Hạ Lệ Lưu Manh

Chương 1



1

Ta là một nữ nhân ác độc.

Thật ra, ban đầu ta cũng không xấu như vậy.

Ai bảo sư phụ đối với ai cũng tốt, duy chỉ đối với ta là luôn giữ một thái độ lạnh nhạt.

Có thể là do ta lén nhìn hắn tắm rửa, lại cho hắn dùng ba mươi sáu loại xuân dược, bây giờ đến liếc mắt sư phụ cũng không thèm nhìn ta lấy một cái.

Hắn càng như vậy, nội tâm ta lại càng vặn vẹo.

Nhất là khi hắn coi trọng tiểu sư muội Bạch Liên Hoa, giỏi nhất là giả vờ giả vịt.

Ta sinh bệnh, nàng cũng muốn sinh bệnh, sư phụ thức trắng đêm trông coi nàng ta.

Mà tiên thảo ta vất vả tìm được, lại bị nàng ta mượn cơ hội hành hiệp trượng nghĩa đem đi cứu một đứa trẻ.

Kết quả lật xe, đem mạng sống của bản thân treo trên sợi tóc, khiến sư phụ bắt ta luyện tiên thảo thành đan dược cứu mạng nàng ta.

Sau khi nàng ta thoát khỏi cơn nguy kịch, công lực còn tăng thêm năm mươi năm, lại già mồm gào lên:

“Hạ sư tỷ, tiên thảo dược tính quá mạnh. Muội kém chút nữa liền không qua được, cũng may là sư phụ không bỏ rơi muội”

A, đúng là trà xanh, ta nắm chặt nắm tay đấm bang bang.

Kết quả chính là ta đã đánh gãy ba cái xương sườn của sư muội, bị sư phụ đưa vào vực sâu, nhìn tường sám hối.

Hắn định cho ta tội danh: Bắt nạt đồng môn.

Lòng ta lúc đó trong nháy mắt so với bữa cơm hôm qua còn lạnh hơn mấy phần.

Khi mới tiến vào vực sâu, ta còn chưa kịp thích ứng. Mỗi ngày đều chờ sư phụ hết giận sẽ thả mình ra ngoài.

Nhưng ta còn chưa chờ được sư phụ đến, đã nghe tin ma tộc quấy nhiễu.

Thế cục hỗn loạn, lại thiếu người xung phong xông pha chiến đấu, lúc này sư phụ cũng nhớ ra ta.

Có lẽ nhìn ta tiêu diệt tình địch quá thuần thục, lại một thân thuật pháp cao cường khiến cho ai cũng phải lác mắt nhìn.

Cho nên ta được đặc xá.

Ha ha ha, đúng là phong thủy luân chuyển.

2

Thời điểm ra khỏi vực, sư phụ đích thân tới đón.

Hắn một thân y phục trắng không nhiễm bụi trần, dáng người đoan chính tao nhã. Toàn thân giống như tuyết trắng đầu mùa tinh khôi.

Khuông uổng công năm đó ta vừa gặp đã yêu.

Khi đó mẫu thân ta mất, trên người không có đồng nào đi lang thang trên đường bị tú bà lừa vào thanh lâu.

Bọn họ bắt ta tiếp khách, không chịu thì sẽ bị đánh.

Ta chạy trốn trên đường bị đánh hơn chó cũng là lúc gặp được sư phụ.

Hắn cứu ta, còn thu nhận ta làm đồ đệ, dẫn ta tới tông môn.

Ta thề muốn lấy oán báo ân, quyết tâm gả cho hắn!

Bây giờ, ánh mắt sư phụ nhìn vào ta “ Hạ Lệ, bây giờ ngươi đã biết lỗi chưa?”

Ta thèm nhỏ dãi.

Đem câu “Ba năm không gặp sư phụ càng lúc càng đẹp, đồ nhi rất thích” nuốt vào trong bụng rồi vội sửa lại:

“Đồ nhi bây giờ lòng như ni cô, thân như thái giám. Chính là kiểu dù sư phụ có cởi sạch đứng trước mặt con, con vẫn có thể bình chân như vại”

“....”

“Nếu sư phụ không tin, hiện tại có thể thử một chút?”

Ta mặt mũi tràn đầy chân thành nhìn hắn.

Trước kia ta liếc mắt đưa tình, hắn phạt ta nhìn ngọn nến suốt mười hai canh giờ khiến ta thiếu chút nữa biến thành mắt gà chọi.

Ta tiến cử cái chiếu, hắn liền phạt ta quỳ từ đường, đầu gối thiếu chút nữa bị quỳ hỏng.

Trước khi sư muội xuất hiện, sư phụ cũng từng thương ta.

Hắn dạy ta biết thế nào là lễ nghĩa, sẽ cầm tay ta viết chữ.

Kiếm ta đeo, hắn sẽ tự mình kiếm nguyên liệu để đúc.

Về sau ta nổi lên sắc tâm, lén nhìn hắn tắm rửa, viết thư tình đến rắm chó còn thua xa, sư phụ vẫn không hề khắc nghiệt.

Nhưng khi tiểu sư muội tới, tất cả đều thay đổi.

Ta sinh bệnh, nàng cũng muốn sinh bệnh, sư phụ sẽ thức trắng đêm trông coi nàng ta.

Ta cố gắng tu luyện đánh yêu, nàng chỉ cần nũng nịu liền nhận được nụ cười của sư phụ.

Bây giờ quay lại, ta thay đổi chiến lược.

Ta sẽ không dùng lời nói nữa.

Tiểu sư muội muốn ngã xấp xuống, ta cũng nhanh hơn nàng ta một bước ngã ngửa.

Tiểu sư muội nói ta bắt nạt, ta lập tức rơi nước mắt, gào so với nàng ta còn lớn hơn.

Đại sư huynh vui mừng vì ta đã trưởng thành.

Sư phụ thích người đứng đắn, ta liền theo ý đem đầu ma tộc dâng lên.

Tiểu sư muội cũng tham chiến, nhưng kỹ năng của nàng ta chỉ được cái đẹp mắt, khi bị thương liền rơi lệ.

Ta sẽ giả mù mưa sa thỉnh tội.

“Đều là do đồ nhi sơ ý, lúc giao chiến không có nhìn thấy sư muội đang cứu chó hoang. Lần sau nhất định sẽ chiếu cố đồng môn!”

Ta đã chiếm đoạt cơ hội mở miệng trước, xem nàng ta ứng phó như nào.

Tiểu sư muội yếu ớt nói “ Cái này....cũng không thể trách Hạ sư tỷ, chỉ là ta nhìn chú chó quá đáng thương, ta không đành lòng!”

“Vạn vật bình đẳng, tất cả đều nên được cứu” Ta lại giả bộ hỏi nàng ta “ Chú chó kia thật đáng thương, hiện tại không biết ở nơi nào?”

“Cái này... chiến trường quá loạn, nó đã chạy mất rồi”

Tiểu sư muội luôn thích tỏ lòng tốt mọi lúc không quan tâm đến hoàn cảnh, nhưng lại không bao giờ dọn dẹp hậu quả.

Ta biết như vậy, liền đứng dậy từ bên ngoài ôm vào một chú chó nhỏ.

“Chân nó đã bị gãy, được ta tìm trở về. Lần sau tiểu sư muội phải cẩn thận hơn nha!”

Sư phụ của ta là người mặt lạnh tim nóng, không bao giờ chịu được việc động vật nhỏ chịu khổ.

Hắn vui mừng sờ đầu ta “ Hạ Lệ đã trưởng thành, làm việc cũng chu toàn”

Hắn không hiểu, để một người có tính cách nông nổi biến thành một người chu toàn, tất cả đều do nỗi đau tạo nên.

Ba năm sống không bằng chết, ta còn không học được cách nhẫn nhịn sao.

Coi ta bị ngu chắc?

Ta nhìn sư muội cười đắc ý.

Trận chiến này, ta toàn thắng.

Sau khi báo cáo thắng lợi sau trận đại chiến, sư phụ luận công ban thưởng, hắn hỏi tâm nguyện của ta.

Phát hiện trong lời nói của mình có sơ hở, hắn lập tức bổ sung:

“Đương nhiên, phải là việc không vi phạm nguyên tắc”

Việc hôn nhân đại sự cũng bị tính vào đó.

Hắn sợ ta lại biến thành kẻ biến thái.

Lòng ta biết rõ nhưng vẫn giả vờ.

“Sư phụ lo lắng rồi, trảm yêu trừ ma là việc con nên làm, nói gì đến ban thưởng...”

Có thể là ảo giác, ta thấy khóe môi sư phụ hơi vểnh lên.

Giống như muốn cười nhưng lại nhịn được.

Hắn xoay xoay tách trà, nghiêm túc nói:

“Ngươi đã học được việc dù lập công cũng không cao ngạo, vậy vi sư sẽ không miễn cưỡng nữa”

Tại sao có thể!

Ta lập tức kêu to “ Đương nhiên! Ta cũng có một tâm nguyện, ta chỉ cần sư phụ nhắm mắt là được rồi!”

Là một yêu cầu rất đơn giản đi!

Nhưng ta thừa dịp hắn nhắm mắt, liền tiến lên phía trước, hôn hắn một cái.

Môi của hắn thật mềm mại ấm áp, ta lập tức chở về chỗ cũ.

“Ngươi...”

Khuôn mặt hắn đỏ bừng, đỏ đến cả tai.

Không đợi hắn phát cáu, ta nhanh chóng chạy trốn vừa chạy vừa nói:

“Đồ nhi đa ta sư phụ ban thưởng!”

3

Sư phụ chưa từng bị ai chiếm qua tiện nghi, tức đến ba ngày liền không thèm nói chuyện với ta.

Mặc dù hắn anh tuấn, nhưng trong tông môn nữ đệ tử vốn ít, ta hoài nghi có khi đến tay tiểu sư muội hắn còn chưa sờ qua.

Gần đây, khả năng quyến rũ người khác của ta đã được cải thiện hơn rất nhiều.

Lời nói tình tứ ta sẽ không chủ động nói.

Nhưng trong lúc mọi người ăn cơm, ta sẽ ngồi sát hắn, dùng mũi chân nhẹ nhàng cọ bắp chân sư phụ.

Hô hấp hắn chậm lại nửa nhịp nhưng trong giây lát lại hồi phục.

Ta ở trước mặt thì đứng đắn, bên trong lại lưu manh, mà người chính trực như hắn da mặt lại mỏng.

“Hạ Lệ!”

Hắn nhíu lông mày, vừa luống cuống, vừa thẹn vừa giận trừng mắt nhìn ta.

Ta chăm chú vùi đầu ăn cơm, mũi chân lại trượt xuống, nhẹ nhàng gãi gãi.

“Sao vậy sư phụ?”

“Ngươi...”

Hắn là chính nhân quân tử, cả đời chưa từng nói lời thô tục, lại càng không biết làm thế nào để ngăn cản hành động của ta.

“Không được làm loạn”

Ta nâng bát canh lên, tỏ vẻ ngây thơ không hiểu.

“Đồ nhi hiếu thuận sư phụ, muốn múc canh cho sư phụ là làm loạn sao?”

Chung quanh không ai phát hiện được sóng ngầm mãnh liệt giữa hai chúng ta.

Sư phụ vạn phần cảnh giác: “..... Canh gì?”

Ta vụng trộm nói cho hắn biết “Hổ tiên canh”

Tất nhiên mỗi lần câu dẫn hắn, tôi đều chủ động tới từ đường quỳ, nhiều lần như vậy đến đệ tử trong môn cũng cảm thấy là hắn đang cố tình gây sự.

Sư phụ nhẫn nhục chịu thiệt, cũng không thể đi ra ngoài nói bản thân bị đồ đệ sờ soạng được.

Ta cảm thấy rất là vui vẻ, thảo nào mọi người đều thích làm Bạch Liên Hoa, đúng là chỉ có lãi chứ không có lỗ.

Ta chủ động quỳ gối trước cửa, ngoan ngoãn xin lỗi “ Sư phụ, con sai rồi!”

Thanh âm của Sư phụ kéo dài “Ngươi sai ở đâu?”

“Con sai ở chỗ không biết kìm lòng, nhưng sư phụ cũng có lỗi sai vì người xinh đẹp như hoa”

Khuôn mặt hắn lập tức xám xanh.

Ta ngoan ngoãn ra vẻ khổ sở.

“Sư phụ, theo quy củ mỗi khi trưởng thành thì sư phụ sẽ bốc cho đồ đệ một quẻ, năm ngoái ta vẫn ở trong vực sâu, còn chưa được bốc đâu”

Quẻ của bọn họ rất linh.

Năm đó, sư tổ tính cho sư phụ một quẻ.

Nói năm hai mươi lăm tuổi sư phụ sẽ có một kiếp, chính là đào hoa kiếp.

Năm đó, quả nhiên hắn bị tẩu hỏa nhập ma, ở phụ cận hái thuốc cõng về một tiểu sư muội.

Thỉnh cầu hợp lý, sư phụ sẽ không cự tuyệt.

Ta nghiêm túc nói cho hắn về nguyên tắc:

“Sư phụ có thể tính được nương tử tương lai của mình là người như nào không?”

Ta dùng đôi mắt tràn đầy háo hức nhìn hắn

“Nương tử tương lai của người có phải thích buộc tóc đuôi ngựa, thích mặc áo màu đỏ, mắt to, lúc cười có cái má lúm vô cùng đáng yêu đúng không?”

Chỉ thiếu chút là đọc ra tên của bản thân.

Mà hắn chỉ liếc nhẹ ta“ Vi sư chưa từng tính cho bản thân”

Là vậy sao, ta gật đầu nhẹ rồi lập tức đổi chủ đề.

“Vậy phụ thân tương lai của hài tử đồ nhi sẽ là ngài sao?”

Sư phụ bị tức đến cười.

Chết tiệt, hắn cười trông thật đẹp, mặt mày cong cong, trong mắt có ánh sao.

Lòng ta cứ như vậy mà nở hoa.

Ai ngờ ngày hôm sau, hắn liền đem ta gả cho đại sư huynh.

4

Ta ngược lại không có ý kiến, bởi vì đại sư huynh là tùy tùng của ta, giống như Thiên lôi chỉ đâu đánh đó.

Giao tình của chúng ta có thể quay ngược về lúc ở thanh lâu.

Khi đó, hắn ta là nhi tử của kỹ nữ, từ nhỏ thường chạy ra đường làm việc vặn, so với giá đỗ còn gầy hơn.

Lúc ta bị nhốt ở kho chứa củi, hắn ta vụng trộm đem tiền tiết kiệm mua bánh màn thầu đưa cho ta.

Mà con dao ta dùng cắt đứt sợi dây thừng cũng là hắn ta đưa cho.

Cho nên sau khi được cứu, ta kiên trì muỗn dẫn hắn ta rời đi.

Những năm nay tình đồng chí giữa hai chúng ta càng được gắn kết bền chặt, ta nhìn lén sư phụ tắm rửa, hắn liền thay ta canh gác.

Ta điều chế xuân dược, hắn sẽ đi mua nguyên liệu.

Khi ta ở dưới vực sâu mỗi ngày vùng vẫy giữa sự sống và cái chết, cũng là hắn mỗi ngày để đồ ăn thức uống vào giỏ trúc thả xuống.

Việc ta trở nên phách lối như vậy, một nửa là do hắn chiều chuộng mà ra.

Đến ngày bái đường, sư phụ cũng tới, hắn ngồi ghế chủ vị, uống chén trà ta dâng.

Trong trà đã bị ta hạ xuân dược.

Đến lúc động phòng, ta trèo cửa sổ ra ngoài, nghĩ sẽ bá vương ngạnh thượng cung sư phụ.

Chỉ là vừa tiếp đất, liền gặp sư phụ đứng chỗ kia, giống như đã dự đoán được hành động của ta.

Ta mồ hôi lạnh chảy xuống dưới, chỉ có thể xấu hổ cười “Thật trùng hợp, sư phụ làm gì ở đây vậy?”

“Không khéo, ta đang chờ ngươi”

Biểu cảm của hắn vô cùng lạnh nhạt, cùng ngày thường không có gì khác nhau. Ngoại trừ lúc bắt ta về động phòng, lòng bàn tay có chút nóng hơn so với bên ngoài.

Ta không nhìn ra được việc hắn có trúng xuân dược hay không.

Vì sao lại không có phản ứng gì vậy?

Trong phòng tân hôn, tôi đánh rơi những hạt đậu phông tượng trưng cho việc sớm sinh quý tử xuống đất, cảm thấy chán nản vô cùng.

Rõ ràng đã hạ nguyên một gói trong chén trà mà!

“Chẳng lẽ là do ta không đẹp?”

Hiếm khi ta cảm thấy uể oải như vậy.

Sư huynh an ủi ta “Không có khả năng, nhất định là mua phải hàng giả rồi”

Nguyên tắc của hắn ta là, sai cũng là người khác sai còn sư muội của hắn luôn đúng.

Đúng, làm sao lại xảy ra vấn đề do ta được.

Thế là ta lại vui vẻ.

“Nói không chừng là do sư phụ có vấn đề đâu, không không, có lẽ tốt nhất là nên từ bỏ!”

Nếu thật sự có vấn đề, về sau người ăn thiệt cũng là ta!

Ta chắp tay trước ngực cầu nguyện.

“Hi vọng sư phụ thân thể cường tráng, ta còn muốnba năm ôm hai”

Sư huynh bị ta chọc cười.

Sư phụ là một người nhã nhặn, tuấn tú, vóc dáng cao lớn, hương vị nam nhân đủ 10 phần. Trời có sập hắn cũng có thể chống đỡ.

Lúc ta bị tú bà đánh cho thoi thóp muốn tiếp nhận số mệnh, cũng là hắn nói cho ta, ngươi không thể nhận mệnh.

Ánh nến khiến phòng tân hôn trở nên ấm áp, khóe môi hắn chậm nhếch lên, cưng chiều nói:

“Ừm, mong ước của sư muội, tất cả đều sẽ thành sự thật