quân khá nhàn rỗi. Tối thức khuya, sáng ngủ nướng, dậy rồi thì chờ cơm bưng nước rót, xong lại nằm dài trên sofa giải trí. Cẩn Du cũng chẳng thèm làm theo thoả thân, cứ Tiêu Quân đụng cái gì trong nhà là chạy lại không cho làm, cho nên ở được mấy tháng rồi mà Tiêu Quân vẫn chưa làm được việc nhà nào. Mới đầu cậu còn phản kháng, giờ thì cậu dẹp ý nghĩ đó luôn rồi

“Tiêu Quân, em có muốn đi siêu thị không? Tôi cần mua vài thứ”

“Được đó, tôi nằm dài đến chán rồi. Cuối cùng cũng được động tay chân”

Nghe cứ như sắp lâm trận đánh nhau ấy, Tiêu Quân vươn người, chạy nhanh về phòng dửa soạn quần áo. Cẩn Du khẽ cười tháo tạp dề, rửa tay rồi ngồi chờ

“Đến cách chạy cũng đáng yêu!”

Ở trong đầu Cẩn Du mỗi ngày chỉ nghĩ đến việc hôm nay nên nấu gì cho Tiêu Quân, chăm bẵm thế nào để “tiểu tổ tông” của mình lên ký, tròn tròn, mềm mềm, trắng trẻo, anh thấy cậu vẫn gầy quá dù trước vài hôm, Tiêu Quân vừa bảo lên được ba ký. Anh nghiện chăm sóc cậu hơn cả chính mình rồi

Lại nhớ đến những lời mà bà của Lâm Đoá Đoá nói, anh buộc phải thừa nhận

“Chết tiệt, mình thích em ấy đến phát điên mất!”

Quả nhiên tình yêu khiến con người trở nên si mê đến ngờ nghệch