Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới

Chương 23: Cầu cứu (p2)



Cạch!

“Mẹ…Mẹ, chị Uyển Kinh xảy ra chuyện rồi. Rõ là lúc nãy còn rất tỉnh…táo nhưng vừa rồi lại chóng mặt sắp không trụ nổi nữa.” Alec HiaLy hớt hải đẩy cửa mà chạy vào, cô còn chưa kịp hồi sức thì đã nói, giọng lại có chút thiếu sức nên ấp úng.

Nhưng chưa kịp nói xong thì Hách Liên Tử Mục đã nhanh chân chạy đi, cùng lúc anh rút chiếc điện thoại ra rồi gửi một tin nhắn đến ai đó.

Trương Quốc nhận được tin, không nghĩ ngợi gì đã gọi thêm một đám vệ sĩ nữa đi vào bên trong khách sạn tìm kiếm nhưng không quá gây kinh động đến mọi vị khách khứa.

Bên này, tất thảy đám bạn của Hách Liên Tử Mục cũng đã thấy tin nhắn trong nhóm. Bọn họ không vội, mà trực tiếp ra lệnh cho người của mình dò xét. Không hổ là những người có máu mặt, làm việc gì cũng rất nhanh gọn.

Khiêm Lăng Hoành trụ tay trên lan can người hơi ngả về phía sau thành, anh ngước nhìn lên bầu trời đầy sao mà vẫn còn khá ngạc nhiên nói với Vương Mặc Bắc “Các cậu đúng là dần thau đổi rồi, người nào người nấy cũng vì phụ nữ mà tính tình trở nên gấp gáp, lo được lo mất. Tôi thật sự hiếm thấy Mục nhắn tin trong nhóm nhưng lần này lại vì Mạc Uyển Kinh mà nhờ sự giúp đỡ của cả hội. Còn cậu…cũng không khác gì Mục là mấy.”

“Nói vậy thì cậu lại bị Mộ Diệp Nhi đá tiếp rồi nhỉ? Nói đến độ chai mặt thì bọn tôi còn kém cậu nhiều.” Vương Mặc Bắc đung đua ly rượu trong ánh đèn hiện rõ màu vàng kia mấy vòng rồi cũng đưa lên miệng mà uống cạn.

“…”

Nhắc đến Mộ Diệp Nhi, Khiêm Lăng Hoành lại lỡ mất một nhịp. Không nhắc thì thôi chứ đã nhắc thì làm gì có chuyện không để ý tới. Thật ra chuyện giữa người phụ nữ này và Khiêm Lăng Hoành là cả một cuốn tiểu thuyết dày cộm khó có thể nói hết trong mấy câu được.

Để đấy, có dịp thì bí mật này tôi sẽ lôi ra và viết tệp chuyện tình giữa bọn họ cho các người đọc nhé!

Ting! Ting!

“Tìm thấy rồi, cô Mạc ở phòng 303 tầng 5 của khách sạn.” Kim Hải, người của Vương Mặc Bắc truyền tin tới. Anh không nhanh không chậm mà gọi qua báo cho Hách Liên Tử Mục còn bản thân thì vẫn ngang nhiên đứng cạnh lan can sầu tư cùng Khiêm Lăng Hoành.

………

“Chết tiệt! Tên chó nào dám?” Cơ mặt đã dần dồn lại, không khí quanh anh cũng trở nên đánh sợ đến rùng mình. Đá tung từng cánh cửa nhìn xem bên trong có bóng dáng Mạc Uyển Kinh không, nhưng mãi mà chẳng thấy. Anh cắn chặt răng dần gấp rút hơn.

Cho đến khi nhận được cuộc gọi của Vương Mặc Bắc thì anh mới chạy thẳng một mạch theo thang bộ lên đến căn phòng nơi Mạc Uyển Kinh đang bị dồn ép ở tầng 5.

Tên đàn ông kia vẫn chưa biết rằng sắp tới mình sẽ phải chịu một cơn ác mộng ám ảnh nên hắn vẫn lăm le mà đến gần Mạc Uyển Kinh mặc cho cô có vùng vẫy đến dần cạn kiệt sức lực.

Hắn ghim thù là vì lúc ở sảnh chính của bữa tiệc hắn đã bị cô từ chối việc bàn chuyện hợp tác đầu tư. Ông ta lại nhận thêm mấy lời xúi giục ngu xuẩn từ Mạc Uyển Yến nên mới bắt tay cùng cô ta dùng thủ đoạn bẩn thỉu này để hủy hoại danh tiết của phu nhân nhà Hách Liên.

“Ngoan nào, phải nghe lời hơn Mạc Uyển Yến chứ. Cô ta nhìn chung cũng không tài nào ngon hơn em được nên đừng làm anh mất hứng.” Tên đàn ông Lương Du Khoa giữ lấy vai của Mạc Uyển Kinh cứ thế mà so sánh một lượt.

“A…đừng chạm vào…người tôi…” Mạc Uyển Yến hét lên, cô bất lực mà rơi lệ. Tự hỏi không lẽ hôm nay bản thân cô lại bị làm nhục như thế ư? Không, cô không cho phép bất kì tên đàn ông nào ngoài Hách Liên Tử Mục chạm vào thân thể cô.

Chat!

“Con nhóc này mày đừng có mà không biết điều, được lên giường của Lương Du Khoa tao đây thỏa mãn là phúc của mày đấy…hự.” Chưa dứt câu hắn đã được nhận miễn phí một cú đá vào miệng mà văng qua một góc.

“Mày đúng là chán sống rồi.” Hách Liên Tử Mục gằn giọng, anh của lúc bấy giờ không biết phải miêu tả làm sao cho thỏa lòng nhưng thật sự rất giống một con ác quỷ đang nổi cơn thịnh nộ.

Mạc Uyển Kinh ngơ ngác, nước mắt tràn trên khóe mi khi thấy bóng dáng của Hách Liên Tử Mục. Anh nhanh tay cơi áo ngoài của mình khoác lên người cô rồi bế cô vào lòng. Đôi mắt sắc lạnh, chân trái anh cứ thế dẫm mạnh lên bàn tay của tên súc sinh đang vật lộn dưới đất mà chẳng chút nào thương tiếc, ánh mắt chết chóc đâm thẳng lên người hắn nói “Mày sống như thế là đủ rồi.”

“Boss…phu nhân, tôi đến muộn.” Trương Quốc vừa chạy vào phòng thì đã bị sốc ngang, anh không ngờ Hách Liên Tử Mục đã đến trước mình từ lâu. Lại thêm cái cảnh đáng sợ này thì làm sao anh có thể bình tĩnh nói mạch lạc từng chữ được.

“Điều 3.” Hách Liên Tử Mục vừa nói vừa hướng ánh mắt đầy vẻ lo lắng nhìn về phía Mạc Uyển Kinh rồi lại quay qua đá văng tên đàn ông kia đến trước mặt Trương Quốc mà rời đi.

“Điều…điều 3, ngài ấy thật sự vì phu nhân mà dùng đến thứ đáng sợ đó.” Trương Quốc há hốc mồm, phần nào vừa lo vừa sợ. Theo cạnh Hách Liên Tử Mục bao nhiêu năm rồi mà đây là lần đầu anh thấy boss của mình vừa thiếu kiên nhẫn vừa ra tay tàn bạo, dứt khoát đến như này?

Đến cả hình phạt điều thứ 3 này cũng là thứ gì đó rất kinh hoàng, mà Hách Liên Tử Mục cũng chỉ mới dùng một lần để trừng trị mấy kẻ phản bội, có ý đồ nhắm đến vị trí của anh.

Biết trước kiểu gì Hách Liên Tử Mục cũng không ở lại bữa tiệc lâu nữa nên cả đám người Khiêm Lăng Hoành, Vương Mặc Bắc cũng dần rời đi. Dù gì bọn họ cũng không cần vì một bản hợp đồng mà phí thời gian ở lại cái khách sạn này tán gẫu mãi.