Đừng Khóc! Hãy Để Anh Yêu Em

Chương 2: Lâm Đoá Đoá



Tiêu Quân khịt mũi, ho lên vài tiếng. Cậu tự hỏi bản thân là một sinh viên xuất sắc của một trường danh tiếng, tại sao chỗ ở lại ô nhiễm đến tồi tàn đến vậy

“Thống Thống, chẳng phải ta là sinh viên xuất sắc sao? Tại sao chỗ ở của ta có chút…”

[Tiêu Quân kí chủ xuyên vào lúc phản diện chưa bộc lộ tài năng và trí tuệ. Bản thân phản diện cũng không giàu có nên chỉ có thể ở kí túc xá nghèo nàn này thôi]

“Vậy ý ngươi là ta phải nổ lực để trở thành sinh viên xuất sắc để cải thiện cuộc sống?”

Hệ thống nhỏ gật đầu, Tiêu Quân tặc lưỡi cảm thấy vô cùng phiền, cậu phải sớm đổi chỗ ở nếu không trước khi chết vì đánh nhau với chính mình, Tiêu Quân sẽ chết vì ung thư phổi mất

Dần đi đến trung tâm thành phố, cảnh quan dần trở nên thông thoáng hơn, xung quanh Tiêu Quân quả thật là toàn máy móc. Robot phục vụ rất nhiều, nào là Robot thùng rác, Robot thương mai, Robot đưa thư,… Phương tiện di chuyện ở đây đa số đều có gắn động cơ phản lực bay trên không. Các biển quảng cáo 3D nhiều vô kể, AI, Robot gia đình có, idol cũng có, xung quanh tràn ngập mùi kỹ thuật và máy móc, quá là hiện đại

Đi dạo hồi lâu khiến Tiêu Quân đói bụng, trong túi thì chẳng có đồng xu nào. Cậu loay hoay tại chỗ với chiếc điện thoại tàn và cảm ứng hỏng của mình, tìm cách xem số tiền mình có

“30 Point? Là bao nhiêu?”

Quả thực đau đầu, Tiêu Quân đứng ở chỗ khuất gọi hệ thống của mình ra giải thích

[Ở đây, Point là đơn vị tiền tệ, với 30 point của kí chủ có thể ăn được hai bữa và nếu tiết kiệm hơn là không ăn, kí chủ sẽ đủ tiền xe đi về]

“Vậy chẳng thà ta nhịn đói cho rồi”

[Kí chủ khoan vội kết luận, ở thế giới này có một loại thức uống tăng lực, kí chủ có thể mua vài bình để lót tạm và làm việc]

Có lẽ đây là một trong những phương pháp sống qua ngày của những con người nghèo nàn ở đây. Tiêu Quân hậm hực, cả đời này cậu trải qua vô số chuyện, lần đầu tiên trong đời cậu phải tiết kiệm đến đói meo thế này. Tiêu Quân bực bội thốt lên:” Mẹ kiếp “

Tiêu Quân chẳng còn cách nào khác ngoài đi uống vài lon tăng lực, cậu đứng trước máy bán hàng, nhìn lần lượt từng loại

“Nước tăng lực thôi mà cũng phân chia cấp độ, thế giới này là tư bản à? Ăn tiền khiếp”

Vừa nói dứt câu, giọng của một người lạ liền cất lên khiến Tiêu Quân giật mình

“Bây giờ anh mới biết à?”

“Một con nhóc? Giật mình”

“Em chào anh”

Cô bé nở nụ cười ngây thơ, tầm tám tuổi, cô bé mặt quần áo cũng không khác Tiêu Quân là bao, tức là nghèo như nhau

Cô bé đội chiếc nón gỉ sét, quần áo có chút cũ, bên hông còn có một chiếc túi đựng đầy hoa làm bằng giấy có mùi hương. Ở thế giới hiện đại như vậy mà bán một món hàng thủ công gần như là thừa thải, nhưng chung quy đều là kẻ thiếu tiền, miễn làm ra tiền dù cho có thừa thải cũng phải làm

Tiêu Quân nhìn hoa giấy thủ công, trong đầu cậu xẹt một tia kí ức không rõ ràng

“Tiểu Quân nhìn xem, hoa mẹ làm có đẹp không?”

“Dạ đẹp, mẹ làm cho con thêm vài cái đi ạ”

“A…ư…”

Tiêu Quân rên rỉ, hai tay ôm đầu run rẩy ngồi xuống, cậu không hiểu, đây là kí ức của ai, là của cậu hay của phản diện, cậu không phân biệt được

“Anh ơi, anh… anh không sao chứ ạ?”

Tiêu Quân thở hổn hển, trán đổ đầy mồ hôi. Cô bé nhanh nhẹn đỡ cậu tựa vào chiếc ghế khong xa, lấy nước trong túi cho Tiêu Quân uống vài ngụm

“Anh mau uống đi, nước có tác dụng giảm đau đầu nên anh sẽ ổn thôi”

Khoảng mất vài phút sau Tiêu Quân mới ổn định hơn

“Cảm ơn em, sao em lại giúp anh? Người ở thành phố này ai cũng mặt lạnh như tiền, tựa hồ chẳng có cảm xúc gì và cũng chẳng quan tâm điều gì. Em với anh chỉ mới gặp nhau vài phút thôi mà?”

“Bà em dặn phải giúp đỡ bất cứ ai gặp khó khăn, đặc biệt là những người có cùng hoàn cảnh. Với lại…”

Cô bé dừng hồi lâu

“Nhìn anh làm em nhớ đến anh trai em”

“Anh trai em sao?”

“Dạ, anh và anh ấy giống nhau lắm, đặc biệt là đôi mắt. Cách anh nhìn giỏ hoa của em và anh ấy rất dịu dàng. Chỉ là anh em đã mất lâu rồi, nếu còn sống chắc cũng trạc tuổi anh đấy ạ”

Tiêu Quân lại càng không hiểu, chỉ là có chút giống anh trai của cô bé mà lại có thể khiến cô bé quan tâm, giúp đỡ như vậy, sẵn sàng thoải mái chia sẻ chuyện nhà với một người xa lạ như Tiêu Quân. Tiêu Quân nhìn giỏ hoa bất giác cười, cảm giác có chút xúc động, cậu không phân biệt được đâu là cảm xúc của cậu, đâu là cảm xúc của phản diện nữa

“Giỏ hoa của em… làm anh nhớ đến mẹ anh nhưng đã rất lâu rồi anh không còn nhớ hình dáng của bà nữa…”

Cô bé nhìn cậu có chút cảm thông, có vẻ hai số phận bất hạnh gặp nhau liền tương thông

“Anh nói linh tinh thôi, em đừng để ý”

Cô bé nhìn hồi lâu rồi đưa Tiêu Quân một bông hoa, cười

“Tặng anh coi như quà gặp mặt ạ, tên em là Đoá Đoá, Lâm Đoá Đoá”

“Em tặng anh thật sao? Em cũng không dễ gì để bán, sao lại?”

“Không sao, coi như em và anh có duyên đi”

Tiêu Quân cầm bông hoa, trong lòng nổi lên một cảm xúc khó tả

“Cảm ơn em, anh dẫn em đi ăn coi như quà gặp mặt nhé. Anh là Tiêu Quân”

Tiêu Quân đưa tay cho Lâm Đoá Đoá nắm, một lớn một bé hi hi ha ha cầm tay nhau trên đường đi

Mặt trời dần hạ mình, hoàng hôn rồi