Đừng Khóc! Hãy Để Anh Yêu Em

Chương 5: Câu lạc bộ



Tiêu Quân chạy thật nhanh đến phòng câu lạc bộ. Ở trường của Tiêu Quân, việc làm phải nói là vô số kể. Sáng nay khi còn ngáy ngủ, có một người đã nói rất nhiều và mời Tiêu Quân tham gia câu lạc bộ, cậu lúc ấy vẫn chưa tỉnh táo nên cũng đành chấp nhận cho có rồi thôi. Đến lúc tỉnh táo thật sự thì tờ giấy gia nhập đã ở trên tay. Dù sao cũng lỡ đồng ý, Tiêu Quân đành phải chạy đi tham gia

Câu lạc bộ tên vừa lạ vừa quen: Câu lạc bộ nghiên cứu lịch sử khoa học - Đề tài con người trước thời đại máy móc

Tiêu Quân đọc tên câu lạc bộ vừa thấy dài vừa thấy quen, cậu mới nghe gần đây nhưng lại chẳng nhớ nổi. Đến trước cửa câu lạc bộ, mở cửa vào thì chẳng thấy ai, Tiêu Quân thở phào nhẹ nhõm, hoá ra cậu chưa tới muộn

Cậu bước vào phòng câu lạc bộ, không có nhiều đồ bài trí cho lắm, cậu thấy một kệ sách điện tử, thuận tay mở ra xem. Một màn hình kỹ thuật số hiện một danh sách thể loại, tên sách, đa số chủ yếu đều là đề tài con người trước khi máy móc trở nên thịnh hành. Có một cuốn sách khá là được chau chuốt, cuốn sách nói về thời đại công nghệ thế kỉ 21

“Đây chẳng phải là thời đại mình sống trước khi xuyên không sao?”

Tiêu Quân đọc chăm chú đến mức bản thân không phác giác có người vào trong phòng, mãi cho đến khi có người đặt tay lên vai cậu thì Tiêu Quân mới phát hiện

“Hôm nay mình bị hù mấy lần rồi nhỉ?”

“Ô! Lại là em à”

“Cẩn Du?”

“Chào em, e hèm em nên gọi tôi là giáo sư Cẩn nhé, Tiêu học trò”

Giờ thì Tiêu Quân hiểu vì sao cảm thấy tên của câu lạc bộ này quen tai rồi, thì ra câu lạc bộ này là Cẩn Du thành lập. Tiêu Quân tự cảm thấy Cẩn Du không có năng khiếu đặt tên cho lắm, tên câu lạc bộ gì vừa dài vừa khó nhớ, sau này có cơ hội cậu phải đề nghị đổi tên mới được

Dù sao nghĩ lại Tiêu Quân cũng tự cảm thấy bản thân tham gia câu lạc bộ này khá hời. Nói đến những chủ đề về thế kỉ 21 thì còn ai rành hơn Tiêu Quân nữa. Đồng thời được tiếp xúc với nhân vật chính, biết đâu có thể lợi dụng Cẩn Du để đánh bại bản ngã phản diện kia cũng là một ý kiến không tồi. Một mũi tên trúng hai đích!

“Có vẻ em cũng hứng thú với đề tài của câu lạc bộ nhỉ? Trông em đọc sách chăm chú thế kia mà”

“Tôi…À em chỉ cảm thấy tò mò thôi”

Tiêu Quân cẩn thận cất cuốn sách rồi lại đi tham quan vài vòng

“Vì câu lạc bộ mới thành lập nên trang trí có chút sơ sài”

“Bài trí có thể để sau, em nghĩ giáo sư nên đổi tên câu lạc bộ thì hơn..tên có chút dài”

Cẩn Du cười ha ha, không nghĩ Tiêu Quân lại thẳng thắn như vậy, mặc dù anh cảm thấy tên bản thân đặt vô cùng hay

Suy đi ngẫm lại, Tiêu Quân cảm thấy hình như không có ai tới nữa, hoặc là do câu lạc bộ mới thành lập, hoặc là do đề tài này quá khô khan. Tiêu Quân lại nghĩ cái tên Tống Anh Tài ban sáng mà có vô đây thật thì chắc sẽ sốc lắm, mà có lẽ đó là một ý nghĩ bông đùa trông cậu mà thôi

“Câu lạc bộ chỉ có em và giáo sư thôi sao?”

“À còn hai người nữa chưa tới, chắc đồ đạc hơi nhiều nên hai em ấy đến chậm”

“Thế sao anh không đi phụ người ta mang vác đi, ở đây tám nhảm với tôi làm gì?”

Tiêu Quân chỉ thầm đánh giá nhưng dường như mọi ý nghĩ đó đều hiện rõ ràng trên mặt cậu. Cẩn Du nhìn thấy cậu nhăn nhó cũng chỉ có thể vờ như không thấy, nếu anh vạch trần thì liệu Tiêu Quân có đánh anh không?

Cửa phòng bỗng mở toang, một giọng nữ than ngắn thở dài vì nhiều đồ

“Ôi thật là, tôi thích cái cách mà giáo sư Cẩn nhàn rỗi ghê. Học trò cưng đang mang đồ nặng mà giáo sư đi buôn chuyện ở đâu rồi”

“Na Na, giáo sư mà nghe thấy sẽ buồn đấy”

Cô gái được gọi là Na Na còn định nói gì đó thì nghe thấy tiếng ho khan quen quen, cô nàng khẽ nhìn có chút chột dạ

“Thật đáng tiếc cho Na Na, giáo sư Cẩn là tôi nghe thấy rồi nhé”

“Ờm….là…là Mộc Nhĩ xúi em”

“Na Na, cậu thật là!”

Chàng trai tên Mộc Nhĩ thở dài ngao ngán bất lực. Khi cả hai người Na Na và Mộc Nhĩ đang tranh cãi, Tiêu Quân bước đến mang vài món đồ vào phòng. Đồ đạc bỗng nhẹ hẳn khiến Na Na để ý, bỏ qua việc tranh cãi

“Ôi là cậu! Tôi cứ tưởng là cậu không đến. Hồi sáng phát giấy tham gia trông cậu không tập trung lắm”

“À ừ, tôi lúc đó còn hơi buồn ngủ”

Cả bọn cùng nhau dọn dẹp xong xui, cùng ngồi xuống, mọi người giới thiệu tên cho nhau

“Chắc giáo sư Cẩn thì ai cũng biết rồi nên bỏ qua thầy ấy đi”

Cẩn Du đau lòng chút ;))

“Tôi tên là Tiêu Quân”

“Ôi có tên hay quá, còn đẹp trai nữa. Tôi là Dịch Na, cứ gọi tôi là Na Na cho thân thiện”

“Tôi là Mộc Nhĩ, rất vui được gặp cậu”

Mọi người nói chuyện rôm rả khiến Tiêu Quân có chút không thích ứng kịp, có lẽ vì ai cũng hoạt ngôn nên một người ít nói như Tiêu Quân có chút phản ứng chậm chạp

“Phải rồi sao cậu quen giáo sư Cẩn thế Tiêu Quân?”

“Tôi đang nằm thư giãn dưới gốc cây thì bị giáo sư hù doạ”

Dịch Na và Mộc Nhĩ nhìn nhau rồi lại nhìn Cẩn Du, ánh mắt có chút khinh bỉ. Cẩn Du lúc này chỉ có thể xua tay phủ nhận

“Thầy lớn thế rồi mà còn đi hù doạ học trò”

“Này, nói chuyện tuổi tác là cấm kỵ với người lớn nhé, cái con nhóc này!”

“Thầy còn định bắt nạt em sao? Mộc Nhĩ, giáo sư ấu trĩ quá kìa”

Tiêu Quân nhìn Dịch Na trêu chọc Cẩn Du đến đỏ cả mặt khiến tâm tình của Tiêu Quân đỡ căng thẳng hẳn, có chút buồn cười

“Phụt”

Cả bọn nhìn về phía Tiêu Quân, cậu chỉ ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác

“Xin lỗi! Đừng…đừng để ý tôi..”

Dịch Na nở nụ cười nham hiểm, lặng lẽ vồ lấy Tiêu Quân vừa cù lét vừa trêu chọc

“Ôi Tiêu Quân đáng yêu thế nhỉ? Cậu cứ cười đi, cười nhiều vào”

Tiêu Quân bị cù đến nhột, thật sự rất muốn bật cười, nhẫn nhịn đến nín thở

“Cười đi cười đi nào”

“Na Na à, đừng chọc em ấy chứ”

“Cậu xấu tính quá đấy, Na Na”

Tiêu Quân đành buông tay chịu thua, cậu nhìn không nổi nữa rồi

“Ha ha ha ha, nhột…đừng..ha ha ha.. cù nữa..”

Tiếng cười giòn tan của Tiêu Quân khiến cả ba có chút bất ngờ, cậu cười đến chảy nước mắt

“Ha ha…tôi mệt quá..hộc”



“Mọi người…sao vậy?”

Ánh mắt Dịch Na lấp lánh, trần đời cô chưa thấy ai cười lớn mà cũng đẹp trai như Tiêu Quân, sự yêu thích cái đẹp của cô bổng bùng nổ

“Sao cậu đẹp trai thế hả? Biết cười lên đẹp thế này thì phải cười nhiều hơn chứ? Lãng phí nhan sắc”

“Nãy giờ mới thấy cậu cười đấy, tôi tưởng cậu không biết cười”

Mộc Nhĩ cũng khen vài câu, Tiêu Quân vốn đã ngại ngùng lúc này còn ngại hơn, chưa bao giờ cậu bị chọc đến cười mất kiểm soát như thế

“Đừng..đừng chọc tôi..nữa”

“Cậu cứ thế này thì Na Na sẽ chọ cậu mãi thôi đấy, Na Na xấu tính lắm”

“Này, nói xấu gì mà ngay trước mặt tôi thế hả?”

Ai nấy đều bận tâm bàn luận, lại không phát giác ra có một người đỏ mặt sau khi nhìn thấy nụ cười đó, lẳng lặng quay mặt về hướng khác

“Dễ thương quá!”