Đừng Khóc! Hãy Để Anh Yêu Em

Chương 7: Phát hiện?



Tiêu Quân và Cẩn Du đứng trò chuyện khá lâu, nói là trò chuyện nhưng chủ yếu là Cẩn Du bị Tiêu Quân mắng khá nhiều, còn bị tác động vật lý. Tiêu Quân lòng bỗng bất an

“Khoan đã, tại sao Đoá Đoá tới giờ vẫn quay lại?”

“Không phải con bé vẫn đang đứng… Đâu rồi?”

Cẩn Du chỉ tay về hướng cách đó không xa, song anh trở nên khựng lại. Cô bé biến mất rồi, Lâm Đoá Đoá biến mất rồi? Tiêu Quân sốt ruột, cậu như mất bình tĩnh trong chốc lát, thở vô cùng gấp

“Con bé…hộc hộc…vừa ở đây mà…??”

“Em bình tĩnh, chúng ta đi tìm con bé”

Tiêu Quân thật tình không bình tĩnh nổi, đảo mắt nhìn khắp nơi, cậu chỉ thấy người đi qua đi lại đông đúc, khó mà nhìn rõ bóng dáng bé nhỏ của Lâm Đoá Đoá

“Phải làm sao..làm sao đây?”

Cẩn Du cũng sốt hết cả ruột gan, vừa dáo diết tìm vừa phải dỗ cho Tiêu Quân bình tĩnh, cả hai chạy loạn khắp nơi tìm cũng không thấy. Tiêu Quân dùng chút lí trí còn tỉnh táo của mình gọi hệ thống

“Thống Thống, Thông Thống ra đây mau lên. Mau! Tìm Đoá Đoá giúp ta với, nhanh lên!”

Cẩn Du thoáng nhìn Tiêu Quân, thắc mắc không biết cậu đang gọi ai. Sau đó anh cũng tạm gạt nó sang một bên, ưu tiên hàng đầu là tìm Lâm Đoá Đoá. Cẩn Du muốn cùng Tiêu Quân đôi bên tách ra, chia nhau tìm nhưng lại nhìn Tiêu Quân sợ xanh cả mặt, Cẩn Du không thể rời mắt khỏi cậu được. Lỡ như rời mắt Tiêu Quân cũng lạc mất thì toang

Không mất bao lâu, hệ thống liền thông báo

[Kí chủ, tôi định vị được Lâm Đoá Đoá rồi, lập tức gửi định vị cho kí chủ ngay]

Vừa nói, một chiếc bản đồ kỹ thuật số chạy trong đầu Tiêu Quân, cậu chẳng suy nghĩ nhiều chạy nhanh theo bản đồ hướng dẫn khiến Cẩn Du suýt thì hốt hoảng

“Này, chạy chậm thôi”

Xuyên qua từng bụi rậm, tán cây ở đằng sau khu giải trí, lại đi thêm một đoạn dài. Tiêu Quân nghe thấy tiếng khóc nức nở của Lâm Đoá Đoá, cậu vội chạy lại mà chân bị vướng phải cành cây. Tiêu Quân không có thời gian kịp suy nghĩ, giẫm chân thật mạnh thoát khỏi cành cây chạy đến ôm Lâm Đoá Đoá, Cẩn Du thở dốc chạy theo sau

“Đoá Đoá à”

“Oa…anh Tiêu Quân…hu hu hu”

“Anh ở đây, ngoan”

Tiêu Quân vừa thở vừa đổ mồ hôi vừa ôm lấy Lâm Đoá Đoá dỗ dành, chẳng nhận ra chân sớm đã bị cành cây làm xước đến chảy máu. Cẩn Du thấy Lâm Đoá Đoá cũng thở phào một hơi, lại nhìn thấy chân của Tiêu Quân bị thương khiến trong lòng anh có chút khó chịu

“Con nhóc này, em chạy đâu thế hả?”

“Hic… ban nãy cầm bong bóng, đông người quá nên em cầm không chắc nên bóng bay đi mất…hức…tới lúc quay lại thì em lạc mất rồi..”

Cô bé mếu xéo cả mặt

“Em xin lỗi..hức hức..”

Càng nói Lâm Đoá Đoá càng oà khóc lớn hơn, ôm chặt Tiêu Quân không chịu buông, Tiêu Quân chỉ dịu dàng vừa điều chỉnh nhịp thở vừa xoa đầu cô bé nhỏ nhắn trong lòng mình. Lúc này Cẩn Du bước đến, khuỵ một gối xuống

“Chân em rướm máu rồi kìa”

“Ách..tôi còn không nhận ra”

Cẩn Du xé một góc áo băng lại cho Tiêu Quân, hành động cũng dịu dàng không kém. Tiêu Quân và Lâm Đoá Đoá nhìn thao tác băng bó đầy thuần thục của Cẩn Du, có chút ngưỡng mộ

“Đúng là giáo sư cái gì cũng biết làm nhỉ?”

“Anh Cẩn Du tài quá”

“Hai người khen tôi ngại đó, chuyện vặt vãnh thôi. Đứng được không?”

Vừa nói, Cẩn Du vừa đưa tay đỡ Tiêu Quân đứng dậy, Lâm Đoá Đoá cũng không chịu thua kém, dung thân mình làm chỗ tựa cho Tiêu Quân đứng dậy

“Chắc sẽ khó đi rồi”

“Để em với anh Cẩn Du đỡ anh nhé, mình về thôi”

Tiêu Quân gật đầu rồi khập khiễng bước đi với sự giúp đỡ của Lâm Đoá Đoá và Cẩn Du. Cả hai đưa Lâm Đoá Đoá về đến nhà cô bé, lúc này bà của Lâm Đoá Đoá cũng chạy ra chào hỏi rồi cảm ơn cả hai vì đã đưa Lâm Đoá Đoá về đến nhà. Lâm Đoá Đoá lại vừa sụt sịt vừa xin lỗi vì đã gây rắc rối, Tiêu Quân chỉ cười nhẹ rồi cùng Cẩn Du tạm biệt hai bà cháu, rời đi

“Em vẫn ổn chứ?”

“Không sao, chút thương tích này nhằm nhò gì”

“Lúc nãy đúng là hú vía thật, mặt em lúc đó tái xanh”

Tiêu Quân hơi ngại ngùng, cũng không đáp lại. Cẩn Du đưa Tiêu Quân về tới phòng kí túc xá, anh cũng nhân cơ hội lợi dụng cậu bị thương mà đi vào phòng cậu ngắm nghía, đương nhiên Tiêu Quân kịch liệt phản đối

“Anh còn muốn vào?”

“Tôi nghĩ em sẽ mời tôi vào”

“Anh mặt dày vừa phải thôi”

“Nhưng dù sao cũng là tôi đưa em về, em không thể mời tôi vào phòng sao?”

Cậu không thể phản bác gì hơn nữa, đành bất lực cho anh vào, Cẩn Du cười đến mang tai, hí hửng bước vào. Cẩn Du quan sát phòng của Tiêu Quân, tuy không có gì đặc biệt nhưng cảm thấy vừa đơn giản vừa thoải mái, quả nhiên là phong cách của Tiêu Quân

“Ngồi đi, tôi đi lấy nước”

“Ấy ấy, khỏi đi, chân đang đau nên em đừng đi lung tung”

“Chỉ là một vết thương nhỏ, tôi cũng phải bị gãy chân”

“Nhưng đi nhiều sẽ lâu lành đấy. Em chỉ chỗ đi, tôi tự đi lấy”

Tiêu Quân cũng lười tiếp, nếu Cẩn Du thích vận động phục vụ cậu thì cậu chả buồn cản nữa, mời tự nhiên!

Cẩn Du lấy nước xong cũng về bàn ngồi, Tiêu Quân lại nằm dài trên giường, giọng có chút buồn ngủ

“Phòng cũng vào rồi, nước cũng uống rồi, anh có thể về”

“Lạnh lùng thế, tôi ngồi còn chưa ấm chỗ”

“Tôi buồn ngủ”

“Thế em cứ ngủ đi, kệ tôi”

Tiêu Quân ngước mặt nhìn Cẩn Du, vẫn cau mày kháu khỉnh rồi lại lười biếng nằm gục xuống nệm giường, thở dài mặc kệ Cẩn Du làm gì. Giờ cậu rất muốn tắm nhưng toàn thân cậu rã rời, không thể di chuyển

“Này rảnh không?”

“Sao thế?”

“Mang khăn ấm cho tôi lau mình lát, tôi không dậy nổi để đi tắm được”

“Ơ tại sao?”

“Tôi nghĩ anh thích bị sai vặt, nếu không phải thì thôi, coi như tôi chưa nói gì đi”

Tiêu Quân cũng không biết tại sao mình lại nói thế nhưng vì quá mệt nên cậu cũng lười phải suy nghĩ. Cẩn Du nghiêng đầu nhìn Tiêu Quân đôi mắt đang dần nặng trĩu, nhắm nghiền vì mệt mỏi. Cuối cùng anh vẫn ngồi dậy chuẩn bị chậu nước ấm và khăn

[Kí chủ cũng biết cách hành người nhỉ, còn là nhân vật chính]

“Tại ngươi không biết thôi, ta vừa phát hiện ra tên này thích bị sai vặt lắm”

Dừng chút, Tiêu Quân lại hỏi

“Mà từ hôm qua đến nay ngươi đi đâu đó, xuất hiện có chút ít”

[Kí chủ đừng bận tâm, tôi chỉ đi sửa chữa hệ thống thôi]

Cẩn Du bước tới, ngồi cạnh cậu

“Em nói chuyện với ai thế?”

“Tôi đang…anh vừa hỏi gì cơ?”

Tiêu Quân bỗng bật dậy nhìn Cẩn Du một cách ngạc nhiên. Cậu tự hỏi có phải anh thấy hệ thống của cậu không

“Sao thế? Tôi nghe em đang nói gì đó mà?”

Tiêu Quân nhìn Cẩn Du rồi nhìn hệ thống, cậu chỉ tay vào hệ thống

“Anh thấy nó?”

“Ý em làm cái gì cơ?”

“Anh không thấy à?”

“Tôi phải thấy cái gì à?”

Càng nói Cẩn Du chẳng hiểu gì cả, cứ nhìn Tiêu Quân một cách mơ hồ. Tiêu Quân khẽ thở phào, may là không thấy nhưng cũng hơi kì lạ. Sao Cẩn Du lại thấy được Tiêu Quân đang nói chuyện với ai đó?

“Thống Thống, lại lỗi à?”

[Tôi không biết, chắc thế? Để tôi đi kiểm tra xem]

“Hệ thống mi sao mà làm ăn chán thế?”

[Kí chủ lại sỉ nhục hệ thống rồi]

Cẩn Du đờ cả người nhìn Tiêu Quân cứ nói chuyện với không khí, thật tình không biết cậu bị làm sao không

“Cái đó…em ổn không vậy? Em sốt à?”

“Anh im lặng chút đi, tôi đang giải quyết nốt chuyện”

“Ý của ẻm là giải quyết với không khí?”

Sau một lúc lâu, khi hệ thống đi mất, Tiêu Quân mới bắt đầu chú ý đến Cẩn Du

“Anh thật sự không thấy?”

“Rốt cuộc là tôi phải thấy cái gì cơ?”

“Không, không có gì, quên những gì tôi nói đi”

Cẩn Du im lặng hồi lâu rồi lên tiếng

“Em không sao chứ? Không thể nào một vết thương ở chân lại ảnh hưởng đến thần kinh được”

Vừa nói Cẩn Du vừa kiểm tra xem Tiêu Quân có bị thương ở đâu nữa không, Tiêu Quân chỉ nhìn không khỏi mắng mỏ

“Anh làm quá rồi đấy”

“Nhưng…”

“Im lặng đi, ồn quá!”

Cẩn Du bị oan ức, oan lắm luôn!

“Cho tôi hỏi chút… Thống Thống là ai thế? Bạn tưởng tượng của em à?”

Tiêu Quân nhìn Cẩn Du, cậu cảm thấy phiền vô cùng, vừa thấy phiền vừa thấy bực. Chỉ tại tên hệ thống làm việc không chu đáo mà giờ cậu phải vướng vào những câu hỏi không có hồi kết của Cẩn Du

“Phiền phức rồi đây”