Đừng Khóc! Hãy Để Anh Yêu Em

Chương 15: Thống Thống?



Tiêu Quân và Cẩn Du dạo bộ đến siêu thị. Siêu thị cũng không giống siêu thị trong tưởng tượng của Tiêu Quân, đơn giản chỉ là một khu trung tâm tập hợp các thể loại máy móc, cho tiền vào máy, máy sẽ trả hàng. Các robot vận chuyển mini tích cực đi đi lại lại, siêng năng vô cùng. Mỗi lần có khách vào trung tâm, một bản thông tin khách hàng xuất hiện, mời khách hàng điền thông tin như cho thêm vào danh sách để dễ dàng kiểm doát lượng khách đông nghẹt

Điền thông tin xong, một bé robot vận chuyển mini sẽ đi theo cầm giỏ hàng, người mua cứ việc mua, robot sẽ lo giữ hàng, bảo đảm 100% không mất hàng, an toàn tuyệt đối. Dù ở thế giới này đã lâu, song Tiêu Quân vẫn là không giấu nổi vẻ kinh ngạc trong mắt, hiện đại quá đi!

“Đi thôi, em có muốn ăn thêm đồ ăn vặt không?”

“Anh vỗ béo tôi à?”

Nói không phải khoe, Cẩn Du từ ngày “rước nàng về dinh” thành công như một chiếc máy vỗ béo người yêu, Tiêu Quân ở nhà Cẩn Du ăn không ngồi rồi, vận động gần bằng không, tròn múp trắng trẻo, da mặt bóng loáng, chắc cũng có bé mỡ nhỏ rồi. Ấy thế có người vẫn thấy không đủ

Cả hai lượn lờ quanh siêu thị, Cẩn Du nhìn thấy thức uống quen thuộc chạy vội sang mua, Tiêu Quân nhìn như không nhìn, chậm chạp đi theo

Tiêu Quân đi ngang một cái gương ngay đó, vô tình nhìn vào gương, vẫn là gương mặt của cậu, thoáng chốc nở nụ cười ma mị khiến Tiêu Quân khẽ rùng mình. Cậu hoa mắt ư? Cậu trong gương vừa cười? Tiêu Quân dụi mắt, chớp chớp rồi lại nhìn, không có gì khác lạ

“Mắt mình có vấn đề?”

“Tiêu Quân à, đi thôi!”

Khựng lại nhìn một chút rồi mới rời đi, cậu muốn tìm hệ thống, trong đầu gọi mãi cũng không thấy hồi đáp, lòng Tiêu Quân hiện lên nỗi bất an. Chẳng mấy chốc đã chạy đến chỗ Cẩn Du, anh lại nhìn sắc mặt khó coi của cậu

“Sao vậy?”

“Không…tôi…tôi không gọi được đứa nhóc của mình thôi”

“Đứa nhóc?”

Tiêu Quân lòng đầy nghi hoặc cùng Cẩn Du trở về căn hộ. Nhìn Cẩn Du mặc tạp dề chỉnh tề, điêu luyện trong bếp, Tiêu Quân im lặng trở ra ban công quen thuộc

“Thống Thống, ngươi có ở đó không?”

[…]

“Thống Thống? Ngươi đâu rồi? Thống Thống?”

Chẳng có một lời đáp, cậu siết chặt lan can đến đỏ cả lòng bàn tay, dù có gọi bao nhiêu lần Hệ thống nhỏ cũng không hồi đáp. Đã có chuyện gì xãy ra với nó rồi? Tiêu Quân không biết, trần đời thứ gì không biết thì là thứ đáng sợ nhất, ngay lúc này cậu đang sợ hãi hơn bao giờ hết

Cẩn Du bày mâm cơm, đủ món mặn, xào và canh, anh lau tay rồi ra ban công. Từ lúc trong bếp Cẩn Du đã nghe rất nhiều tiếng gọi của Tiêu Quân, càng nghe, thanh âm giọng nói càng khang đặc, run rẩy, anh phải cố gắng hoàn thành việc bếp để chạy ra xem tình hình

Đặt tay lên bờ vai nhỏ run nhẹ kia, cả người Tiêu Quân lạnh dần vì đứng ngay đầu gió khá lâu

“Tiêu Quân, sao vậy?”

“Phải làm sao đây? Thống Thống… Thống Thống nó không trả lời tôi..”

“Là người bạn nhỏ của em à?”

Tiêu Quân không trả lời, chỉ gật đầu. Hệ thống tuy là AI nhưng nó được ban cho tính cách riêng biệt, hay nói tiểu hệ thống của Tiêu Quân là một hệ thống lỗi, bị chủ thần không quan tâm, người chơi ghét bỏ. Nhưng đối với Tiêu Quân, Hệ thống là bạn, là người đồng hành với cậu trong khoảng thời gian một mình đơn côi. Cũng là Hệ thống khích lệ, động viên hoặc an ủi Tiêu Quân mỗi khi cậu có ý định bỏ cuộc

Giờ đây nó bỗng đột nhiên mất hút, không có thông báo càng khiến Tiêu Quân lo lắng vô cùng. Lại đứng nghĩ cách, tim của Tiêu Quân bỗng đập mạnh, đầu đau như búa bổ, cậu vô lực ngã khuỵ trong lòng Cẩn Du, Cẩn Du hoảng loạn ôm lấy người kia, miệng gọi tên Tiêu Quân. Âm thanh vang bên tai Tiêu Quân dần nhỏ rồi mất âm thanh

“Chỗ này…”

“Tiêu Quân của tôi”

Tiêu Quân giật mình, quay mặt hướng về nơi cất giọng nói

“Trông cậu thật vô lực”

“Là cậu? Cậu làm gì Thống Thống rồi?”

Phản diện cười đến rơi nước mắt, hết lời khen ngợi Tiêu Quân thông minh. Đưa tay giữa không trung, một robot nhỏ bị dây leo đen ngòm trói quanh thân, tiếng AI đứt quãng

“Thống Thống!? Không thể nào?”

“Không thể với tôi sẽ thành có thể. Dù cho nó chỉ là sinh vật không có thật thì với năng lực của tiềm thức, tôi vẫn bắt nó được như thường”

“Đừng làm hại nó!”

Phản diện đưa tay chọc chọc vào Hệ thống trêu chọc

“Cậu biết mà, tôi rất thông minh, những chuyện khó lý giải này với tôi chả là gì. Giờ thì Tiêu Quân, không có sự giúp đỡ của đứa nhỏ này, cậu làm sao đấu với tôi?”

Hắn vừa cười ma mị vừa bước đến chỗ Tiêu Quân, vuốt ve gương mặt nhăn nhó của cậu, tay hắn không an phận, hết vuốt ve gương mặt cậu lại sờ soạng xuống thân cổ rồi ôm lấy cả người Tiêu Quân, cậu cố kháng cự cũng không thể, cả người Tiêu Quân cứng đờ. Ánh mắt hắn loé lên tia tham lam, chiếm hữu, chạm nhẹ vào tóc mai mềm của Tiêu Quân, hắn dụi hít thủ thỉ

“Tiêu Quân, ở lại đây với tôi đi. Đừng trở về nữa”

“Ăn nói xằng bậy!”

”Tôi muốn trói cậu ở đây với tôi, ở với tôi sẽ chẳng cô đơn nữa, cần gì lũ người giả tạo ngoài kia. Hửm?”

Tiêu Quân lạnh nhạt cố né ánh mắt, Phản diện vốn là một kẻ điên không có nhân tính, hắn bắt cậu nhìn thẳng vào đôi mắt sắc lẹm kia, nụ cười gian trá vô cùng

“Tôi và cậu là một, tôi làm cậu hạnh phúc cũng chính là tôi hạnh phúc. Chúng ta đều hạnh phúc không phải kết đẹp sao? Tôi yêu cậu lắm, cậu là của tôi mà”

“Đồ điên!”

“Không! Tôi yêu chính mình thì có gì là sai? Nếu cậu mãi ở đây thì tôi sẽ không phải dùng cách thâm nhập vào não cậu để đưa cậu đến đây. Nói ra làm đau chính mình cũng không tốt”

“Buông ra! Đừng hòng tôi đầu hàng”

Phản diện nhìn Tiêu Quân say mê, ôm ngày một chặt rồi thở dài, buông tay đẩy Tiêu Quân về bóng tối phía sau

“Thôi vậy, ép cậu tôi cũng đau lắm. Vậy lần sau gặp lại, hi vọng lúc đó cậu sẽ thay đổi tâm ý



Hẹn gặp lại ‘tôi’”

Tiêu Quân bừng tỉnh, nhìn thấy trần nhà quen thuộc, chiếc giường êm ái của mình, lòng bàn tay cảm nhận được hơi ấm

“Em tỉnh rồi!”

“Cẩn Du?”

“Em không sao chứ? Không khoẻ sao? Em đột nhiên ngất làm tôi sợ chết khiếp!”

Tiêu Quân khẽ đưa tay sờ trán mình, cả người cậu bịn rịn toát mồ hôi, lại nghĩ những chuyện đã xãy ra trong chính tiềm thức của mình khiến đầu Tiêu Quân đau nhói, cậu chau mày

Cẩn Du lấy khăn đã nhún trong thau nước, vắt khô rồi lau mồ hôi ướt đẫm trên trán Tiêu Quân, vẻ mặt vẫn còn bàng hoàng, lo lắng. Tiêu Quân nhận lấy sự dịu dàng kia, nhìn anh thật đăm chiêu làm Cẩn Du hơi căng thẳng, cậu thở dài

“Haiz…chuyện càng ngày càng tệ!”

“Sao..?”

Tiêu Quân siết lòng bàn tay, Hệ thống giờ tạm thời không hoạt động, có lẽ những chức năng ràng buộc của Hệ thống cũng không còn tác dụng gì, cậu liệu có thể nói ra bí mật của mình không?

“Anh… sẽ nghe tôi nói chứ?”

Cẩn Du mở to đôi mắt kinh ngạc, lại nhìn vẻ mệt mỏi, bất lực trong đôi mắt người thương, thoáng đã bình tĩnh, anh đưa tay chạm vào gò má còn vương vệt nước mắt đã không biết rơi từ lúc nào của Tiêu Quân

“Bất kể những gì em nói, tôi sẵn lòng nghe”

Cậu híp mắt, cười nhạt, đưa bàn tay của mình chạm vào bàn tay của Cẩn Du, nhẹ tựa vào bàn tay ấm áp đó, dựa dẫm

“Tôi..không phải là là người ở đây!”