Đừng Khóc! Hãy Để Anh Yêu Em

Chương 4: Cẩn Du



Tiêu Quân ở ngoài khuôn viên trường, ngồi xỏm dưới tán cây mát thở dài

“Đã định học hành nghiêm túc rồi vậy mà mình lại trốn tiết vì một tên não heo. Mình đúng là ngu mà”

Cậu vò đầu bứt tóc rồi lại thở dài như ông cụ non, Tiêu Quân nằm dài trên nền cỏ, một tay che mắt

“Thống Thống à, may mắn là mùi vị gì?”

[Kí chủ sao lại bi quan như vậy?]

“Ta chỉ không hiểu thôi, nghĩ lại cũng thấy từ trước khi xuyên không, cuộc sống của ta cũng không mấy suôn sẻ gì”

Hệ thống nhỏ nhìn Tiêu Quân cũng buồn lây, móc ra chiếc kẹo đưa cho cậu, Tiêu Quân chỉ cười an ủi

“Cho ta à, ngươi hôm nay dễ thương thế, cảm ơn”

Tiêu Quân xoa đầu nhỏ của hệ thống, hệ thống cũng vui vẻ mà rời đi. Tiêu Quân ngậm kẹo trong miệng, vị ngọt ngào lan toả khắp khoang miệng khiến tâm trạng của Tiêu Quân cũng tốt lên

“Nỗ lực với may mắn, cái nào quan trọng hơn nhỉ?”

“Em có một câu hỏi hay đó”

Bên tai lại xuất hiện giọng nói xa lạ, Tiêu Quân khẽ cứng họng rồi la lên, theo phản xạ mà bật dậy. Ánh nắng mặt trời chiếu rọi khiến cậu phải nheo mắt nhìn. Gương mặt người kia cười dịu dàng, đeo một cặp kính điện từ, tóc người kia dài đến lưng được buột gọn ở gần phần đuôi, tóc có màu bạc đứng dưới nắng càng thêm lấp lánh. Anh mặc một chiếc áo Blouse lại càng tôn lên nhan sắc ấy. Nhan sắc này hơi bị cực phẩm, khiến Tiêu Quân nhìn đến ngơ người

“Em không sao chứ, xin lỗi đã làm em giật mình”

“À ừm, không sao. Anh là bác sĩ? Nhưng trường này có phải trường y đâu nhỉ?”

“À không, anh là nhà khoa học đang công tác ở đây”

Tiêu Quân chỉ gật đầu rồi thôi, cậu cảm thấy nhan sắc này cậu đã thấy ở đâu rồi. Nghĩ ngợi lại khiến Tiêu Quân bực mình, sao một nhan sắc khuynh đảo như vậy mà bản thân lại quên được? Tiêu Quân khó chịu ra mặt

Đối phương thấy cậu nhăn nhó cũng có chút áy náy, ngại ngùng

“Tôi làm em giận à, thật xin lỗi em”

“Không, tôi chỉ tự đánh nhau trong suy nghĩ thôi”

Tiêu Quân lại ậm ừ

“Này, tôi với anh… từng gặp nhau chưa? Không hiểu sao trông anh cứ quen quen”

“Thật trùng hợp, tôi nhìn em cũng cảm thấy thân thuộc lắm nhưng tôi cũng không nhớ mình từng gặp nhau hay chưa”

Anh lại nhìn Tiêu Quân tự rơi vào suy nghĩ của chính mình, chắc là anh cảm thấy cậu có nhiều tâm sự giấu trong lòng, rất bí ẩn. Anh đưa tay kéo Tiêu Quân ngồi dậy, giới thiệu bản thân

“Lần nữa xin lỗi em vì đã làm em giật mình, tôi tên là Cẩn Du- nhà khoa học nghiên cứu về lịch sử khoa học, tôi chủ yếu làm về đề tài con người từ trước thời đại máy móc”

“Cẩn Du?”

“Sao thế, tên tôi cũng giống người em quen à?”

“À ừ cũng có thể coi là vậy”

Cậu bắt tay chào hỏi

“Tôi là Tiêu Quân- sinh viên năm nhất”

Cẩn Du cũng thoáng ngây người rồi cười

“Ừm, tên em khiến tôi cũng cảm thấy quen. Chúng ta kì lạ thật”

Tiêu Quân chỉ nhìn mà không nói gì, suy cho cùng cậu cũng không phải người hoạt bát, chỉ giao tiếp trọng tâm, Tiêu Quân không giỏi giao lưu lắm. Thấy Tiêu Quân vẫn ngây ngốc, Cẩn Du chỉ cảm thấy cậu có chút khó gần, anh nằm xuống dưới tán cây

“Mau nằm đi, tôi cũng đang trong giờ giải lao, có chút chán, nói chuyện chút nào”

Tiêu Quân không nói gì, không biết phải làm sao với người này. Đột nhiên gặp nhân vật chính khiến Tiêu Quân bất ngờ không kịp chuẩn bị gì, có thể nói là cậu đang “chết máy”. Cậu chỉ dám ngồi, không dám nằm như lúc nãy. Cẩn Du nhìn Tiêu Quân, cậu hành động hệt máy móc thiếu dầu nhớt, tay chân luống cuống đến cứng nhắc, lần đầu anh thấy người như cậu

Tiêu Quân ngồi ngay ngắn rồi nhìn chằm chằm Cẩn Du trong vô thức

“Sao thế, trông tôi kì lạ à?”

“Không, tôi đang nghĩ nên nói gì với anh. Lần đầu tiên tôi gặp người đẹp đến con trai cũng phải ngẩn ngơ như anh…”

Nụ cười của Cần Du vừa đông cứng, to mắt nhìn Tiêu Quân. Tiêu Quân như cũng vừa tỉnh táo lại, che miệng, mặt đỏ hơn gấc, xấu hổ nhìn sang chỗ khác

“Xin lỗi, tôi hơi mất tập trung”

“Phụt! Ha ha ha… ôi trời, tôi cũng lần đầu gặp một người khen tôi mà không tự chủ như em đó, lại còn nói mà không có lấy tí cảm xúc nào nữa. Ha ha ha cười chết tôi”

Tiêu Quân vừa đỏ mặt vừa hậm hực. Nhân vật chính này nói chuyện có chút nhiều, ồn ào chết cậu mất. Cẩn Du cười mệt rồi cũng tìm một chủ đề khác để tránh Tiêu Quân thêm ngại ngùng

“Lúc nay tôi nghe em hỏi giữa nỗ lực và may mắn cái nào quan trọng phải không? Câu hỏi hay đó, tôi cũng chưa từng nghĩ như vậy”

“Đừng để tâm, tôi tự nói bừa thôi”

Cẩn Du biết Tiêu Quân không nói bừa, câu hỏi này như hỏi chính Tiêu Quân, chắc là một khúc mắc nào đó trong lòng cậu mà thôi. Cẩn Du sẽ không vạch trần nỗi lòng của Tiêu Quân nhưng anh sẽ giúp cậu một phần nào đó

“Tôi cảm thấy cả hai đều quan trọng, nỗ lực và may mắn là yếu tố không thể thiếu trong mỗi người nhưng chúng không giống nhau. Nỗ lực là bản thân cố gắng để đạt được điều mong muốn, đó là sự kiên trì không ngừng nghỉ. May mắn là một điều suôn sẻ đến trong bất ngờ không có dự đoán. Cuộc sống mỗi người đều sẽ gặp may mắn khác nhau nhưng nỗ lực là điều ai cũng giống nhau, đều cố gắng vì ai, vì điều gì…”

Dừng một chút, Cẩn Du lại nói

“May mắn sẽ làm nỗ lực phát triển vượt bậc nhưng nếu nỗ lực thôi thì cũng không đủ. Nói chung là cả hai đều quan trọng”

Tiêu Quân nghe không đáp, có lẽ trong lòng Tiêu Quân cảm thấy Cẩn Du nói đúng

“Là cả hai đều quan trọng sao…”

Cậu từ lầm bầm một mình, Cẩn Du nhìn Tiêu Quân như nhìn một đứa nhóc ham học. Gió thanh mát thổi nhẹ qua nơi cả hai trò chuyện dưới tán cây lớn, lá theo hướng gió mà bay theo, nhẹ nhàng nằm trên tóc Tiêu Quân. Cẩn Du như bị cuốn hút vào cái cách trầm tư suy nghĩ của Tiêu Quân, không nhịn được vươn tay đến chỗ Tiêu Quân, cậu giật nảy

“A, anh sao…”

“À nãy cậu nằm tóc rối cả rồi, còn có lá này”

Cẩn Du chỉnh sửa lại tóc cho Tiêu Quân, cũng đưa chiếc lá trên tóc xuống cho cậu xem. Tiêu Quân cũng hơi thất thần ậm ừ qua loa

“Tôi tự.. tự làm được, cảm ơn”

Tiêu Quân nhìn sắc trời, lại nhìn thời gian trong điện thoại rồi đứng thẳng dậy, trễ giờ làm của cậu ròii

“Xin lỗi, tôi có việc, chào anh”

Nói ngắn gọn rồi rời đi, Cẩn Du chỉ nhìn theo bóng lưng thanh mảnh kia đi khuất, lại một tiếng gọi khác kéo Cẩn Du trở về thực tại

“Giáo sư Cẩn, em dọn đồ xong rồi, mình đi thôi ạ”

Một cô gái chạy đến chỗ Cẩn Du

“Thầy vừa nói chuyện với ai ạ”

“À phải, một đứa nhóc thú vị lắm”

Cô gái nhìn vị giáo sư của mình, Cẩn Du nở nụ cười vui vẻ, quả thật anh chưa từng vui vẻ nhiều như hôm nay, có lẽ là vì xuất hiện một mối duyên kì lạ với Tiêu Quân

“Đi thôi”

“Vâng”

“Thật hi vọng mau chống gặp lại em, Tiêu Quân”