Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới

Chương 35: Đêm nay tôi là của cô



“Phu nhân sao thế?” Hàn Phong hớt hải chạy ra cửa khi nghe tiếng xe của Hách Liên Tử Mục dừng lại.

Không nói nhiều, anh bế thẳng cô lên phòng nhưng vẫn không quên dặn dò Hàn Phong chuẩn bị canh giải rượu cho Mạc Uyển Kinh.

Đặt cô xuống giường trong vẻ mặt khó chịu, Hách Liên Tử Mục bực bội mà quát mấy câu nhưng anh lại bị người phụ nữ kia đè lên người. Cô bắt đầu thói hư không biết học từ ai, bao giờ.

Bàn tay thanh thoát nhanh chóng sờ mó một lượt khắp cơ thể người đàn ông cho đến khi gần đến chỗ đó thì bị Hách Liên Tử Mục giữ lại. Anh bị cô chơi cho lên rồi xuống, nhấp nhô, chênh vênh nhưng không làm được gì nên thẹn quá hóa giận buông lời “Mạc Uyển Kinh, cô có biết hậu quả của việc quyến rũ tôi là thế nào không?”

“Suỵt! Anh đẹp trai…đêm nay chị bao cậu…” Mạc Uyển Kinh được nước lấn tới mà hôn lên nơi yết hầu của Hách Liên Tử Mục không chút do dự. Cô khiến anh cũng thấy nhức hết cả đầu lên, vì cô còn bạo hơn anh tưởng.

“Anh đẹp trai? Bao tôi? Cô đúng là lời gì cũng nói được nhỉ? Đã thế thì đêm nay tôi sẽ cho cô toại nguyện.” Nói rồi Hách Liên Tử Mục liền đứng dậy đi đến cửa rồi khóa trái lại.

Cạch!

Chỉ một âm vang này thôi cũng đủ để cho thấy được cảnh không xuống nổi giường ngày mai của Mạc Uyển Kinh rồi.

Hách Liên Tử Mục vừa cởi thắt lưng xong thì cô đã mò mẩm mà lao vào lòng anh, cô hôn lấy hôn để lên tấm da săn chắc trên cơ bụng anh. Miệng không ngừng khen ngợi “Trai bao mà cũng có sáu múi săn chắc như này à…lại có chút hơi giống của người đàn ông của chị đấy!”

“Hừ, người đàn ông của cô đang bị chính cô gọi là trai bao đây.” Hách Liên Tử Mục nói rồi liền bế xóc cô lên ép vào cánh cửa, hấp tấp khóa chặt lấy đôi môi căng mọng của Mạc Uyển Kinh.

Hai thân thể cọ xát qua lớp vải kia thật sự chưa đủ sự kích thích, cùng với tiếng rên rỉ gợi tình xuyên vào nơi màng nhĩ “Ưm…ư…m.”

Hách Liên Tử Mục đã dần mất kiểm soát anh không chờ thêm giây nào nữa mà hẩy cô lên quá hông mình. Mạnh bạo xé toạc thứ đồ áo cản trở sự giao lưu của anh và Mạc Uyển Kinh vứt xuống sàn nhà lạnh lẽo. Đôi chân thon dài, trắng nõn quắp ngang hông người đàn ông theo quán tính bám chặt lấy để không bị ngã. Hai tay ôm lỏng lấy cổ của anh mà mặc cho có bị hôn đến sưng hết cả môi.

Thở gấp.

Nhưng thân thể lại quắn quéo gợi tình trước mặt một con thú hoang dã, một miếng mồi ngon béo bở đang dâng đến tận miệng. Hách Liên Tử Mục dần dà chuyển xuống cổ mà đánh dấu chi chít. Rồi lại hôn nhẹ lên cái tai đỏ ửng của cô gái đòi bao đêm mình.

Anh cũng thở mạnh mà nói “Thấy tôi phục vụ có đạt không?”

“Ưm…Hách Liên…Tử Mục, anh…là anh.” Mạc Uyển Kinh trong cơn men, cùng sự ân ái của mình và người đàn ông bỗng dưng cô bất giác gọi tên anh. Cô như nhận ra được có điều gì đó sai sai ở đây rồi, nhấp nháy mắt mà nhìn kĩ lại gương mặt kia.

Toang thật rồi, lần này là tại cô mê trai thôi lại thêm sai nữa nên đã vậy cô đàng theo lao thì đâm lao ‘Cho anh một đêm được hời từ tôi vậy.’

Mạc Uyển Kinh sờ lên thứ yết hầu nhô lên kia, không ngần ngại mà liếm láp lên đó. Cô giữ lấy khuôn mặt bảnh trai có chút lạnh lùng kia mà trao nụ hôn của mình cho anh.

Sự chủ động này khiến anh nhếch cười, thầm thấy thú vị. Chờ cho thứ bên dưới bắt đầu bị dồn dập đến dậy tình mà nhô thẳng lên cọ xát vào thân thể của Mạc Uyển Kinh cô mới sực tỉnh hẳn ra.

Nhưng không vội, Hách Liên Tử Mục vẫn chưa thấy cô dâm đãng lắm nên anh ta bắt đầu bế cô đặt lên giường. Anh biết cô đêm nay khó thoát nên một màn muốn chơi cô một vố.

“Đêm nay tôi là của cô chứ không phải cô là của tôi? Tốt nhất là cô phải dùng hết sức mình, nếu không thỏa mãn tôi thì cô chết chắc.” Hách Liên Tử Mục đe dọa.

Băn khoăn với hai má đỏ ửng, mặt mày ngơ ngác không biết nên làm gì. Đôi mắt cô bất chợt nhìn xuống cái ấy của anh mà giật nảy mình. Cô sắp chạm lấy nó thì lại bị anh đặt lên người, đôi môi ngậm lấy nụ hoa của cô mà mút mát trong thích thú hẳn.

Bàn tay cô sạch sẽ, đẹp đến như này anh khiến anh không nỡ để cô cầm lấy thứ ấy một chút nào. Thứ cho anh không hỏi đã vào khiến thân thể cô như chịu kích thích mà cong lên như thân tôm đang muốn búng ra xa.

“Ưm…a…”

“Đau thì ôm lấy tôi, một lát thôi tôi sẽ lấy nó ra…A!” Hách Liên Tử Mục an ủi cô.

Nhưng anh còn chưa dứt lời thì cô đã ôm lấy cô anh rồi cắn mạnh lên cái bả vai rộng lớn kia. Nói chứ dấu hằn kia chắc cũng phải cả tháng mới lành quá đến độ một lúc sau cô cảm thấy có dư vị của máu cô mới nhận ra mình hơi quá đà.

Đôi mắt ngấn lệ, cô khóc cũng vì một phần đau bởi cái nơi bên dưới kia đang bị anh thúc ra đẩy vào không ngừng. Còn một phần nữa có lẽ là vì cô vừa làm anh bị thương nên cô sợ ngày mai anh sẽ điên tiết lên với cô.