Đừng Khóc! Hãy Để Anh Yêu Em

Chương 19: Tâm sự



“Hắc xì!”

Tiêu Quân khịt mũi, cả người rùng mình vì thời tiết lạnh dần, chóp mũi và vành tai cũng đỏ vì hơi lạnh, có lẽ tuyết đầu mùa sắp rơi rồi. Gió hiu lành lạnh, cậu nhìn lên bầu trời trắng toàn là mây, lại ngoảnh ra sau lưng, ánh nhìn cạn lời

Dịch Na và Mộc Nhĩ đến nhà Cẩn Du từ sớm, chủ yếu là đến để ngắm nghía, hiếm có dịp được mời đến nhà vị giáo sư ấy, chớp cơ hội đến phá cho biết. Cẩn Du là người rất cơ hội, sáng ra bận rộn xếp đồ, lại thấy hai trò cưng đến sớm, đập cửa ầm ầm liền lôi vào nhà, sai việc vặt còn rất thuận miệng. Dịch Na bĩu môi, ỉu xìu, miễn cưỡng làm, Mộc Nhĩ thì hơi nhăn mặt nhưng tay chân vẫn linh hoạt hoạt động

“Trời lạnh thế này vận động cho ấm người. Vận động cho có sức khoẻ, đợi vài năm nữa tới tuổi đi rồi thấy cảnh nhé!”

“Tụi em còn lâu mới tới tuổi đấy, thầy sẽ trải nghiệm trước tụi em đó”

Dịch Na lè lưỡi rồi tung tăng cầm đồ ra xe, Mộc Nhĩ uể oải đi đằng sau, Cẩn Du lắc đầu rồi vào nhà lấy thêm đồ. Tiêu Quân cảm thấy lạnh, đành bước vào trong nhà. Nhìn Cẩn Du tay xách nách mang nhiều đồ cực, cậu bước tới đưa tay có ý giúp đỡ, thấy Tiêu Quân có ý san sẻ, Cẩn Du đưa cho cậu những món nhẹ nhất, bản thân cầm nặng trịch

“Sao lại mang nhiều đồ vậy?”

“Tôi định đưa mấy nghiên cứu trước đó cho người quen ở Viện nghiên cứu, cứ coi như đóng góp ve chai đi”

Cậu nhìn nhưng không nói, toàn đồ với chất liệu đắt đỏ mà anh kêu là ve chai, thật muốn bổ não người giàu xem họ nghĩ gì thật. Dịch Na vừa hay đi vào, chống hông

“Còn đồ gì nữa không ạ? Để em xách nốt luôn, Nhĩ* mang đồ đuối quá, lên xe ngồi luôn rồi”

*Nhĩ: tên gọi thân mật của Mộc Nhĩ, như mọi người gọi Dịch Na là Na Na, chỉ có hai người gọi nhau thân thiết như vậy khi ở cùng nhau

Lại nhìn Tiêu Quân cầm đồ nhẹ tênh, Dịch Na phụng phịu

“Thiên vị rõ như ban ngày, bọn em đau hết cả lưng, sao có mỗi Tiêu Quân nhẹ hều?”

“Tôi thiên vị là đúng rồi, hai em đòi so với em ấy à?”

Tiêu Quân nhìn Cẩn Du đắc ý, trông mà ghét, đưa tay chặn miệng anh lại tránh anh lại lời vào lời ra, bị hiểu lầm thì chết

“Bớt nói vài câu đi, tôi ra trước”

Nhìn Tiêu Quân chuồn mất, Cẩn Du cơ hồ vừa bất lực vừa cười xoà, cũng lẹt đẹt đi ra cùng Dịch Na. Dịch Na nhìn Tiêu Quân ngoài xe, lại nhìn Cẩn Du ý vị yêu chiều trong mắt, cô huýt một tiếng, hai tay khoanh để trên đầu

“Thầy đừng tưởng em không biết ý thầy nha”

“Thì sao chứ? Mộc Nhĩ có thể không để ý nhưng tôi biết em để ý”

“Hai người sớm tối dính nhau như sam, còn sống chung thì người mù cũng hiểu”

Cẩn Du nhìn Dịch Na mỉm cười, khen ngợi cô tinh ý, Dịch Na cười cho qua, dù sao cô nàng cũng là con gái, rất mẫn cảm với chuyện tình ái. Cô sớm đã nhìn ra ý tứ của Cẩn Du và Tiêu Quân. Nhìn cách Cẩn Du nhìn Tiêu Quân, cô sao có thể không nhìn ra ý tứ tình cảm đó, cũng như cách cô nhìn Mộc Nhĩ vậy

“Còn em và Mộc Nhĩ thì sao?”

“Nhĩ á? Em đang đau đầu lắm đây? Cậu ấy quá ngốc, rõ như ban ngày mà cậu ấy cứ như mù ấy”

“Ha ha ha, chúng ta đều như nhau cả thôi!”

“Không!” Câu nói này của Dịch Na có hơi khẽ nên Cẩn Du không nghe thấy. Cô cảm thấy giữa cô và Mộc Nhĩ so với Cẩn Du và Tiêu Quân hoàn toàn khác nhau. Cô nhiều lần thả thính, cảm tình dạt dào, rõ ràng đến vậy nhưng Mộc Nhĩ chưa từng để ý hay hỏi về nó, đơn giản là đón nhận như một người bạn. Còn với Cẩn Du và Tiêu Quân, cô nhìn rõ anh đang theo đuổi cậu, cô thấy Tiêu Quân mới đâu vô cùng cự tuyệt, chẳng biết bọn họ đã trải qua việc gì mà trở nên gần gũi hơn, cũng bắt đầu thân mật hơn, Tiêu Quân đã dần rũ bỏ phòng bị, cũng tiếp nhận Cẩn Du nhiệt tình đôi chút. Không giống cô và Mộc Nhĩ

“Thầy may mắn thật đấy!”

“Hả!?”

“Không có gì, đi lẹ đi trễ giờ rồi!”

Dịch Na vừa hối thúc vừa vỗ thật mạnh vào lưng Cẩn Du khiến anh giật mình. Anh chẳng thèm đôi co với cô, chạy đến xe cất đồ vào. Dịch Na chỉ rề rà đi tới, lại cảm thấy mùa đông năm nay với cô thật lạnh lẽo

Cả bọn lên xe, Cẩn Du lái xe cùng Dịch Na ngồi phía trước, Mộc Nhĩ và Tiêu Quân ngồi phía sau. Tiêu Quân đã mất rất nhiều sức để có thể ngồi ghế sau với Mộc Nhĩ, hồi đầu Cẩn Du muốn cậu ngồi ghế trước nhưng bị cậu từ chối, Tiêu Quân còn ngại ngùng chuyện của ngày hôm qua. Dịch Na cười đểu, đẩy Tiêu Quân xuống ghế sau ngồi, cô chễm chệ ngồi ghế lái phụ, mặt vô cùng đắc ý, còn nháy mắt với Tiêu Quân. Vị trí an bài xong, Cẩn Du chỉ có thể ngậm ngùi chấp nhận

“Đường có hơi xa, đi hơi lâu, mấy đứa thức dậy sớm, nên ngủ trước đi”

Ba cặp mắt nhìn nhau, Tiêu Quân không chờ Cẩn Du nhắc nhở, lôi nhẹ băng che mắt, tựa vào một bên cửa sổ mà ngủ thiếp, hôm qua bị anh vờn tới vờn lui, còn dậy sớm khiến cậu mệt lắm. Mộc Nhĩ cũng ngáp ngắn ngáp dài, mùa đông lạnh lạnh khiến ai cũng có thể rơi vào cơn buồn ngủ, Mộc Nhĩ cũng ngủ say, dù sao xe Cẩn Du đi êm thế này, không bị gián đoạn giấc ngủ

Nhìn hai người con trai ghế sau chợp mắt, Dịch Na cười thích thú, chờ một lúc lâu cô mới lên tiếng

“Họ ngủ nhanh thật!”

“Em không ngủ à?”

“Thôi, em không có hứng, em hứng thú chuyện giữa thầy và Tiêu Quân hơn”

Chính xác là cô muốn hóng hớt, moi móc chuyện của Cẩn Du để nghe, cũng như xem xem có gì giúp ích cho mối tình của mình không. Cẩn Du vừa lái xe vừa nhìn cô đầy vẻ hào hứng, thầm mắng Dịch Na nhiều chuyện

“Theo đuổi được người ta có vẻ vui nhỉ?”

“Làm gì có, tôi còn chưa tỏ tình nữa, đâu tính là theo đuổi thành công gì?”

Dịch Na trợn mắt, thân mật thế mà chưa tỏ tình á? Đùa ai vậy? Vậy mấy tháng qua hai người sống chung là vì cái gì? Không phải người yêu của nhau sao? Một ngàn lẻ một câu hỏi xuất hiện trong đầu Dịch Na, Cẩn Du không nhìn cũng biết cô nghĩ gì, than ngắn thở dài

“Thu lại vẻ mặt đó của em đi, em làm tôi đau lòng hơn đó”

“Thế hai người sống..chung.. không phải..?”

“Việc đó là tôi dụ dỗ đấy, tôi bảo Tiêu Quân ở nhà tôi cho tiện, khỏi phải bỏ tiền thuê kí túc xá”

“Nhìn hai người cứ như người yêu thế mà chưa tỏ tình? Sao thầy không tỏ tình đi?”

Cẩn Du có chút im lặng, anh cũng muốn lắm chứ, muốn bày tỏ lòng mình

“Có những việc tôi hiện giờ chưa thể làm được. Việc tỏ tình..tôi muốn nói cho em ấy nghe cảm xúc của tôi nhưng em ấy có quá nhiều vướng bận, có quá nhiều việc chưa giải quyết, tâm trí nào mà yêu đương với tôi”

Nghe lời nói ẩn ý, lại nhìn vẻ chua chát trên gương mặt Cẩn Du, Dịch Na như hiểu phần nào, cô không hỏi đó là việc gì, cô cảm thấy việc đó cô vẫn là đừng nên biết, việc của hai người đó cứ tự hai người giải quyết vậy

Dịch Na vừa cười vừa thở dài

“Thầy cũng chẳng khấm khá hơn em là bao nhỉ?”

“Gì chứ? Tôi tốt hơn em đó, tay cũng nắm rồi, hôn cũng hôn rồi, ngủ chung tôi cũng làm rồi. Sướng quá ấy chứ”

Nhìn vẻ đắc ý ngời ngời kia, Dịch Na hối hận vì đã ngồi tâm sự với Cẩn Du, nhìn cái mặt tự hào đến phỗng mũi kia mà muốn đấm cho mấy phát, đấm cho đã tay chứ giờ tay cô ngứa quá

“Khoe khoang gì chứ, thân mật nhiều như vậy mà vẫn còn cái danh thầy trò, đắc ý gì chứ? Hứ!”

Chọt đúng chỗ ngứa, Cẩn Du mặt như táo bón, hậm hừ không thèm nói chuyện nữa. Dịch Na xả xong liền vui vẻ, lại nhìn ra cửa kính rồi hơi buồn tủi

Chuyện tình cảm của người ta dù bấp bênh nhưng được cái cả hai tâm đầu ý hợp, chỉ thiếu lời bày tỏ. Còn với Dịch Na, từ lúc bắt đầu chỉ có danh bạn bè, muốn tiến lên cũng không tiến được, càng chủ động cô càng không thấy kết quả. Người kia trong lòng của Dịch Na quá ngốc, quá vô tư, lại không nhìn ra ý tứ, hành động thân mật của cô. Dịch Na cảm thấy mối tình của mình chẳng có kết quả gì cho cam, muốn từ bỏ cũng không được, cô không đủ nhẫn tâm vứt bỏ tình cảm đơn phương mãnh liệt này

“Em muốn từ bỏ. Nhưng ngay từ lúc nhận thức được tình cảm của mình, em không còn đường lui nữa”

Cô chìm sâu quá rồi, không dứt được

Đỉnh đầu bỗng cảm thấy ấm ấm, Cẩn Du mắt nhìn phía trước nhưng tay lại ôn tồn xoa đầu học trò

“Vậy thì đừng từ bỏ. Có ngốc như thế nào, nếu em kiên trì Mộc Nhĩ sẽ nhận ra thôi”

“Vâng!”

Suy cho cùng những kẻ yêu đơn phương đều là kẻ ngốc