Đừng Khóc! Hãy Để Anh Yêu Em

Chương 26: Thịt nuớng và ruợu



Cả bọn vào quán ăn, đây là một quán thịt nướng được trang trí, phục vụ cổ điện, khung cảnh vô cùng ấm áp. Một con robot mini phục vụ chạy đến, mời chọn món. Sau khi chọn món, bếp nướng tự động sáng lên, nhiệt độ cũng tăng cao, hơi nóng thoang thoảng. Những cánh tay robot từ dưới bàn từ từ xuất hiện, nó pha nước chấm, phân chia đũa muỗng vô cùng thành thục. Đồ nướng lên cũng nhanh, dĩa thịt nướng được tẩm ướp thơm ngon được đặt trên bàn. Các cánh tay robot không hề nhàn rỗi, gắp từng lát thịt bỏ lên khay nướng nhiệt độ

‘Xèo!’

Tiếng thịt chạm vào phần nhiệt độ nóng nhất kêu lên một tiếng, mùi thơm phút chốc lan tỏa, mùi thơm đến chảy nước bọt

Cẩn Du cùng học trò mình nâng cốc uống rượu, ăn thịt nướng không thể thiếu rượu được, bàn của Cẩn Du bắt đầu khai tiệc

“Mấy đứa cứ thoải mái”

“Ực ực…à! Rượu thơm quá!”

Dịch Na hào sảng, tay nâng cốc rượu bé uống hết một hơi thật đã, Mộc Nhĩ ngồi kế bên uống từ tốn hơn chút, cũng thở một hơi dài theo thói quen. Tiêu Quân tửu lượng không tốt, không dám uống nhanh, cậu uống từng ngụm nhỏ rồi đưa tay phẩy phẩy cho tan hơi rượu trong miệng. Cẩn Du cười, trông đám học trò mình uống rượu, mỗi đứa một vẻ mặt rất buồn cười

Thịt cũng chín dần, cánh tay robot thành thục phân chia thịt đều cho bốn người, trông nó thì bận rộn, còn khách thì cứ nhâm nhi cốc rượu bé tí

“Tôi chọn loại rượu nồng độ cồn thấp, mấy đứa cứ uổng thả ga, say thì thầy đưa về cho”

“Ôi tuyệt cú mèo”

“Na Na, cậu uống từ từ thôi!”

Dịch Na trong người có men, hào hứng uống hết cốc này đến cốc khác, cô như đang cố trút bỏ hết phiền muộn của mình vào từng cốc rượu, càng uống càng hăng, Mộc Nhĩ nhìn mà sợ, vội khuyên can

“Em cứ kệ em ấy, cứ đê nó uống đi. Hiếm khi có ngày được thoải mái mà”

Nghe thấy có người đảm bảo, lại nhìn Dịch Na cũng không có ý định dừng, Mộc Nhĩ cũng đành im lặng, cậu ta sẽ cố gắng trông cô cho thật kỹ mới được

Tiêu Quân uống không nhiều, cậu thích ăn hơn, uống nhiều cậu lại say lại làm càn thì mất mặt lắm. Cẩn Du chống cằm, vừa đung đưa cốc rượu vừa nhìn Tiêu Quân, hai má Tiêu Quân phồng to, nhìn cậu ăn cũng khiến người khác cảm thấy đói. Anh nhịn không được mà xoa đầu cậu mấy cái, cậu tức khắc xù lông, đôi mắt liếc Cẩn Du như muốn đứt đôi, đang ăn mà cứ đi làm phiền người ta. Hừ!

Được một lúc lâu, Dịch Na đã bắt đầu ngà ngà say, nói nhăn nói cuội, cô còn nấc lên vài tiếng rồi lại đi kể khổ, Mộc Nhĩ phải miễn cưỡng nghe Dịch Na càm ràm. Cô nàng nắm lấy bả vai Mộc Nhĩ, lắc lắc thật mạnh như chơi xúc xắc đồ chơi. Tay thì lắc, giọng thì nhão nhẹt, Dịch Na biến thành một con ma men chính hiệu

“Đồ ngốc!!! Ức…Sao lại có người ngốc như…cậu vậy?”

“Cậu say rồi đó!”

“Không hề…hức…ai say hồi nào…Điêu!”

“…” Là cậu say đó!

Lải nhải một hồi hơi mệt, Dịch Na gục đầu xuống bàn, âm thanh vang lên một cái ‘cốp’ rõ to, nghe mà đau dùm. Đập đầu xuống ban, vài giây sau cô mới phản ứng, lại mè nheo, giọng điệu như mách phụ huynh

“A…Đau…Đầu đau quá, Nhĩ ơi”

“Cái cậu này!”

Tiêu Quân nhìn dáng vẻ của Dịch Na mà hai mắt thích thú, lần đầu tiên cậu thấy có người say ngoắc thế này mà vẫn làm trò hề được. Hiếm có! Hiếm có! Cẩn Du cười đến ôm bụng, gian xảo mà lấy di động ra chụp vài tấm kỷ niệm, chờ Dịch Na tỉnh rượu liền đưa cho cô xem, bảo đảm cô sẽ không dám ra đường luôn

Mắc kệ con ma men đối diện, Cẩn Du gắp thịt, cắt nhỏ để vào bát của Tiêu Quân. Anh ăn cũng không nhiều mấy, chủ yếu là muốn bé con nhà mình ăn thỏa thích. Cẩn Du tinh tế rót nước lọc cho Tiêu Quân, anh sợ cậu say như lần trước. Nhỡ đâu Tiêu Quân lúc say buột miệng nói vài lời không nên, anh khó mà giải thích cho đám Dịch Na và Mộc Nhĩ lắm. Lấy khăn ướt lau miệng cho Tiêu Quân, không quên bẹo má cậu cho đỡ ghiền

“Ô, em mập lên rồi nè”

“Tôi mập lên là do tôi à?”

“Mập mới đáng yêu!”

Tiêu Quân làm bộ ghét bỏ, nếu mập mới đáng yêu vậy giờ cậu đang ốm thì không đáng yêu? Đáng ghét! Cẩn Du là đồ đáng ghét!

Tâm tình Cẩn Du tưng bừng như nở, trêu Tiêu Quân thật sự rất vui, mãi cũng không chán. Anh lại táy máy tay chân, cứ bẹo má Tiêu Quân suốt, một bên má của cậu đã đỏ ửng. Tiêu Quân gạt tay Cẩn Du, xoa xoa cái má mềm của mình, có chút đau tê



Trời cũng đã khuya, cả bọn chờ Cẩn Du đi thanh toán, Mộc Nhĩ đang mệt mỏi dìu dắt Dịch Na đã say không biết trời đất gì. Tiêu Quân tửu lượng kém, tuy uống ít không đến nỗi say nhưng hai má cậu đã phiếm hồng, có hơi nấc vài phen. Hồi lâu, Cẩn Du trở lại cùng nhau ra xe

“Trời cũng khuya rồi, mấy đứa sang nhà tôi ngủ tạm đi. Nhà tôi còn nhiều phòng lắm!”

“Sao nay thầy hào phóng thế?”

“Tâm tình tốt, ban phát niềm vui thôi!”

Nghe Cẩn Du đầy kiêu ngạo, Mộc Nhĩ cảm thấy ghét ông thầy đẹp trai của mình, không thèm tiếp lời anh nữa. Tiêu Quân ngà ngà say, ngồi cũng không vững, cứ lắc lư như sắp ngã, cậu cảm thấy hơi chóng mặt. Cẩn Du nhìn sang Tiêu Quân bắt đầu ngơ ngơ, một tay giữ vô lăng, một tay giữ đầu đang lắc lư của cậu. Tiêu Quân mắt đã mở không nổi, bỗng có điểm tựa liền không chút e dè, thoải mái dựa vào lòng bàn tay của Cẩn Du

Cẩn Du khẽ cười, mặc kệ tay có mỏi hay không, một chút mỏi này có là gì so với người mình thương đang dựa dẫm vào mình chứ!

Mộc Nhĩ ở đằng sau đang chăm nom con sâu rượu của mình, Dịch Na sau khi làm loạn cũng an tĩnh mà ngủ trên vai Mộc Nhĩ. Mộc Nhĩ cũng phải thở dài bất lực trước cô bạn thuở nhỏ này của mình

“Đúng là không khiến người ta an tâm mà!”

“Nhĩ ơi…Nhĩ à…”

“Con ma men này, ngủ thì cứ ngủ đi, kêu kêu gọi gọi cái gì không biết”

Dù giọng có chút trách móc nhưng động tác của Mộc Nhĩ lại rất đỗi dịu dàng, cậu chàng nhéo nhẹ mũi của Dịch Na rồi lại xoa đầu cô, cũng chủ động khoác thêm áo cho cô, Mộc Nhĩ sợ Dịch Na sẽ cảm mất

Cẩn Du nhìn cặp đôi nhỏ từ kính trước rồi cũng cười, thầm chúc mừng Dịch Na có chút tiến triển với trúc mã của mình

Về đến căn hộ của Cẩn Du, anh dìu Tiêu Quân vào còn Mộc Nhĩ thì cõng Dịch Na trên lưng, mỗi người một con sâu rượu. Cẩn Du dìu Tiêu Quân về phòng sau đó lại chạy ra sắp xếp chỗ ngủ cho Dịch Na và Mộc Nhĩ. Mộc Nhĩ theo chân Cẩn Du đưa Dịch Na về phòng khách, sắp xếp cho cô nàng rồi mới ra ngoài. Hai người đàn ông còn tỉnh táo nhất bọn làm chút canh giải rượu, không khí có hơi trầm, dù sao Mộc Nhĩ cũng không phải dạng sẽ là người bắt chuyện trước

“Dịch Na mà thấy em ân cần như vậy chắc vui lắm!”

“Vui? Cậu ấy sẽ chọc quê em cho mà xem. Em hiểu cậu ấy quá mà”

Cẩn Du cất tiếng cười hòa nhã, cầm canh giải rượu đưa cho Mộc Nhĩ, bản thân quay về phòng của Tiêu Quân

Mộc Nhĩ vào phòng Dịch Na, cô nàng say khướt, không phân biệt rõ mặt trăng hay mặt trời. Mắt cô lờ mờ nhìn Mộc Nhĩ

“Sao…sao có hai Nhĩ…?”

“Cô nương ơi! Cô nương say lắm rồi. Nào, ngồi dậy, uống miếng canh giải rượu đi"

Đặt canh giải rượu trên bàn, Mộc Nhĩ đưa tay đỡ Dịch Na ngồi dựa vào gối, ngồi cạnh giường giúp cô uống vài ngụm canh. Dịch Na không một chút tỉnh táo, mặc kệ được đút uống, canh vươn nhiễu xuống đồ Dịch Na, khóe miệng cũng vươn vài giọt canh. Mộc Nhĩ lại dùng khăn lau giúp cô, sau đó đỡ Dịch Na nằm xuống, đắp mền. Cậu ta chỉ vừa mới đứng dậy lại bị Dịch Na chồm tới níu lại

“Nhĩ à…Đi đâu vậy…?”

“Tớ ra ngoài cho cậu nghỉ ngơi. Sao vậy? Cậu cần gì à?”

Dịch Na thoáng chừng im lặng như suy nghĩ, tay níu càng chặt, giọng hơi khẽ

“Đừng đi”

“Hả!?”

“Tớ nói…ức…cậu đừng đi…đừng bỏ tớ…ở đây”

Mộc Nhĩ hết cách, lại ngồi xuống nơi mép giường, cố tháo tay Dịch Na ra, nhưng có làm thế nào cũng không gỡ được. Cậu chàng tự hỏi liệu có phải Dịch Na say nên làm loạn hay không, Mộc Nhĩ cảm thấy cô giống một đứa trẻ vậy!

Dịch Na như sắp khóc, sợ người trước mắt bỏ đi, nắm chặt không nhả. Chẳng biết lấy đâu sức mạnh, Dịch Na kéo mạnh Mộc Nhĩ ngã xuống giường. Cô lấy thân mình đè lên người cậu ta, dùng toàn thân để giữ Mộc Nhĩ lại. Dịch Na ngã người, nằm trên người Mộc Nhĩ

“Đừng bỏ tớ…xin cậu…Tớ thích cậu…thích cậu lắm”