Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới

Chương 22: Cầu cứu (p1)



“Mẹ, anh, con muốn giới thiệu cho hai người một vị ân nhân đầy sự may mắn đã giúp con tìm vòng tay này.” Alec HiaLy vui vẻ quàng lấy tay Mạc Uyển Kinh rồi nhìn người mẹ hiền hậu và người anh trai trưởng thành trước mặt mà hớn hở nói.

Bọn họ rất ngạc nhiên lại thấy Alec HiaLy vui đến vậy thì đành lịch sự từ chối lời đề nghị của mấy kẻ nhà giàu kia mà quay qua tò mò chuyện của Mạc Uyển Kinh.

“Đương nhiên rồi, ta là Alec Hanara mẹ của HiaLy. Đây là con trai cả của ta Alec Wiliwason, chúng tôi chân thành cảm ơn cô vì đã giúp con gái tôi tìm thấy chiếc vòng tay mà nó thích nhất.” Alec Hanara lịch sự mà giới thiệu, qua bà Mạc Uyển Kinh có thể thấy được dáng vẻ của một quý cô có học vấn là như thế nào.

Xuất phát từ lòng ngưỡng mộ đam xen chút hổ thẹn vì đã phải sử dụng cách tiếp cận Alec HiaLy để quen với Alec Hanara. Mạc Uyển Kinh cũng không từ chối lời cảm ơn nữa mà bắt đầu hòa chung nhịp nói chuyện với họ.

Từ đằng xa, cả đám người Hách Liên Tử Mục đã thấy cảnh này. Bọn họ cũng không ngờ Mạc Uyển Kinh còn có cái tài tạo dựng mối quan hệ nhanh như này cơ đấy.

Riêng Tôn Tân Hạo giọng đầy trêu ghẹo hất vào tay Hách Liên Tử Mục mà lên tiếng “Được đấy ông anh, vợ cậu là nhất rồi.”

Không khịa không được, Tần Sang Bình nhanh mồm nhanh miệng truyền lời “Cậu giờ mới biết à, tôi cứ tưởng từ lần gặp mặt trước thì cậu đã biết cô ấy không phải dạng phụ nữ dễ chọc rồi chứ! Mắt cậu thì cũng chỉ có thể ở mức nhìn thấy mấy người phụ nữ èo ọt vây quanh kia thôi.”

“Cậu nói ai thế hả, Tần Sang Bình. Hôm nay không tính, cậu cứ chờ ngày khác tôi mà còn không xử đẹp cậu thì tôi không làm người nữa.” Tôn Tân Hạo nổi cáu nhìn qua Tần Sang Bình mà trừng mắt nói rõ từng câu từng chữ một.

Mặc cho hai cái người đàn ông kia có ồn ào đến mấy thì Hách Liên Tử Mục vẫn vậy. Anh không có chút sắc cảm nào mà chỉ cười thầm.

“Mạc Uyển Kinh đúng là khác xa với lời đồn, chỉ là cậu vẫn nên cảnh giác ít nhiều thì hơn.” Khiêm Lăng Hoành ít nói nhưng anh vẫn phải nhắc nhở Hách Liên Tử Mục mấy câu. Bởi anh là người có cái bản tính kín kẽ, lại sắc bén và cần chắc chắn mọi thứ là vô hại trước khi tin tưởng.

Đổi lại Hách Liên Tử Mục không cần Khiêm Lăng Hoành nói anh cũng biết tự lường mọi chuyện. Dù gì sản nghiệp của anh cũng không phải là con số nhỏ, nhiều kẻ cũng lăm le không ít nên người như Mạc Uyển Kinh anh cũng không chắc có phải là người mà nhà họ Mạc cài vào để dò xét anh không?

Nói đến đây lòng Hách Liên Tử Mục lại có chút xao động rồi. Anh chẳng nói chẳng rằng mà hướng bước đến phía Mạc Uyển Kinh đang đứng mà lên tiếng “Mạc Uyển Kinh, cô lại đây.”

“Xin lỗi, tôi chắc là mình phải rời đi rồi.” Mạc Uyển Kinh gượng cười nói.

Nhưng Alec Hanara có vẻ nhìn ra được người đàn ông trước mặt này có danh tính ra sao rồi. Bà liền níu kéo họ lại bằng một câu nói “Cậu là Hách Liên Tử Mục đúng không? Tôi đang cần một công ty có đủ tiềm năng để góp vốn không biết cậu có bằng lòng cùng chúng tôi rời đi nói chuyện một lát không?”

“Tôi giúp anh bàn xong mọi chuyện rồi đấy, cơ hội tới rồi nhanh đi đi.” Mạc Uyển Kinh đứng sát người Hách Liên Tử Mục, mắt đối mắt cô liền nói nhỏ trông đắc ý lắm nhưng mà bởi vì cô đã giúp anh hoàn thành mọi thứ nên cô có quyền vênh váo trước sự thành công của mình.

Mặc cho Alec Hanara và Hách Liên Tử Mục rời đi bàn chuyện công. Cô thân là người có chồng rồi nên cũng không thể đứng trò chuyện mãi với Alec Wiliwason được.

Trước sự ghen tị của đám người kia thì Mạc Uyển Kinh còn bị một cặp mắt khác để ý với đầy sự ghét bỏ.

Đi dạo cùng Alec HiaLy quanh hồ nước, hai người trò chuyện rất thoải mái như hai cô bạn thân quen đã lâu. Bỗng từ đâu một người phục vụ xuất hiện, trên tay còn bưng sẵn hai ly nước. Hắn ngõ ý mời Mạc Uyển Kinh và Alec HiaLy nhưng lại đích danh đưa tận tay từng ly cho hai người như đã có sắp xếp từ trước.

“Chúc hai quý cô buổi tối vui vẻ, tôi xin phép rời đi trước.” Người đàn ông vừa đi đã kéo nhanh chân tìm đến Mạc Uyển Yến từ đằng xa mà cười ác ý. Hắn ta nhận xong thù lao thì thiết nghĩ cũng không cần phải làm phục vụ đêm nay nữa vì với sô tiền dày cộm mà Mạc Uyển Yến đưa cho cũng đã đủ để hắn tiêu xài trong vài ngày tới.

Đổi lại thì Mạc Uyển Kinh cũng không nghi ngờ gì mà nhấp môi ly nước mát lạnh. Cô cùng Alec HiaLy ngồi lại bên một chiếc xích đu rồi tán chuyện nhưng được một lúc thì cô đã bắt đầu thấy nhịp hô hấp của mình bất thường.

Mọi vật xung quanh cũng bắt đầu trở nên quay cuồng kể cả khi cô có ngồi yên một chỗ. Thấy tình hình của Mạc Uyển Kinh không mấy khả thi Mạc Uyển Yến lại được phen cười hả hê.

“HiaLy…em có thể giúp chị đến phòng mẹ em gọi người đàn ông lúc nãy đến đây không?” Mạc Uyển Kinh gấp gáp nói.

Alec HiaLy không hiểu chuyện gì nhưng rất lấy làm lo lắng, cô nghe lời mà chạy đi tìm mẹ mình và Hách Liên Tử Mục.

Mạc Uyển Kinh đứng chờ một mình cũng thấy không ổn, cô bắt đầu loạng choạng nhưng lại được một tên đàn ông đỡ lấy. Hắn ta lúc này lòng đã nhảy dựng lên cơn thèm thuồng rồi nhưng vẫn cố ra vẻ quý tộc lịch thiệp “Tiểu thư, cô không sao chứ? Hay là tôi đưa cô vào bên trong trước nhé, ở ngoài này lạnh không chừng lại bị nhiễm bệnh thì không hay cho lắm đâu.”

Mạc Uyển Kinh mặc dù biết ý đồ của hắn ta nhưng cô không cách nào vùng vẫy được mà chỉ đành mặc hắn dẫn đi, thứ giọng trong vòm họng phát ra cũng chỉ là mấy tiếng rên rỉ nhỏ khó khăn “Buông…buông tôi ra…ông…”

Hắn gấp rút dìu Mạc Uyển Kinh đến một căn phòng trống trong cái khách sạn lớn được Mạc Uyển Yến sắp xếp trước. Vừa quẹt mở thẻ phòng hắn đã nhanh chóng làm ngay mấy chuyện đồi trụy, hắn đẩy cô lên chiếc giường cạnh đó rồi mạnh tay cưỡng ép cô.

Nhưng Mạc Uyển Kinh vẫn còn chút lý trí, cô vô thức đá mạnh vào cái bộ phận kia của tên đàn ông mặt dày, đầy ghê tởm rời hét lên “Có ai không, giúp…giúp tôi với.”

Nhưng tiếng nói chuyện và âm hưởng của những giai điệu trong bữa tiệc đã lấn át đi tiếng kêu cứu nhỏ bé của cô. Chỉ được cái Mạc Uyển Yến ở ngoài lại rất đắc ý, cô ta cười khẩy rồi bỏ đi.