Đừng Khóc! Hãy Để Anh Yêu Em

Chương 3: Thứ chưa từng có



Màn đêm bao trùm cũng là lúc Tiêu Quân đặt chân về tới phòng, cậu ngã lưng xuống giường, thở dài mệt mỏi. Tiêu Quân đã dẫn Lâm Đoá Đoá đi ăn những món lề đường tầm thường nhưng với Lâm Đoá Đoá lại là một bữa ăn thịnh soạn

Lại nhớ đến vẻ mặt của cô bé khi được ăn một bát mì nóng hổi, chỉ đơn giản vậy thôi cũng khiến Lâm Đoá Đoá cười thật tươi, không ngừng luyến thoắng về món ăn giản dị này ngon như thế nào. Quả thật, đây mới đúng là cách một đứa trẻ tám tuổi thể hiện. Tuy mệt nhưng nụ cười của Lâm Đoá Đoá khiến Tiêu Quân cũng vui lây, cậu cũng phải thừa nhận cô bé rất đáng yêu

Tiêu Quân nằm nghĩ ngợi hồi lâu rồi mở điện thoại xem

“Còn 15 Point, mai mình phải kiếm việc gì làm mới được”

[Kí chủ quả nhiên tốt bụng, thà nhịn đói mời cô bé Lâm Đoá Đoá còn hơn là dùng mua vật dụng cho mình]

Hệ thống xuất hiện vỗ tay hoan hô sự rộng lượng của Tiêu Quân, Tiêu Quân chỉ cảm thấy đứa nhóc hệ thống của mình thật ồn ào, chỉ xua tay cho có

“Thôi đi, một bữa ăn đổi lấy vài thông tin ở thế giới này, ta thấy Đoá Đoá còn đáng tin hơn ngươi đấy”

Hệ thống không phục, bỗng dưng bị chê là đồ “dỏm” và bị so sánh khiến nó tức anh ách, bóc khói rời đi. Tiêu Quân cười phì, cố trêu thêm vài câu rồi thôi

Lại nghĩ, quả thật cô bé Lâm Đoá Đoá đã giúp Tiêu Quân hiểu hơn về thế giới này. Con người ở đây vốn dĩ cảm xúc bị thiếu hụt là do trong cơ thể họ có một phần là Robot, họ được gắn những con chip như một cách để tra rõ địa vị, thân phận của họ, nói cách khác nó như một cái chứng minh nhân dân. Những con chip được gắn vào não và mỗi lần quét thì quét qua từ mắt. Không chỉ riêng con chip, con người ở đây có những bộ phận là cơ khí, máy móc như cách để họ nâng cao kỹ năng, trình độ của bản thân và cứ sáu tháng phải kiểm tra định kì một lần

Những người đang ở dưới xã hội này như Tiêu Quân và Lâm Đoá Đoá chỉ có con chip trong đầu, những bộ phận khác vẫn là da thịt, đơn giản là vì không có tiền để thay đổi da thịt thành máy móc. Có lẽ đây cũng là dạng may mắn của cậu khi vẫn có cảm xúc bình thường

Con người mà không có cảm xúc thì không phải là con người

Cơ thể không có máy móc cũng là một phần lí do Tiêu Quân không gây ra được tiếng vang của mình khi đi học. Ở xã hội quá tân tiến, họ cho rằng những người có máy móc trên cơ thể là những người giàu có, thông minh và sáng suốt. Còn những người chỉ có da thịt đơn giản là vừa nghèo vừa không có tri thức và kỹ năng. Nếu đậu vào một trường đại học danh tiếng như trường hợp của Tiêu Quân, họ sẽ nghĩ cậu chẳng qua là may mắn

“Coi sự nổ lực của người khác là may mắn, phân biệt đối xử đến cực đoan quá đó”

Tiêu Quân nghĩ mãi cũng đau đầu đành chợp mắt cho xong, vừa qua ngày nhanh vừa quên đi cảm giác đói meo của cậu



Tiếng xì xào bàn tán, trò chuyện tứ hướng khiến Tiêu Quân giật mình tỉnh giấc, cậu gãi đầu, ngáp thật đã rồi nhìn đồng hồ, cũng sắp vào học rồi. Tiêu Quân mở không nổi mắt đành nhắm lại thêm một tí nữa

Cộc cộc

“…”

Cộc cộc

“…”

“Tên kia, tôi gọi mà dám làm ngơ à?”

Tiêu Quân “chậc” một tiếng rồi nhăn nhó ngước lên nhìn. Ngoại hình người trước mắt phải gọi là gì nhỉ? Quái dị? Trước mắt Tiêu Quân là một sinh viên có mái tóc dựng đứng làm bằng kim loại, một mắt cũng bằng kim loại, tay thì có ngón kim loại có ngón là da thịt, bộ đồ màu mè trông rất lố lăng

“Giao diện nổi dữ”

Tiêu Quân nhìn thầm đánh giá, tên trước mặt cậu nhăn nhó hơn cả khỉ

“Sao tôi gọi không trả lời?”

“Gọi lúc nào cơ? Tôi chỉ nghe vài tiếng cộc cộc”

Dừng một chút, Tiêu Quân “à” lên như hiểu vấn đề, tiếng cộc cộc là gõ bàn gọi cậu. Tên người máy nửa nạc nửa mỡ nhìn Tiêu Quân cứ thờ ơ, ngơ ngác khiến hắn càng thêm khó chịu

“Một tên nghèo rách áo ôm như cậu làm sao vào đây được, trường này cũng để cho loại như cậu vào sao?”

“Này bộ sáng quên vệ sinh cá nhân à, sao mở miệng nói mà thối thế?”

“Mày.!!!”

Tiêu Quân lại ngáp ngắn ngáp dài, hôm qua cậu gặp ác mộng nên ngủ không tròn giấc, sáng định lên giảng đường chợp mắt chút mà cũng bị làm phiền

“Giàu nghèo thì liên quan gì đến trình độ học vấn, chỉ có cái loại xài tiền ông bà bô như cậu mới cảm thấy tôi không xứng ở đây thôi”

Nói rồi cậu xua tay, ý tứ đuổi đi để yên cho cậu chợp mắt. Tên kia nghiến răng tức giận, bộ cơ khí của hắn gần như bóc khói, cố gắng điều chỉnh gương mặt mà mỉa mai

“Tống Anh Tài tôi ít ra vẫn ra dáng con người hơn cậu, một đứa chẳng có tí máy móc nào như cậu cũng còn sống ở xã hội này quả nhiên là kì tích”

Vừa nói, cái tên Tống Anh Tài này vừa khoe khoang đến xì cả khói mũi

“Hãy nhìn những máy móc, động cơ trên người tôi đi, giá trị của nó bằng nhiều năm tích góp Point của cậu đó, Tiêu Quân à”

“Nói gì nói mãi thế, nếu đến chỉ nói vậy thì mời đi cho. Ông đây đang mất ngủ, biến đi”

Cả đời Tống Anh Tài chưa từng chịu sự lạnh nhạt đến thờ ơ, khinh bỉ như này, đã tức nay càng tức hơn. Hắn nắm áo Tiêu Quân kéo về phía hắn

“Hừ! Một tên vừa nghèo vừa học hành ăn may như mày thì có gì ghê gớm, còn tỏ thái độ với tao? Mày nghĩ mày là ai?”

Tiêu Quân quả thật tức giận rồi, cậu rất ghét ai đem sự cố gắng của người khác gọi là may mắn. Tiêu Quân trợn mắt cười mỉa

“Ha.. Một tên người không ra người, máy không ra máy như mày có tư cách chất vấn tao à? Mày cũng chỉ dựa vào bố mẹ mới có hôm nay, cái của mày mới gọi là may mắn

May mắn đầu thai tốt thôi… Tao học hành tốt mày coi là ăn may, giễu cợt thật”

Tiêu Quân hất tay Tống Anh Tài, tay xỏ vào túi quần rời khỏi lớp, trước khi đi cậu cũng không quên nói thêm vài câu

“Đừng có coi nỗ lực của người khác là may mắn, mày chưa đủ tuổi để bình phẩm người khác đâu. Còn có, mày có những máy móc hiện đại để sử dụng như hôm nay cũng là từ những con người bằng da bằng thịt ngày trước như tao tạo ra”

Cậu vẫy tay chào

“Về học lại lịch sử khoa học đi, thằng đần!”

Rồi tiêu soái rời đi, Tiêu Quân vẫn có chút bực bội dù đã mắng cho đối phương đến câm nín

“May mắn…. Đó là thứ mình chưa từng có..”

Tiêu Quân tâm trạng không xác định rời đi, bước chân chậm rãi ra khỏi toà nhà