Đừng Khóc! Hãy Để Anh Yêu Em

Chương 23: Nhà vệ sinh (2)



Tiêu Quân được ôm trong lòng có hơi tỉnh táo lại, chờ anh đang lay hoay xả nước, cậu không tự chủ mà nhìn xuống đũn quần của Cẩn Du

Hừm, nó cũng dậy rồi, chắc kiềm nãy giờ dữ lắm. Lại nhìn anh bận rộn tay chân với xà phòng, nước tắm, cả người Cẩn Du ướt nhẹp. Anh đưa cậu đến từ khói cảm này sang đến khoái cảm khác, còn bản thân thì phải kiềm hãm, chắc là khó chịu lắm, cậu cũng là đàn ông nên cũng hiểu, không giải toả thì bức bối biết bao

Ngay lúc anh vừa đứng dậy, tay cậu như vô chủ túm lấy quần anh, mắt mở to, giọng cậu khàn thấy rõ

“Cái đó…của anh…”

“A?”

“Anh không…định làm gì…sao?”

“Em muốn tôi làm gì?”

Thấy cậu hơi ậm ừ quay đi, nhìn là biết nhưng anh giở thói trêu đùa

“Em muốn tôi làm sao?”

“Biết rồi…còn hỏi”

“Tôi thật tình không biết, em nói đi!”

Đúng là ép buộc mà, đàn ông với nhau mà cứ vòng vo Tam Quốc, muốn cho cậu ngại chết đây mà!

“Của anh…”

“Em nói nhỏ quá tôi không nghe”

“Giải…giải quyết…”

“Hả?!”

“Giải quyết cái của anh ngay bây giờ đi!”

Giọng Tiêu Quân không lớn nhưng nhà vệ sinh thì vang, cứ oang oang lời cậu nói, vọng lại tới mấy lần. Giờ chẳng biết úp cái mặt vào đâu cho bớt quê, cậu muốn trốn!

Cẩn Du cười như được cho vàng, trực tiếp bước vào bốn tắm ngập nước, vuốt ve gương mặt Tiêu Quân đang đỏ ửng

“Tôi muốn tha cho em vậy mà…”

Anh nói lấp lửng, nói chưa hết đã sà vào lòng người ta, tham lam hít lấy mùi hương trên cơ thể Tiêu Quân. Tháo quần còn nhanh hơn lúc lột sạch đồ cậu, vật nam tính to lớn ấy được trình diện. Tiêu Quân nhìn mà nuốt nước bọt

Sao lớn vậy? Cái này mà đâm vào chắc cậu chết tươi tại chỗ. Nhỡ đâu chết thật, trong đám tang lại ghi chết vì xxx à? Nhục đâu để cho hết? Tiêu Quân bỗng có chút hối hận vì lời nói của mình, hoạ đúng từ miệng mà ra

“Hối hận rồi à? Muộn rồi!”

Không cần anh nói tôi cũng biết! Tự làm thì tự chịu;-;

“Em xoay người lại đi, đưa tay đỡ trên tường, nâng mông lên”

“Không…không đút đâu…”

“Không phải lo, tôi không đút vào đâu mà”

Tiêu Quân hơi ngờ vực nhưng cũng làm theo, bao nhiêu xấu hổ chôn trên tường, bao nhiêu tư mật nơi đó cũng phô bày cho người ta xem, ngàn vạn lần xấu hổ chết cậu rồi

Cẩn Du nhìn ngắm, nhìn cả hang nhỏ kia mấp mấy, đúng là thèm đến nhỏ dãi mà, nhưng anh hứa là không xâm phạm nên cũng không làm khác được. Tay Cẩn Du không tự kiềm chế được, cảm nhận mông căng vểnh, bóp đã tay lắm. Bóp chán rồi, anh bắt đầu đưa cự vật vào giữa hai chân Tiêu Quân, giữa hai đùi Tiêu Quân khi mềm khi cứng, ẩm ướt trơn tuột. Anh đánh nhẹ vào mông cậu

“Giữ chặt, rơi là em chết chắc!”

“Hức…ư…”

Thân dưới của Cẩn Du bắt đầu hành động, ra vào nhịp nhàng, hai xác thịt va chạm tạo nên âm thanh rõ to, sợ là tới bên ngoài cũng nghe thấy. Mỗi lần nhấp nhô là mỗi lần cự vật to lớn ấy cọ cọ vào cậu bé của Tiêu Quân, hai bên như vừa gặp đã quen, cứ chà xát, sợ không chạm vào nhau liền rũ xuống vậy. Anh càng làm càng nhanh, tiếng hai bên chạm nhau cũng theo nhịp mà dồn dập, bên dưới nóng rực khiến Tiêu Quân không nhịn được mà rên lên vài tiếng, bên dưới ngứa quá đi mất!

Khoái cảm sắp dâng trào, nhìn cậu hơi ưỡn lưng là biết, Cẩn Du ôm Tiêu Quân từ đằng sau, một tay giữ lại nơi thoát nước của Tiêu Quân, tay còn lại giữ Tiêu Quân, miệng kề miệng, anh thèm hôn cậu. Lưỡi môi giao nhau, bên dưới cũng nhiệt tình hoạt động, cậu muốn ra nhưng bị anh giữ lại, miệng thì bị hôn, chỉ có thể bất lực mà kêu trong miệng vài tiếng không thành lời

“Ngoan, ra với tôi!”

Anh cũng đến khoái cảm, lập tức buông tay đang cầm cậu bé của Tiêu Quân, môi hôn cũng buông, anh gục đầu trên lưng cậu. Cả hai cùng lúc tuôn trào, khoái cảm lên tới đỉnh

“Khục…!”

“Ứm a…”

Tiêu Quân thật tình hết sức, nằm trượt trong bồn tắm, mệt rồi! Cậu mệt rồi! Mới có hai lần mà rệu rã như vậy, thậm chí còn chưa cho vào. Nếu mà cho vào, làm thêm vài lần chắc cậu chết thật! Chết thật đấy, cậu không đùa đâu!

Nhìn người dưới thân mệt đứt cả hơi, Cẩn Du nâng Tiêu Quân, anh ngồi vào bồn rồi để cậu ngồi trên mình, toàn thân Tiêu Quân mệt ròng rã, mặc kệ ai muốn làm gì làm, cậu chỉ muốn nghỉ ngơi thôi, chắc là buổi chiều không đi nổi mất. Toàn thân Tiêu Quân dựa vào người Cẩn Du, mắt mở cũng không lên. Anh yêu chiều hồn nhẹ cái chóc lên má cậu, hưởng thụ cảm giác đã qua. Quả nhiên là cục cưng của anh, ngon từ thịt, ngọt từ xương mà. Cấm dục đã lâu giờ mới ăn được chút ít đúng là đã thèm

Tắm rửa xong, anh bế cậu lên sofa nằm, lấy áo khoác làm mền, đắp cho Tiêu Quân đỡ lạnh, cũng tinh ý mà che chắn cẩn thận, tránh ai nhìn ra vết hôn trên cổ. Tiêu Quân đã ngủ từ lâu, hai mắt có hơi đỏ, môi hơi sưng nhưng chắc chẳng ai để ý đâu, anh nghĩ vậy!

Hôn lên trán người thương một cái, xoa đầu rồi ngồi kế bên đọc sách

Đến tầm 2h chiều, Dịch Na và Mộc Nhĩ cũng rục rịch tỉnh giấc, cô nàng xuống giường, ngáp rõ dài đi kiếm nước uống, Mộc Nhĩ xoa đầu tóc rối mù, ngồi ngơ ngác chưa tỉnh ngủ. Cẩn Du nhìn qua, đưa tay rót mỗi người một cốc nước rồi giơ ngón tay giữ im lặng, hai người Dịch-Mộc đưa mắt nhìn sang Tiêu Quân đang ngủ rồi gật đầu. Dịch Na ngồi xuống cạnh Mộc Nhĩ, nhỏ giọng nói chuyện

“Tiêu Quân mệt thế sao? Ngủ có vẻ say”

“Ừm, lúc trưa thấy cậu ấy tâm trạng không tốt, chắc mệt thật!”

Cẩn Du chẳng nói gì, tay vẫn lật sách. Tiêu Quân như chẳng biết gì, rúc người như con tôm, ngủ ngon lạ thường

“Hai em cũng ngủ say lắm đó!” Ngủ mà người khác hành sự cũng không nhỏ mà cẫn ngủ một mạch không đứt quãng thì cũng tài lắm

Hai vẻ mặt ngơ ngác nhìn nhau rồi nhìn Cẩn Du, trông anh có hơi khác

“Thầy à, mới qua một buổi trưa mà trông thầy tỉnh táo thế? Thầy không ngủ sao?”.

||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn |||||

“À không cần, nãy tôi ‘vận động’ nên tỉnh tái lắm”

Ngờ vực nhìn vị giáo sư nào đó đang lộ ra ý cười, trông vui phết nhỉ? Là do họ sức khoẻ kém hay do Cẩn Du vốn rất khoẻ? Đáp án thì chắc chỉ có người trong cuộc ‘vận động’ khi nãy biết thôi



Tiêu Quân nheo mắt tỉnh giấc, căn phòng không còn bóng người, chỉ còn một thân hình to lớn kế bên đang gật gù ngủ. Cậu dụi mắt rồi nhìn kỹ hơn, nhận ra Cẩn Du đang ngủ gật, mặt Tiêu Quân bỗng chốc đỏ bừng

Nhìn cái mặt đang ngủ kia thấy mà ghét!

Mặt nóng bừng, Tiêu Quân vội quạt tay cho mặt bớt nóng. Ngồi dậy nhẹ nhàng, uống nước rồi lại nhìn Cẩn Du. Cậu đi có hơi khập khiễng, đùi căng cứng, vừa đau vừa mỏi, nghĩ tới những giày vò ngượng ngùng hồi trưa là Tiêu Quân muốn bỏ trốn ngay

Nhìn anh ngủ ngon, muốn trách chỉ trách bản thân tự đào hố chôn mình, rõ ràng khi đó Cẩn Du đã tha nhưng Tiêu Quân cứ như mù mịt, chủ động giúp anh giải quyết, giờ đau thì ráng mà chịu. Đỡ Cẩn Du nằm cuống, lấy mền trên giường đắp cho anh. Xong xuôi, Tiêu Quân ngồi nhỏm người, hai tay chống cằm nhìn ‘người đẹp ngủ trong rừng’ kia. Tay nghịch ngợm chọc chọc vài cái cho bỏ ghét

Nhìn kỹ mới thấy, phải công nhận Cẩn Du rất đẹp trai, nhân vật chính có khác. Lông mi dài, chân mày nam tính, mũi cao, môi mỏng. Người đẹp thế này, còn giàu thì khối người mê, mỗi tội tính cách không được bình thường lắm. Ấy vậy mà cái người không được bình thường này lại là người Tiêu Quân thích

“Hừ! Đồ ngốc!”