Đừng Khóc! Hãy Để Anh Yêu Em

Chương 18: Thân mật



Tiêu Quân mặt nghệch ra, chau mày nắm đầu Cẩn Du bứt muốn trụi cả tóc, anh đau nhưng vẫn cười hề hề nghe ngu ngơ lắm

“Á đau đau, hói..sẽ hói đó!!!”

“Hói? Tóc nhiều thế làm sao mà hói được?”

Anh van xin thảm thiết lắm Tiêu Quân mới miễn cưỡng tha cho, Cẩn Du vừa xoa xoa nơi bị giày vò vừa mặt mày hớn hở, hơi khoái nha! Cẩn Du chỉnh lại tóc rối, miệng giảo hoạt vờ uỷ khuất

“Trêu có chút, em mạnh tay quá”

“Đáng đời!”

Tiêu Quân chẳng thèm nhìn mặt Cẩn Du, anh thì ngồi lầm bầm, lải nhải, kể lể vô cùng mượt, không vấp chữ nào. Cậu cảm thấy ngày trước chê anh phiền vẫn còn nhẹ chán, giờ thì phiền hơn bình thường. Đã chiếm tiện nghi của người ta từ nãy rồi giờ còn vờ vịt, ăn thêm đậu hủ của cậu, chưa đấm cho bầm người đã là may, ở đây còn giả vờ vô tội. Tiêu Quân cảm thấy mình quá nhân nhượng

Cậu tặt lưỡi, lôi cổ áo anh về phía mình, lấy miệng chặn miệng không cho nói nữa. Cẩn Du đang thao thao bất tuyệt thì im bặt. Chỉ là cái chạm môi nhưng anh cũng cảm thấy vô cùng hưng phấn. Có người chủ động mà môi cứ run run, mắt nhắm chặt, xem ra là vô cùng cố gắng. Cẩn Du khẽ cười trong tâm, lại qua thêm vài giây, Tiêu Quân khẽ mở mắt, bắt gặp đôi mắt nóng bỏng kia của đối phương, lòng cậu gợn sóng, muốn trốn

Trốn là điều không thể, ngay khi thấy Tiêu Quân phản ứng, Cẩn Du đưa tay đỡ sau đầu cậu, dùng lực giữ lại, tay còn lại bóp hai bên má cậu, ép Tiêu Quân mở miệng. Tiêu Quân vừa mở hờ, Cẩn Du nhanh nhẹn tiến vào sâu bên trong, đưa vật mềm uột hồng ẩm ướt vào sâu bên trong khoang miệng. Tiêu Quân giật thót, bắt đầu giãy giụa. Giãy một lúc cũng không có kết quả, đầu óc bắt đầu mụ mị, Tiêu Quân dần rũ bỏ phản kháng

Âm thanh môi lưỡi triền miền vang vọng, âm thanh dụ hoặc rên rỉ. Thật lâu mới buông, ánh mắt Tiêu Quân mờ ảo, rưng rưng, hơi thở nặng nề, áo mặc từng lớp phập phồng. Cẩn Du thoả mãn, hôn nhẹ vào bên má phải rồi xoa đầu cậu, lái xe đi tiếp

Tiêu Quân mặt đỏ phừng phực, môi cũng sưng đỏ, cậu xấu hổ chôn mặt vào áo khoác ngoài. Cũng may thời tiết bắt đầu vào đông, trời hơi se lạnh nên Tiêu Quân mặc khá nhiều lớp áo. Hôn đến cả người cũng nóng ran, Tiêu Quân chẳng cảm thấy lạnh nữa nhưng cũng không dám cởi ra. Mới chủ động hôn anh mà Cẩn Du đã cường hãn, nếu cởi áo khoác, khăn len cậu sợ ‘tên tóc luộm thuộm’ sẽ ăn sạch cậu như thú săn mồi mất. Lại lén nhìn cái con người đang lái xe kế bên, trong mặt vui khiếp, gương mặt hân hoan, phơi phới, mới đầu đông mà ngỡ như đầu xuân

“Hừ!”

“???”•~•!

Trông cái mặt vô (số) tội ấy cười te toét mà thấy ghét! Tại sao cậu lại thích tên này nhỉ? Hình như cậu điên rồi?

“Mình đúng là điên rồi!”

“Hả!?”

“Không, lo lái xe đi!”

“Ò”;-;…

Cẩn Du tâm hồn treo ngược cành cây, trong mắt anh đâu đâu cũng là sắc hồng tươi tắn, bóng bóng chung quanh, cầu vồng nghiên ngả, nhìn trong nhà đâu đâu cũng là màu hồng phấn, màu tình yêu. Dù nhìn mặt Tiêu Quân nhăn nhó như đít khỉ thì trong mắt anh lại thấy cậu cười tươi, giọng ngọt ngào gọi tên mình. Đến độ đi vô tới nhà vệ sinh vẫn còn tưởng tượng, nào là anh anh em em, chắn tường phát cẩu lương cho chính mình hít, táo bạo hơn thì tưởng tượng thành anh trên em dưới, bày ra 7749 loại tư thế ái muội khác nhau xong rồi khoái chí la hét um sùm

“Mẹ nó chứ Cẩn Du!!! Anh điên có mức độ thôi!!!”

Tiêu Quân nhức cả đầu, sôi máu đá bay cửa nhà vệ sinh, mặt kệ ai đó có đang rửa tay hay không cũng quyết phải lôi cái con người điên khùng này ra khỏi cái nhà vệ sinh, Tiêu Quân cảm thấy kì thị

Tâm trí cứ treo trên trần nhà nên làm việc gì cũng hỏng, mỗi có việc nấu ăn là vẫn còn xài được, có lẽ việc bếp núc đã ăn sau vào máu của Cẩn Du, có nhắm mắt cũng làm được. Nhờ vậy sau ngần ấy thời gian ở nhà Cẩn Du, Tiêu Quân cuối cùng cũng làm được việc nhà, mặc dù cản trở cũng nhiều lắm. Ví dụ như khi Tiêu Quân đang lau nhà vậy, anh ngồi trên sofa, miệng cười tủm tỉm nhìn

“Nhấc cái chân lên!”

Khẩu lệnh tròn vành rõ chữ là vậy nhưng sang tai Cẩn Du thành câu khác. Chân đúng là có nhấc lên, nhưng nhấc lên để đứng dậy thôi xong rồi lại ngồi bẹp dí xuống sàn, tay ôm chân cậu dụi dụi như mèo, ôm rồi không thèm buông. Tiêu Quân đã từng tự hứa lòng sẽ đối xử tốt hơn với anh, hay nói khác đi là tránh bạo lực. Nhưng nhìn tình hình này cậu còn không giải quyết Cẩn Du thì cái nhà này tới tối cũng chẳng lau xong. Thâm tâm niệm nam mô rồi đưa cây lau nhà thẳng vào mặt Cẩn Du, dí dí đẩy đẩy, tốn sức lắm mới đẩy anh ra, bám đinh khiếp!

Căn nhà bình thường im hơi lặng tiếng nay thì như gà bay chó sủa, hàng xóm ngại ngùng, ngày nào cũng nghe tiếng quát mắng của Tiêu Quân và tiêndg khóc than của Cẩn Du. Hàng xóm không dám nhắc nhở, chỉ nhìn nhau lắc đầu: “Đúng là cuộc sống tình thú!”

Lại một ngày khác, Tiêu Quân vừa tắm rửa xong, tóc ướt, mùi sữa tắm nồng cả nhà vệ sinh, cậu đang đánh răng trước gương. Cẩn Du từ đi từ đằng sau, ôm chầm lấy Tiêu Quân, gục đầu vào sau ót, hít hà mùi hương cơ thể cậu vừa mới tắm. Mùi hương thật thơm, thật mê người, ngửi mãi cũng không chán. Anh dụi dụi làm cậu nhột nhưng cậu lười để ý, mặc xác anh muốn làm gì làm, đừng không an phận là được. Cẩn Du hết hít ngửi rồi hôn, môi lạnh lướt qua lành lạnh khiến Tiêu Quân rùng mình. Đôi mắt Cẩn Du sắc lẹm, đôi mắt thèm khát, muốn nuốt trọn cậu vào trong, vô cùng chiếm hữu

Tiêu Quân khẽ lên giọng, cảm thấy không ổn lắm liền xoay người, mặt đối mặt, chăn mày lại nhíu, cậu lấy tay che miệng anh lại

“Đừng lộn xộn nữa”

Cẩn Du cười, một tay ôm eo nhỏ của người ta, một tay chống lên thành bồn rửa mặt, xích Tiêu Quân lại gần mình, hôn một cái cho đỡ ghiền rồi trượt xuống hõm cổ kia, cắn một cái

“Ức..”

Một dấu răng ngay cổ, không chảy máu nhưng cũng đỏ lên, in hằn vết răng của mãnh thú. Tiêu Quân bất lực, lôi anh về phòng ngủ

“Ngày mai đi chung với bọn Dịch Na, anh đừng có mà lộn xộn như khi ở nhà đấy!”

“Tôi biết mà, nên tôi phải kiếm chác cho ngày mai đây”

Tiêu Quân hơi ngượng rồi định bỏ về phòng, Cẩn Du kéo lại về giường

“Ngủ ở đây đi!”

“Ngủ ở đây? Nhỡ anh làm gì tôi rồi sao?”

“Hứa! Không làm gì hết, ôm thôi”

Nhìn mặt không được tình nguyện của Tiêu Quân, Cẩn Du ra sức nài nỉ, giọng nhão nhẹt, nước mắt cá sấu, có bao nhiêu cách xài hết, chỉ mong cậu mủi lòng ở lại phòng anh

“Em ngủ ở đây một hôm, mai tôi sẽ không táy máy tay chân với em”

“Nhìn mặt anh tôi tin chỗ nào?”

“Thôi mà, một hôm thôi. Tôi năn nỉ em đó, một hôm thôi!!!”

Đầy lời hứa hẹn, Tiêu Quân biết hai chữ ‘một hôm’ này rất không đáng tin, ‘một hôm’ nhưng hôm nào thì Cẩn Du không nói. Rõ biết chỉ là lời dụ hoặc của tên biến thái ngu ngơ này, song cậu thật sự mềm lòng, không đôi co nữa. Đi tắt đèn rồi lên giường đắp mền với anh

“Chỉ một hôm thôi đó!”

“Được..” Chết liền!

Anh vui lắm, vui ra mặt, tay chân cũng chẳng yên phận nằm ngủ, choàng lấy ôm Tiêu Quân vào trong lòng rồi chúc ngủ ngon, cậu biết thừa rồi mà, Cẩn Du sẽ không an phận nằm kế bên. Dù sao Tiêu Quân cũng buồn ngủ rồi, ôm nhau cho ấm cũng được, cả hai chìm vào giấc ngủ ấm áp