Gặp Được Anh Thật Tốt

Chương 5



9

Tôi cùng Tần Sơ Bạch công khai quan hệ, hotsearch lại một lần nữa bùng nổ.

Chắc là Tần Sơ Bạch đã dùng thế lực gì đó cho nên Trần Nặc chưa từng tới tìm tôi gây sự thêm lần nào.

Nhưng người nhà Tần Sơ Bạch cũng không chấp nhận tôi, anh ấy không quan tâm, bảo chỉ cần tôi ở bên cạnh anh là được.

Tôi thì lại không nghĩ như vậy, chuyện kết hôn là chuyện của hai bên gia đình mà.

Mẹ tôi biết chuyện giữa tôi với Tần Sơ Bạch, rất vui vẻ, còn bảo hai người chúng tôi sang ăn cơm.

Trên bàn ăn, mẹ tôi tỏ vẻ ân cần với Tần Sơ Bạch, nói thật, tôi cảm thấy rất mất mặt.

Cuối cùng vẫn là nhờ Tri Vũ ngăn mẹ lại.

Cơm nước xong, mẹ kéo tôi vào nhà bếp, “Hai đứa kết hôn vậy nó đưa mày bao nhiêu sính lễ đấy?”

Tôi có chút không kiên nhẫn, “Hai bọn con mới bắt đầu hẹn hò, còn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn. Hơn nữa, con làm gì đã đến tuổi đăng ký kết hôn theo quy định đâu?”

“Thái độ đó của mày là sao đó? Mẹ không phải là vì muốn tốt cho mày sao, mặc kệ khi nào kết hôn, trước tiên cứ lấy tiền đến tay đã rồi nói sau…”

“Mẹ chỉ biết đến tiền thôi!” Tôi gầm gừ cắt ngang lời mẹ, “Từ nhỏ đến lớn, mẹ vẫn coi con như cái máy kiếm tiền, con chịu đủ rồi, con nói cho mẹ biết, cho dù con kết hôn cùng anh ấy, sính lễ cũng sẽ không đưa mẹ một xu.”

“Mày là cái đồ bạch nhãn lang, nuôi mày đúng là vô ích!” Mẹ giơ tay lên định đánh tôi.

Tôi nắm lấy cổ tay bà, “Mẹ có nuôi con sao? Từ nhỏ đến lớn, mỗi một xu con dùng đều là tiền con tự mình kiếm được, mẹ tiêu cũng là tiền của con!”

“Không có tao thì lấy mày ở đâu ra?”

Tôi cười lạnh, trong lòng đều là sự bi thương, “Mẹ cho rằng con muốn đến với thế giới này sao? Mẹ nghĩ con muốn mẹ là mẹ của con à? Mẹ có hỏi ý kiến con khi mẹ sinh con ra không? Một người vô trách nhiệm như mẹ đã không chuẩn bị tốt để làm mẹ vậy sinh ra con làm gì? Mẹ không cho con được cuộc sống phú quý, cũng không cho con được một mái ấm gia đình hòa thuận thương yêu, là kiếp trước con nợ mẹ! Nhưng hiện tại con đã trả đủ rồi, tương lai con sẽ không cho mẹ một xu nào nữa.”

Tôi hất tay bà xông ra ngoài, cầm túi xách rồi rời đi cùng Tần Sơ Bạch.

Anh ôm tôi vào lòng, “Không sao hết, Tri Hạ à, em còn có anh.”

“Anh nghe thấy hết rồi sao?” Nước mắt của tôi rốt cuộc cũng không kiềm được nữa, cứ thế tuôn rơi, “Em thật sự rất hận mẹ, bà ấy sao lại có thể như vậy chứ? Trong mắt bà lúc nào cũng chỉ có tiền, bà ấy chưa bao giờ yêu em hết!”

Tần Sơ Bạch nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, “Em còn có anh mà, sau này hãy để anh yêu em, anh sẽ bù đắp những gì mà số phận nợ em có được không?”

Tôi ôm lấy anh ấy, gật gật đầu.

Thật tốt, trên đời này có một người yêu tôi như thế.

Còn có Tri Vũ…

Hai người tôi yêu thương nhất rất nhanh đã gặp nhau.

Trong nhà tôi, hai người họ ngồi đối diện nhau.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Tần Sơ Bạch hoảng hốt đến vậy.

Anh ấy vươn tay về phía Tri Vũ, “Chào em, em vợ.”

“…”

Tôi mím môi nhịn cười.

Tri Vũ mới học lớp 12, khí thế lúc này ngược lại một chút cũng không hề thua kém Tần Sơ Bạch.

“Chào anh.” Thằng bé cùng Tần Sơ Bạch bắt tay, “Trước khi giao chị gái của mình cho anh, em phải nói mấy điều kiện trước.”

“Em nói đi.”

“Thứ nhất, sau khi chị gái em tròn 20 tuổi, anh phải lập tức cùng chị ấy đăng ký kết hôn.”

“Được.”

“Thứ hai, phải lập ra thỏa thuận tiền hôn nhân, nếu anh ngoại tình hoặc bạo lực gia đình, anh phải rời khỏi nhà.”

“Được.” Tần Sơ Bạch lại bổ sung, “Tuy rằng anh sẽ không ngoại tình hay bạo lực gia đình.”

“Thứ ba, anh phải trân trọng chị gái em, cả đời bảo vệ chị ấy, không để chị ấy chịu bất cứ oan ức nào.”

“Được.” Giọng nói Tần Sơ Bạch kiên định.

Tri Vũ lại vươn tay, “Vậy thì được rồi, anh rể, em giao người chị gái này của mình cho anh.”

Tần Sơ Bạch và Tri Vũ bắt tay nhau.

Hai người cùng nhìn về phía tôi.

Tôi có chút không được tự nhiên, “Hai mươi tuổi liền kết hôn, không phải là quá sớm sao?”

“Hả? Phải không?” Tri Vũ gãi gãi ót, “Vậy em…”

“Không sớm không sớm, một chút cũng không sớm.” Tần Sơ Bạch vội vàng nói, “Hơn nữa anh cam đoan với em, cho dù sau khi kết hôn thì cuộc sống của em cũng sẽ không thay đổi gì, nếu em không muốn sinh con thì cũng có thể không sinh, tóm lại tất cả đều nghe theo em.”

Tôi không tin điều đó.

Anh ấy là một ông chủ bá đạo, sao lại có thể ngoan ngoãn nghe lời như vậy được?

Xem ra lực uy hiếp của em vợ đúng là rất mạnh.

10

Sau khi bộ phim do tôi và Tần Sơ Bạch đóng chính được công chiếu, chỉ một ngày liền phá trăm triệu, cuối cùng doanh thu phòng vé đã đạt hơn 1,7 tỷ.

Mặc dù doanh thu như này không thể so cùng những phim được chế tác lớn khác, nhưng so với dòng phim văn học nghệ thuật đã từng được khởi chiếu, doanh thu của chúng tôi cũng được coi là rất cao rồi.

Tôi cũng được đề cử cho vị trí Nữ diễn viên xuất sắc nhất, địa vị trong giới cùng giá trị tài sản cũng đột ngột tăng lên.

Tôi thực sự hạnh phúc nhưng tôi vẫn còn nhiều chuyện mình muốn làm.

Tần Sơ Bạch như đoán được tâm tư của tôi, “Bây giờ xem như em đã công thành danh toại rồi, tiếp theo em muốn làm gì? Em yên tâm, cho dù em muốn làm gì anh cũng đều sẽ ủng hộ em.”

“Em muốn trở lại trường học.”

Đây là chuyện tôi đã suy nghĩ rất nhiều trong thời gian qua, tôi muốn bù đắp cho khoảng thời gian không được đến trường của mình.

Tần Sơ Bạch nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, “Được, vậy thì đi học thôi.”

Anh ấy giúp tôi làm thủ tục, sau khi kỳ nghỉ đông kết thúc, tôi và Tri Vũ cùng nhau học lớp 12.

Thành tích học tập của tôi không tệ, tuy rằng trước kia tôi không đến trường nhiều nhưng vẫn có giáo viên theo sát kèm cặp tôi.

Lớp 12 cơ bản đều là ôn tập lại kiến thức, số kiến thức trước đây từng học tôi vẫn chưa quên, cho nên đối với tôi cũng không khó khăn gì mấy.

Trước kỳ thi tuyển sinh đại học, Tần Sơ Bạch còn mua cho tôi một đôi giày nhỏ màu đỏ cùng quần lót đồng màu.

Tôi có chút chán ghét, “Quần áo mùa hè hơi mỏng manh quá, em không muốn mặc nội y đỏ đâu.”

“Không sao đâu, váy của em cũng là màu đỏ, có xuyên thấu thì cũng không nhìn ra đâu.” Tần Sơ Bạch như một ảo thuật gia, lấy ra một chiếc váy màu đỏ.

Tôi nghĩ mình cũng say mất rồi.

“Anh có muốn mặc sườn xám đỏ đưa em đến phòng thi không?”

Tần Sơ Bạch rít lên một tiếng, tôi còn tưởng rằng anh ấy sẽ trừng phạt mình, ai dè anh nói, “Sao em không nói sớm chứ, anh quên mua rồi.”

“…..”.

||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||

“Bây giờ mua còn kịp không, anh kêu người đi mua.” Tần Sơ Bạch lấy điện thoại di động ra.

Tôi không nhịn được phì cười, tiến lại ngăn anh ấy, “Không cần đâu, anh mà ăn mặc như vậy em sẽ giả bộ không quen biết anh.”

“Bây giờ cả thế giới đều biết chúng ta là một đôi rồi, em không thể giả bộ không quen anh được.” Anh vừa nói vừa gọi điện cho trợ lý, thật sự là bảo người ta đem sườn xám đỏ qua.

“Anh làm thật đấy à?”

“Mua cho em đấy, tối nay mặc cho anh xem.”

“…Không thèm nói chuyện với anh nữa.”

......

Sau khi có kết quả thi đại học, Tri Vũ đến Thanh Hoa, còn tôi thi đậu vào một trường 211 ở địa phương, đối với tôi kết quả như này cũng rất hạnh phúc rồi.

Khai giảng kết thúc, tôi vui vẻ đi đến lớp học, chân chính trở thành một sinh viên thật sự.

Trong nháy mắt tôi cũng đã tròn 20 tuổi.

Tần Sơ Bạch muốn dẫn tôi đi đăng kết hôn nhưng tôi lại cảm thấy do dự.

“Anh có thể chờ em học xong được không?”

“Chuyện kết hôn này với việc đi học của em có mâu thuẫn gì sao?” Tần Sơ Bạch cầm tay tôi, “Anh nói rồi, sau khi kết hôn với anh, em vẫn được tự do, muốn làm gì cũng đều có thể làm.”

Tôi khó hiểu nhìn anh, cuối cùng cũng hỏi ra câu hỏi mà mình đã cất giấu bấy lâu, “Tần Sơ Bạch, tại sao anh lại thích em thế?”

Anh nở nụ cười dịu dàng nhìn chằm chằm tôi, “Em còn nhớ lúc hai chúng ta lần đầu tiên gặp mặt nhau không?”

“Nhớ rõ chứ, lúc đó anh tìm em, nói muốn ký hợp đồng với em, em vô cùng kích động, mấy ngày liền cũng không thể ngủ được.”

Ờm, tôi đúng là không có tiền đồ.

Tần Sơ Bạch lắc đầu, "Không phải lần đó."

Tôi sửng sốt, “Vậy là lần nào chứ?”

“Năm em 17 tuổi, em có đến đoàn phim của anh để thử một vai nhỏ. Lúc đó là mùa đông, các nữ diễn viên khác đều ăn mặc rất mỏng manh, chỉ có mình em khoác một chiếc áo lông thật dày, quàng thêm chiếc khăn màu đỏ. Em biết không, lúc đó em cứ trông như một thiên thần nhỏ ấy, chính vì khoảnh khắc đó, anh đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên.

Trong đầu tôi dần hiện ra hình ảnh mà Tần Sơ Bạch nói, sau đó chậm rãi lại gần bên tai anh, nhẹ nhàng nói, “Nhưng lúc đó em vẫn còn chưa trưởng thành nha.”

Tần Sơ Bạch, “….”

Anh liếc tôi một cái, “Anh yêu sớm, có được không?”

Tôi bật cười khanh khách, “Khi đó anh cũng sắp 30 tuổi rồi, lại còn yêu sớm gì chứ.”

“Diệp Tri Hạ, anh đối với em đúng là nhớ mãi không quên đấy!” Tần Sơ Bạch đẩy tôi ngã xuống giường rồi đè lên tôi.

Tôi ôm lấy anh, trong đầu tôi bỗng bật ra hai từ: Thật tốt.

Tần Sơ Bạch, gặp được anh đúng thật là tốt quá đi.

hoàn

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!