Đừng Khóc! Hãy Để Anh Yêu Em

Chương 17: Nội tâm



“Mấy đứa!!! Thầy có thư mời đi Viện khoa học nghiên cứu lớn của thành phố nè. Có được kèm khách mời nha!”

Cẩn Du hào hứng đẩy cửa bước vào phòng câu lạc bộ, vừa đi vào vừa vẫy vẫy thư mời trong tay, trông mặt thoả mãn phết

Ba cặp mắt ghét bỏ quay sang nhìn, cả bọn thở dài, thật không biết cái người đang vui mừng uốn éo như con lăn quăn trước mặt họ có thật sự là giáo viên hay không. Cảm thấy nghi ngờ về tấm bằng thạc sĩ của Cẩn Du

Dịch Na bước tới giật lấy thư mời, vô cùng tự nhiên mở ra đọc, tính hiếu kì như lan rộng, Mộc Nhĩ cũng ngó nhìn, đến một người lạnh nhạt như Tiêu Quân cũng chụm lại xem. Cẩn Du nhìn ba cái đầu học trò chụm lại đọc, phỗng mũi giới thiệu

“Nghiên cứu của chúng ta cũng được trưng bày ở đó đấy. Viện nghiên cứu của thành phố không phải ai cũng vào được đâu, thầy dù sao quan hệ cũng rộng lắm nên có thư mời. Mấy đứa hứng thú chứ?”

Dịch Na đọc xong thở dài, vứt tờ giấy mỏng dính lại cho Cẩn Du, cô nàng lười biếng tựa vào ghế, tay nhàn rỗi xoay bút

“Cơ hội hiếm thì có đó nhưng em không hứng thú lắm”

Mộc Nhĩ thì nhiệt tình hơn Dịch Na: “Em muốn đi vì có một số phát minh của tiến sĩ em yêu thích ở đó, em muốn vào lâu rồi!”. Tiêu Quân thì ậm ừ, dạo này không thấy hệ thống, tâm tình cậu cũng không tốt lắm

“Sao chẳng ai tỏ ra hứng thú vậy? Đi đi, đi xong thầy đãi mấy đứa một chầu thịt nướng”

Vừa đến thịt nướng đôi mắt Dịch Na sáng rỡ hơn mặt trời, không nói nhiều quyết định đi luôn. Thấy ai cũng đi, thiếu mất cậu thì cũng hơi kì, Tiêu Quân cũng gật đầu đi, dù sao đi để đổi tâm trạng cũng được. Lại nghĩ biết đâu tìm thấy chút manh mối nào thì sao?

Thấy đám học trò miễn cưỡng đi, Cẩn Du khóc ròng, phải bỏ ra tí hiện kim mới mua nổi sự hứng thú hời hợt của học trò, Cẩn Du cảm thấy chua xót, khẽ chạm vào ví tiền của mình. Anh đưa tay cầm bút ghi tên cả bốn vào thư mời. Nhìn nét chữ như rộng phượng múa của Cẩn Du, có nhìn thế nào cũng thấy mê hoặc, chữ anh đẹp vô đối

“Người ta nói nét chữ nết người, sao chữ thầy đẹp mà nết thầy xấu thế?”

“Nết xấu là mấy em đấy, có ai vì một bữa thịt nướng mà bị mua chuộc như em không hả Na Na?”

Dịch Na ‘xì’ một tiếng rồi ngoảnh mặt, lôi kéo Mộc Nhĩ đi mua nước. Tiêu Quân vô thức nhìn ngón tay thon dài của Cẩn Du, lại nhìn động tác viết lách của Cẩn Du mà ngẩn ngơ. Từ sau vụ tiết lộ bí mật, khoảng cách của hai người có chút gần lại, có điều Cẩn Du càng ngày càng vui vẻ, Tiêu Quân lại càng ngày càng lãnh đạm

Lại nghĩ, có vẻ Cẩn Du cố tình vui vẻ để khiến niềm vui lan đến Tiêu Quân, dù sao sau chuyện đó, Tiêu Quân trầm tính hẳn, có lẽ cậu đã buồn rất nhiều. Nghĩ thử xem, người bạn nhỏ sớm tối bên cạnh nay bỗng mất hút, có ai mà không buồn cho được

“Tay anh đẹp nhỉ?”

“Ơ..à ừ, tôi luyện viết chữ từ nhỏ rồi, nha tôi gắt gao mấy cái lễ nghĩa ngoài thân này lắm”

“…” Ông nói gà bà nói vịt!

Xưng hô của cả hai có chút đặc biệt hơn bình thường. Bình thường nếu ở trường, Cẩn Du sẽ xưng ‘thầy’, Tiêu Quân sẽ xưng ‘em’ nhưng giờ xưng hô cũng đổi, đã quen ở nhà gọi ‘anh-tôi’ thường xuyên, cả hai chẳng buồn đổi chi cho mắc công, trước giờ quen gọi thế nào cứ giữ thế ấy. Thật ra trong thân tâm Cẩn Du lại nghĩ khác, anh cảm thấy cách xưng hô ở trường có chút xa lạ, xưng hô như ngày thường khiến anh cảm thấy gần gũi với Tiêu Quân hơn nên cũng không có dấu hiệu đổi thay, còn Tiêu Quân thì tâm hồn treo ngược trên cây, nào có nghĩ đến mấy tiểu tiết này, hoặc cũng là cậu lười

“Vậy chờ bọn nhóc quay lại thì bàn giờ tụ hợp nhé, tôi chở các em đi”

“Cũng được”

Khoảng không có chút im lặng, chỉ nghe tiếng gió thổi, tiếng giấy tờ loạt xoạt

“À phải rồi, nay ăn món gì vậy?”

“Em có muốn ăn gì không?”

Tiêu Quân ngừng lại suy nghĩ, một tia kí ức thoáng qua

“Bé con của mẹ, nay con muốn ăn gì nào?”

“Con muốn ăn sườn xào chua ngọt với canh chua cá hấp ạ!”

“Được, mẹ cũng thích món mà Quân nhi chọn”

Sóng mũi cay cay, mắt có chút đỏ hoe, giọng muốn nghẹn lại nơi cổ họng. Tiêu Quân khó khăn mở lời, giọng có chút run

“..Tôi.. muốn… tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt với canh..chua cá hấp”

Cẩn Du hơi ngây người rồi đáp: “Được!”. Sao anh có thể không nhận ra chất giọng run nhẹ của cậu chứ? Chỉ là anh không muốn vạch trần đối phương, Cẩn Du cảm thấy có lẽ Tiêu Quân vừa nhớ ra gì đó mới trở nên kì lạ như vậy. Anh không hỏi, anh muốn cậu tự giải bày hơn

Anh nhìn cậu vừa yêu chiều vừa thương, đưa tay quẹt đi nước mắt đang động trên khoé mắt của Tiêu Quân. Cử chỉ quá đỗi dịu dàng, Tiêu Quân khẽ động một bên mắt bị chạm vào, cũng không hung dữ phản kháng như mọi khi, chỉ im lặng hưởng thụ cảm giác được chiều chuộng kia, vành tai đỏ ửng đáng yêu

Từ lâu Tiêu Quân đã biết, bản thân cậu thích Cẩn Du tới nhường nào, chỉ là thay vì chọn thổ lộ lòng mình, cậu chọn giữ chặt trong tim. Đối với cậu mà nói, anh dù sao cũng chỉ là nhân vật hư cấu trong thế giới giả tưởng kĩ thuật số này, Tiêu Quân có thích Cẩn Du đến mấy cũng không thể ở bên nhau ngoài đời. Cậu sợ bản thân nếu chìm quá sâu, sẽ không thoát ra được. Sợ khi thổ lộ lại không nỡ rời xa sự ấm áp của người thương, Tiêu Quân chỉ đành kiềm nén cảm xúc ngọt ngào này, cứ lặng lẽ ở bên Cẩn Du với tư cách là học trò, là người bạn cùng nhà với anh. Ở cạnh anh như vậy thôi cũng đã đủ lắm rồi

Cẩn Du hơi ngớ người trước dự dựa dẫm của Tiêu Quân nhưng anh cũng chỉ cười, thật muốn ôm cậu vào lòng, mạnh mẽ mà xâm chiếm đôi môi kia, cảm nhận sự thơm mềm, ngọt mộng kia

Gió ngoài cửa sổ cứ nhè nhẹ thổi vào căn phòng nơi Tiêu Quân và Cẩn Du đang đứng, âm thanh, không khí mang cảm giác tươi mát, xanh tươi của thanh xuân. Cẩn Du khẽ đưa tay trườn đến cằm Tiêu Quân, nhẹ nhàng nâng lên. Đầu anh hơi cuối xuống, Tiêu Quân như mê muội, lông mi dài rưng rưng, đôi mắt mỹ lệ từ từ nhắm lại, môi hơi mở nhỏ. Ngón tay thon dài của Cẩn Du lướt qua bờ môi đó, yết hầu chuyển động thèm khát. Đôi mắt anh khẽ cong, ánh mắt ẩn đục nhìn đôi môi Tiêu Quân đầy say mê, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn



Giờ tan trường cũng đến, lại kết thúc một ngày dài, Dịch Na cùng Mộc Nhĩ vừa nghe chuông liền gói đồ chuồn mất, Tiêu Quân vừa xách giỏ vừa bấm điện thoại chờ Cẩn Du sắp xếp tài liệu rồi ra về. Ngồi trong chiếc xe năng lượng của Cẩn Du, xe chuyển động, không khí trong xe trầm lắng. Người thì lái, người thì không nói gì, cứ như dư âm ngại ngùng lúc còn trong phòng câu lạc bộ vẫn quanh quẩn

Xe dừng trước đền giao thông, ngón tay Cản Du gõ nhịp trên vô lăng, lại lén nhìn Tiêu Quân kế bên, trông sắc mặt vẫn lạnh lùng như vậy khiến anh hơi hụt hẫng, anh còn vô cùng mong chờ vẻ ngại ngùng, xấu hổ của Tiêu Quân sau giây phút triền miên kia

Lòng tự trọng của đàn ông bị đả kích, tranh thủ chưa hết thời gian dừng giao thông, Cẩn Du vươn người sang chỗ Tiêu Quân

“Này anh đang l-…Ứm!”

Chạm môi với người kia xong, Cẩn Du đắc ý nhếch môi, liếm mép

“Hửm?”