Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới

Chương 31: Lần đầu làm chuyện ấy



“Bọn con xin phép về trước đây bố.” Mạc Uyển Kinh cùng Hách Liên Tử Mục đi ra phía trước sân rồi cô một lần nữa ngoảnh đầu lại mà lịch sự chào từ biệt cả nhà Hách Liên.

“Ừ, mau về đi. Thằng nhóc kia, khi nào rảnh thì dẫn con dâu của ta về chơi ít ngày hiểu chưa?” Hách Liên Hữu quát thương.

Chỉ thấy Hách Liên Tử Mục vẫn vậy, thái độ vẫn không chút thay đổi mà lẳng lặng lên xe. Chờ cho hai người rời đi thì quản gia Quan Hùng mới dìu Hách Liên Hữu vào bên trong nhà.

Cộc!

“Thật là vô dụng, mày đi lên phòng với tao.” Thổ mạnh cây gậy chống xuống sàn, Hách Liên Hữu lườm lấy người con trai thứ Hách Liên Hiếu mà nặng lời gọi ông lên phòng riêng.

Cả nhà không ai dám nói gì vì bọn họ đã phần nào biết trước mọi chuyện sắp tới sẽ xảy đến với Hách Liên Hiếu. Sợ hãi trước thái độ của ông mà Hách Liên Diên Y liền bỏ chạy về phòng.

Còn cả gia đình Hách Liên Quân thì cũng xin phép rời đi. Chỉ để lại Lâm San San một mình chờ chồng ở dưới sảnh chính.

Phòng của Hách Liên Hữu.

“Mày lại đầu tư thua lỗ rồi, đúng là tao đã tin tưởng mày quá mức. Tao nhớ lúc trước Tử Mục còn nói với mày cái dự án đấu thầu mảnh đất đó không có lợi mà mày một hai vẫn cứ khăng khăng không nghe rồi tự làm theo ý mình. Bây giờ thì thấy hậu quả chưa?” Quan Hùng vừa đỡ ông ngồi xuống ghế thì ông đã vội đứng phắt dậy mà chỉ thẳng chiếc gậy vào mặt Hách Liên Hiếu rồi mắng nhiếc.

Căm phẫn lắm nhưng ông ta cũng là bậc con nên không làm gì được, chỉ thầm nghĩ rồi lại nói “Muốn trách thì trách bố quá thiên vị Tử Mục, con làm cái gì cũng chỉ để một lần được bố khen ngợi thôi. Mất mấy tỉ thì công ty của con vẫn chống cự được, không cần bố quan tâm.”

“Mày…mày đúng là ngu dốt con ơi. Mày nên về nhà nghĩ lại mày không bằng Tử Mục ở chỗ nào đi. Cút…khụ, khụ.” Hách Liên Hữu vừa nói vừa ho, bệnh ho suyễn của ông lại tái phát vì tức quá đây mà.

Thấy thế Quan Hùng liền rót cho lão gia một ly nước mật ong ấm, rồi tiễn Hách Liên Hiếu ra về.

………

Ọc, ọc~

Âm thanh được phát ra từ bụng của cô nàng nào đó đã khiến Hách Liên Tử Mục vừa chợp mắt lại thức dậy. Người anh dựa vào chiếc ghế xe, đầu bất giác quay qua nhìn Mạc Uyển Kinh mà hỏi “Cô còn chưa no?”

Ngại ngùng nhưng cô cũng biết làm sao giờ, dù gì lúc nãy ăn lấy ăn để nhưng mấy món kia mười món thì chín món cô đều không ăn được vì có thêm đậu và lạc thứ khiến cô bị dị ứng.

Thấy cô gật đầu lia lịa như vậy, anh cũng hết cách mà nói với Trương Quốc quay xe đi đến một quán ăn về đêm rất nổi tiếng.

“BUCHIY?” Mạc Uyển Kinh ngạc nhiên hỏi khi cô nhìn thấy biển hiệu được gắn ngay bờ tường.

Chọn ngay một chỗ ngồi tùy ý, Hách Liên Tử Mục cũng theo cô chứ không đòi hỏi gì. Anh không ăn nên anh cũng không quan tâm cho lắm. Đổi lại Mạc Uyển Kinh lại có vẻ rất hấp tấp mà cầm lấy chiếc menu của quán rồi gọi món.

“Chào quý khách, quán ăn chúng tôi rất hân hạnh khi được phục vụ những món ăn cho hai vị. Không biết cô muốn gọi món gì đây.” Một cô nhân viên bước đến gần bàn số 105 mà chào hỏi nhiệt tình.

Mạc Uyển Kinh xem qua xem lại một lượt rồi lại nhìn về phía Hách Liên Tử Mục mà hỏi “Anh có ăn không?”

“Tôi không ăn, cô tự lo cho mình trước đi.” Người đàn ông nhíu mày buông lời.

Thế thì thôi, cô tự gọi cho riêng cô vậy “Cho tôi một suất cơm rang tảo hạnh, canh xương ngũ quả,…rồi một ly nước này nữa nhé. Cảm ơn.”

“Vâng, quý khách vui lòng chờ trong giây lát.” Cô nhân viên rời đi nhưng vẫn còn lưu luyến mà quay đầy nhìn lấy nhìn để người đàn ông tay đang cầm chiếc điện thoại mà bấm bấm.

Chờ một lúc cuối cùng một bàn ăn đầy đủ món mà cô gọi cũng đã được soạn lên bàn. Nhìn thôi đã thấy hấp dẫn, Mạc Uyển Kinh nhanh chóng cầm lấy chiếc đũa mà ăn ngấu nghiến.

Nhưng cô lại không để ý đến trong món canh mình gọi lại có một ít rau mùi. Hách Liên Tử Mục anh thì lại khác, anh vừa đặt chiếc điện thoại xuống bàn thì liền cầm lấy một đôi đũa khác gắp mấy cọng rau mùi kia qua một chiếc bát không dùng tới.

Được nước lấn tới, Mạc Uyển Kinh liền đẩy ngay đĩa tôm lên trước mặt Hách Liên Tử Mục mà nhờ vả “Hay là anh bóc giúp tôi luôn đi.”

“Mạc Uyển Kinh, cô xem tôi là người phục vụ của cô à? Tự mà làm đi.” Hách Liên Tử Mục nói.

“Không giúp thì thôi…” Mạc Uyển Kinh vừa nói vừa tỏ vẻ thất vọng, cô như này một lúc rồi lại quay qua năn nỉ người đàn ông. Thấy cũng phiền nên Hách Liên Tử Mục đành bóc vỏ giúp cô.

Đúng là từ nhỏ tới giờ, đây hẳn là lần đầu anh hạ mình bóc tôm cho người khác đấy. Không chỉ là làm cho người khác mà đến cả việc bóc vỏ tôm cho mình anh cũng chưa từng làm bao giờ nhưng hôm nay là ngoại lệ.

Bóc rồi lại lau tay kĩ càng, anh đẩy dĩa tôm đã lột hết phần vỏ bên ngoài lên trước mặt Mạc Uyển Kinh mà buông lời “Còn lần sau thì cô chết chắc.”

“…”