Đừng Khóc! Hãy Để Anh Yêu Em

Chương 24: Suy nghĩ



Chiều tối, Cẩn Du mới miễn cưỡng thức giấc, anh và Tiêu Quân chẳng tham quan gì mấy, ‘vận động’ quá mức cũng không tốt. Từ sau khoảng thời gian va chạm xác thịt ban trưa, Tiêu Quân càng ngày càng kiệm lời, chủ yếu là có hơi giận Cẩn Du, nhưng thật ra là cậu đang tự trách bản thân

“Em sao vậy? Tôi xin lỗi em mà!”

“Tôi không có giận”

“Vậy em đừng lơ tôi nữa, nói chuyện với tôi đi”

Dịch Na và Mộc Nhĩ đứng ngoài cửa phòng, cả hai nhìn nhau rồi nhìn cặp đôi gà bông chí choé mà cạn lời, có nên xen vào hay không?

“Này! Về thôi!”

“Hai em chờ chút, tôi phải xử lý cho xong vấn đề nan giải trước mắt đã”

Cẩn Du làm vẻ nghiêm túc, giải quyết việc ở đây chính là phải dỗ làm sao cho Tiêu Quân hết giận. Tiêu Quân thật tình chẳng giận gì, dù sao da mặt cậu quá mỏng, xấu hổ tới sợ phải nhìn mặt Cẩn Du. Cậu chỉ có thể dùng sự nóng nảy của mình che đi vẻ ngại ngùng trong tim. Chỉ cần nhìn mặt anh, Tiêu Quân lại nhớ đến chuyện ban trưa, cậu vẫn chưa dám đối diện với sự xấu hổ này

“Thôi mà! Em nhìn tôi đi”

“Anh phiền quá, tôi muốn về!”

“Em nhìn tôi đi rồi mình về”

Dịch Na bực bội, mặc kệ đôi gà bông, hậm hực kéo Mộc Nhĩ ra ngoài, càng nhìn càng ngứa mắt. Đang còn giằng co, một người thuộc Viện nghiên cứu gõ cửa, ho vài tiếng

“Khụ khụ, giáo sư Cẩn, Viện trưởng muốn gặp anh ở sảnh lớn”

“A! Tôi biết rồi”

Đành tạm gạt đi vui đùa chưa dứt, cả hai nhìn nhau rồi đi ra đến sảnh lớn của Viện nghiên cứu. Dịch Na và Mộc Nhĩ đã đứng sẵn từ trước, bốn người hội họp, rôm rả nói chuyện. Một lúc lâu, Viện trưởng đi tới, khuôn mặt già đầy vết nhăn cười vui vẻ. Cẩn Du gập đầu lễ phép

“Chào ông, Viện trưởng”

“Cẩn Du về phải không? Ta nghe nói hôm nay cậu dẫn học trò đến đây chơi nên muốn xem thôi”

“Bọn nó trẻ người hấp tấp, khiến ông chê cười rồi”

Cẩn Du nói chuyện khiêm tốn, vừa nói vừa gọi bọn Tiêu Quân lại gần, giới thiệu đôi bên

“Mấy đứa! Đây là Viện trưởng của Viện nghiên cứu-Lý Thành Long”

Cả bọn nhìn Viện trưởng lễ phép chào, bình thường vô phép vô tắc nhưng khi gặp người lớn bọn họ vẫn có thái độ kính trọng. Cẩn Du hài lòng, giới thiệu tên từng người. Lý Thành Long nương theo trình tự giới thiệu của Cẩn Du, gật gù nhìn mà đánh giá. Đến lượt Tiêu Quân, ông ta nhìn có hơi khựng lại, nhìn cậu rất kỹ

“Hừm!”

“Sao vậy Viện trưởng?”

Tiêu Quân từ lúc nhìn thấy gã Viện trưởng Lý thập phần rất quen, khổ nỗi cậu chẳng nhớ rõ ông ta là ai. Nhưng một cảm giác khó chịu lại len lỏi trong lòng của Tiêu Quân, thật khó chịu! Cậu ghét ông Viện trưởng này

“Ta cảm thấy Tiêu Quân rất quen, ta và con gặp từng gặp nhau chưa?”

“Dạ chưa, đây là lần đầu con gặp Viện trưởng Lý”

Chẳng biết trước được gì, Tiêu Quân tin vào trực giác của bản thân, cậu cảm thấy Lý Thành Long có gì đó không đúng. Có vẻ hắn cũng từng gặp cậu rồi nên mới hỏi như vậy, trước khi tìm được chân tướng, Tiêu Quân vẫn nên đề phòng, phủi sạch liên can. Cẩn Du không hiểu chuyện gì nhưng cũng không nói gì, ngoài mặt vẫn chào hỏi, nói chuyện đôi ba câu với Lý Thành Long, song trong đầu lại nghĩ đến chuyện khác

Chào hỏi kết thúc, Cẩn Du cùng học trò trở ra xe về nhà. Lần này theo như nguyện vọng thầm kín của Cẩn Du, bằng cách nào đó Tiêu Quân đã ngồi ở ghế lái phụ, dù cậu đang thầm né tránh anh, chẳng biết ma xui quỷ khiến gì Tiêu Quân vô thức đã trèo lên xe ngồi ghế lái phụ. Khi hoàn hồn thì xe cũng đi được một đoạn rồi

Dịch Na và Mộc Nhĩ đã ngủ từ lâu, hôm nay bọn họ đã đi khắp nơi trong Viện nghiên cứu, chẳng bù cho cặp đôi gà bông nào đó, tập thể dục cùng nhau xong lăn ra ngủ tới giờ về. Chẳng còn mặt mũi!

Trên xe, hai người duy nhất còn tỉnh táo thì lại rơi vào trầm tư, bầu không khí trùng xuống, chỉ có sự ngượng ngùng len lỏi trong không khí. Từ đầu tới cuối, Tiêu Quân chẳng có mặt mũi nào nhìn Cẩn Du, lại càng không dám nhắc về chuyện ban trưa

“Em định giữ im lặng mãi à?”

“Anh…muốn nói gì?”

“Hai đứa đằng sau ngủ như chết ấy, nếu em mà còn không nói chuyện thì tôi cô đơn lắm”

“…” Da mặt tên này cũng dày quá nhỉ? Trong khi mình thì ngại gần chết

Tiêu Quân ngọ nguậy, cậu không định im lặng lâu đến thế nhưng lại chẳng biết nói gì. Khoan đã, có đề tài buôn dưa rồi!

“Phải rồi, anh quen Lý Thành Long à?”

“Ý em là Viện trưởng? Viện trưởng là thầy của tôi khi tôi còn là sinh viên. Sao thế?”

“Tôi cảm thấy ông ta rất quen. Lúc gặp ông ta thì tôi bỗng nhớ tới một người lúc nhỏ từng gặp, không biết phải ông ta không?”

Cẩn Du cũng suy nghĩ, nếu đúng như lời Tiêu Quân nói, Lý Thành Long có thể là một trong những manh mối quan trọng. Có lẽ anh nên điều tra Lý Thành Long một chút

“Sao lúc đó em không hỏi?”

“Vẫn còn quá nhiều câu đố thiếu lời giải. Chẳng biết là bạn hay thù, tôi không muốn đánh rắn động cỏ”

“Nếu em cho phép, tôi có thể điều tra giúp em”

Tiêu Quân ngẩn người, không nghĩ Cẩn Du sẽ vì mình mà đi điều tra người thầy cũ của mình. Lại nghĩ Cẩn Du có thế lực riêng chăng? Sao bảo muốn điều tra là cứ thế mà điều tra vậy? Có khi nào anh đang có sẵn người để làm những việc gần như phi pháp không?

“Anh…có nhân lực làm việc này à?”

“Có sao không? Nhìn tôi hay đùa bỡn chứ tôi cũng có tiếng có miếng nhé!”

“Anh…hay làm vậy lắm hả?” Những chuyện phi pháp ấy

“Không hẳn, hứng thì làm”

‘Hứng thì làm’ ư? Cẩn Du hay làm chuyện phi pháp? Tiêu Quân sốc, có bao nhiêu ngạc nhiên đều hiện hết lên mặt, cậu nhìn anh đầy nghi ngờ nhân sinh. Vậy bấy lâu nay cậu nhìn lầm anh rồi chăng?

Cẩn Du cười, mặt đần thối không hiểu gì. Hai suy nghĩ lệch hướng rồi

“Vậy…anh điều tra bằng cách nào?” Sẽ không phải là cầm vũ khí đe doạ kiếm thông tin chứ?

“Thì bỏ tiền ra nhờ thám tử đi điều tra thôi?”

“Anh dám kêu thám tử….Ủa?”

Tiêu Quân hơi khó hiểu, thám tử gì cơ? Không phải thuê giang hồ, thế lực ngầm nào làm à?

“Sao? Chứ người bình thường như tôi thì làm sao mà đi điều tra người khác được. Tôi đâu phải điệp viên”

“À ừ ra là vậy…”

Hình như dạo này Tiêu Quân xem phim hơi nhiều, cậu bị lậm phim rồi! Sao một suy nghĩ trẻ con, ấu trĩ như vậy mà bản thân cũng nghĩ ra. Cậu xấu hổ đến mức không dám nói thêm lời nào, nghẹn cả họng. Hoá ra là thuê thám tử điều tra, còn tưởng là tổng tài hay mafia ngầm mới chết. Nhưng quả thật Cẩn Du thừa tiền đi thuê thám tử, Tiêu Quân thì chẳng có nổi một móng tiền để tự sắm đồ, huống hồ là điều tra người khác

So sánh độ dày của hai cái bóp tiền đúng là đau thương

“Nhiều tiền tốt thật!”

“Em nói gì?”

“Không, anh lo lái xe đi”

Coi như vấn đề về Lý Thành Long tạm thời được giải quyết, chỉ cần có thêm tư liệu thì kí ức liên quan đến Viện nghiên cứu sẽ sáng tỏ. Lại nhớ đến lời của Số 1, đó là ký ức vốn có của cậu, tại sao Số 1 lại không muốn Tiêu Quân nhớ lại? Và tại sao khi nhớ lại, Số 1 chắc chắn rằng ngay cả bản thân Tiêu Quân cũng sẽ trả thù? Nếu nhớ lại tại sao sẽ đau đớn? Hình như Số 1 biết gì rồi? Chỉ là hắn lựa chọn che giấu, không muốn tiết lộ cho cậu biết

Nghĩ lại mới thấy, từ lúc xuất hiện Số 1 cũng chỉ nói chuyện vài ba câu, cũng chưa từng thật sự làm hại Tiêu Quân. Vậy thì căn bản Số 1 không phải là người mà Tiêu Quân thật sự phải đề phòng. Vậy chuyện huỷ diệt thế giới trong tương lai nhất định có ẩn tình? Khi bình tĩnh suy nghĩ lại Tiêu Quân mới phát hiện, có một số chi tiết cậu đã vô tình bỏ qua, càng đi sâu hơn mới nhận ra những chi tiết vô tình ấy

Nếu vậy thì những ngày tháng qua Tiêu Quân đã quá vội vàng ư?