Gặp Được Anh Thật Tốt

Chương 4



7

Đối với Tri Vũ có ảnh hưởng gì thì tôi không biết, nhưng chuyện này đối với tôi ảnh hưởng rất lớn.

Người của Tần gia tới tìm tôi, tôi cũng đã sớm đoán được sẽ có ngày này.

Người đến gặp tôi là bố của Tần Sơ Bạch.

Tần tiên sinh khẩu khí mạnh mẽ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, ông đưa tôi một tấm thẻ ngân hàng, “Trong này có 50 triệu, cô cầm lấy nó rồi chấm dứt hợp đồng với Sơ Bạch rồi rời khỏi thành phố này đi.

“Cô và Sơ Bạch không phải là người cùng một thế giới. Nó phải cùng tiểu thư của Trần gia kết hôn, chuyện kết hôn này đối với 2 nhà Tần Trần là chuyện tốt. Nếu có người muốn phá hỏng chuyện này, tôi tất nhiên sẽ có biện pháp khiến người đó biến mất. Cho nên cô Hạ, nên thức thời một chút, không chỉ vì cô mà còn vì gia đình của cô nữa.”

Ông ta còn đe dọa đến gia đình tôi, tôi ghét chuyện này, thật sự không cam lòng.

Nhưng tôi không quyền không thế, chẳng thể làm được gì cả.

“Phí chấm dứt hợp đồng là 10 triệu, ông đưa tôi 10 triệu là được rồi.”

Ông Tần hơi kinh ngạc, sau đó nói, “Còn 40 triệu kia, cô cứ cầm đi…”

“Không cần, 10 triệu là đủ rồi. Ông yên tâm đi, tôi sẽ rời đi, ông cứ chuyển đúng số tiền đó vào tài khoản của tôi là được.”

Tôi trả lại ông ta tấm thẻ rồi rời đi.

Tôi vô cùng khó chịu, không hiểu tại sao bản thân mình lại phải chịu đựng những chuyện như này.

Khi tôi còn rất nhỏ, bố tôi đã bỏ rơi tôi, mẹ tôi thì không thích tôi, trong lòng bà chỉ có em trai tôi thôi. Từ nhỏ tôi đã phải lăn lộn trong giới giải trí này, trải qua đủ loại ấm áp cùng lạnh lùng…

Bây giờ tôi chỉ là một hạt cát nhỏ bé trong giới giải trí, lại còn phải đối mặt với vấn đề như thế này, tôi không thể chịu được nữa.

Cũng may còn có Tri Vũ, trên thế giới này chỉ có thằng bé đối tốt với tôi, cho nên tôi không thể để nó vướng vào đống rắc rối này được.

Tôi đến quán bar và uống rất nhiều rượu.

Tần Sơ Bạch là ông chủ của tôi, anh ấy muốn kết hôn. Với tư cách là một nhân viên của anh, tôi nên biết điều, không thể gây rắc rối cho anh được.

Vì vậy tôi đã gửi tin nhắn qua Wechat cho anh ấy dưới sự trợ giúp của men rượu.

“Chúc anh hạnh phúc.”

Sau đó tôi tiếp tục uống.

Không biết đã uống bao lâu, tôi cuối cùng cũng không uống nổi nữa, lảo đảo đi ra ngoài.

Mặc dù tôi là tuyến 18, nhưng vài tháng trước vừa nhận được bộ phim có chế tác lớn, nên có một số người nhận ra tôi, họ chỉ trỏ rồi nhao nhao chụp ảnh.

Không sao cả, dù sao tôi cũng sắp rời khỏi giới.

Tôi bước đến cửa, đột nhiên va vào một bức tường, nhưng bức tường này không cứng, lại có chút mềm mại.

Tôi sờ sờ “bức tường”, chậm rãi ngẩng đầu lên, trước mắt vậy mà lại xuất hiện đến hai Tần Sơ Bạch.

“Làm sao mà lại có đến hai Tần Sơ Bạch cơ chứ? Thật tốt quá, nếu có hai Tần Sơ Bạch thì một người có thể tiếp tục làm ông chủ của tôi, còn người kia thì đi kết hôn với Trần Nặc…”

Cổ tay tôi bị nắm chặt.

Hai Tần Sơ Bạch đồng thời hỏi tôi, “Em định làm cho tôi hạnh phúc như thế nào?”

Tôi nghe được rõ ràng, cảm thấy ý thức của mình có chút tỉnh táo lại, nhưng tôi lại đứng không vững, ngã vào trong ngực Tần Sơ Bạch.

Mí mắt của tôi trở nên nặng trĩu, không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào.

Khi mở mắt ra lần nữa, bên ngoài trời đã sáng.

Mặt trời đã lên cao.

Tôi ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc lâu rồi ngồi dậy.

Có chút đau đầu cùng buồn nôn.

Hả?

Chỗ này là đâu đây?

Đây không phải nhà tôi.

Tôi đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, cúi đầu nhìn cơ thể mình, quần áo đã được thay ra rồi, tôi đang mặc trên người quần áo nam.

Đầu óc của tôi trống rỗng luôn.

Khi nhìn thấy Tần Sơ Bạch bước vào, tôi lại càng choáng váng hơn.

“Ông chủ? Anh…Tôi…Chúng ta…”

Tần Sơ Bạch bưng một cái khay trên tay, đi tới ngồi xuống bên giường, “Em ăn cái gì đã rồi hẵng uống thuốc, phải uống bao nhiêu đây nhỉ?”

Tôi máy móc cầm lấy bánh sandwich, cắn từng miếng từng miếng nhỏ nói, “Ông chủ, chúng ta, có phải là…”

“Có phải gì cơ? Chuyện này à?” Tần Sơ Bạch giơ điện thoại ra cho tôi xem hotsearch.

Tôi vừa nhìn thấy nó, thiếu chút nữa đã ngất đi.

Những bức ảnh chụp tôi và Tần Sơ Bạch đứng trước cửa quán bar hôm qua xuất hiện tràn ngập, hotsearch hiện tại vẫn đang trong trạng thái “bùng nổ”.

Tôi nghĩ đến chuyện khác…

Ông Tần có chuyển 10 triệu cho tôi nữa không nhỉ?

8

“Làm sao bây giờ Anh đã liên lạc với phòng quan hệ công chúng chưa?” Tôi lo lắng hỏi.

“Em đừng lo lắng.” Tần Sơ Bạch rời khỏi Weibo, lục ra một tấm ảnh đưa tôi xem, “Em giải thích cho tôi biết trước đã, người đàn ông này là ai?”

Tôi cúi đầu nhìn, đó không phải là một người đàn ông, là một cậu bé.

Người đó là em trai tôi, Tri Vũ.

Tần Sơ Bạch làm sao lại có tấm ảnh này?

“Anh lấy bức ảnh này ở đâu?”

“Trong nhà cất giấu đàn ông? Tiểu thịt tươi?” Tần Sơ Bạch nâng cằm tôi lên, “Diệp Tri Hạ, em cảm thấy tôi già rồi sao?”

“Hả?”

Tần Sơ Bạch đột nhiên lại thở dài, “Mà cũng đúng, em mới 19 tuổi, so với em, tôi quả thật là đã già rồi.”

“Ông chủ…”

“Vậy thì tôi phải trâu già gặm cỏ non thôi, không thì làm sao bây giờ?” Anh ấy từ nắm cằm tôi chuyển sang vuốt ve hai bên má, “Bọn họ thích nói như thế nào thì kệ bọn họ đi.”

“…”

Tôi say, tôi vẫn còn say, chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Hay là Tần Sơ Bạch cũng uống say, đang nói nhảm?

Tần Sơ Bạch hai tay nâng hai má tôi, hơi bóp nhẹ, “Diệp Tri Hạ, em thật sự ghét bỏ tôi già à?”

“Ông chủ…” Tôi bị buộc phải chu môi, nói chuyện trở nên ấp úng, “Anh đang nói cái gì vậy?”

Tần Sơ Bạch khẽ bật cười, “Ngốc ạ, em thật sự vẫn chưa hiểu sao?”

Anh ghé vào tai tôi, thì thầm, “Người tôi muốn cưới chính là em đó.”

Ba giây sau, cuối cùng tôi cũng tỉnh hơn một chút.

Tần Sơ Bạch thích tôi.

Anh ấy vậy mà lại thích tôi!

“Anh…anh sao mà lại có thể thích tôi?”

“Tôi tại sao lại không thể thích em?”

Cũng đúng ha, tôi trông xinh đẹp, tính tình cũng tốt, rất đáng để được yêu thương đó.

“Em thích tôi không?” Tần Sơ Bạch hỏi, trong giọng nói có chút dụ dỗ.

Tôi lại lâm bối rối, “Tôi cũng không biết?”

“Không biết?”

“Lúc trước tôi không dám thích anh, nhưng lần đó…chính là lần quay cảnh hôn, tôi lại cảm thấy mình có chút thích anh, nhưng mà…”

“Đâu ra mà nhiều nhưng như vậy?” Anh ấy ôm tôi vào lòng, “Em thích anh, không có nhưng nhị gì hết.”

“Nhưng người nhà của anh sẽ không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau đâu, em tuyệt đối không làm tiểu tam, tình nhân bé nhỏ gì đâu…”

“Ai bảo em làm tình nhân?” Tần Sơ Bạch nhẹ nhàng vuốt ót tôi, “Anh muốn cùng ai kết hôn thì anh sẽ tự quyết định, không ai có thể làm ảnh hưởng đến anh được.”

“Vậy người nhà của anh…”

“Ngay cả bọn họ cũng không.” Giọng nói của Tần Sơ Bạch mang vẻ kiên định.

Trong lòng tôi liền thấy nhộn nhạo.

Anh ấy lại trầm mặc, “Vậy bây giờ em nên giải thích rồi, người đàn ông này là ai?”

“…” Tôi cầm lấy điện thoại của anh, “Đây là em trai em, Hạ Tri Vũ.”

“…” Tần Sơ Bạch gật gật đầu, “Là thằng bé ư, anh biết rồi.”

“Làm sao anh biết?” Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn vài giây thôi.

Trong một năm tôi ký hợp đồng với Tần Sơ Bạch, anh ấy hẳn là đã điều tra rõ ràng về hoàn cảnh của tôi rồi, việc biết tôi có một người em trai cũng không có gì là ngạc nhiên.

“Ảnh là Trần Nặc đưa anh sao?”

“Ừm.” Tần Sơ Bạch thản nhiên đáp, “Anh sẽ giải quyết cô ta, em không cần phải lo lắng. Còn nữa, người nhà của anh sẽ không đến tìm em nữa đâu, cho nên, 10 triệu kia em cũng không cần phải chờ nữa.”

“….”

Sao anh ấy lại biết hay quá vậy???

Đúng là không hổ danh Tần Sơ Bạch mà.

“Ông chủ, vậy hiện tại chúng ta xem như là đang hẹn hò sao?

Tần Sơ Bạch lắc đầu.

“Vậy sao vừa nãy anh nói thích em?”

“Chờ khi nào em có thể sửa được tật xấu suốt ngày gọi anh là ông chủ thì chúng ta lại hẹn hò.” Tần Sơ Bạch nghiến răng.

Tôi nghĩ đến lời anh vừa nói, tôi nhịn không được liền bật cười, “Có lẽ em nên gọi anh là chú Tần mới đúng.”

Tần Sơ Bạch, “…”

Tôi kéo kéo cổ áo, "Anh thay quần áo cho em à?"

Tần Sơ Bạch mím môi, "Em nôn mửa khắp nơi, anh lại không muốn quản em, để em cứ hôi thối như vậy, ném vào phòng vệ sinh tự xử.”

“……”