Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới

Chương 41: Không giấu được nữa



Ngày hôm sau.

“Giáo sư Mạch, cậu không vào mà đứng đây làm gì?” Nghiên Bảo An tay cầm ly cà phê đi đến gần chỗ Mạch Thần đang đứng tò mò hỏi.

Anh gượng cười mà nói đây là thói quen thường ngày của mình khiến Nghiên Bảo An cũng thấy khá thú vị. Cô không vì thế mà có thành kiến gì với hai cô bạn của anh mà lại càng muốn làm thân với họ hơn.

Trong lúc đó, trên con đường khá quen thuộc cả tuần nay dường như ở đâu đó lại có một chút khó thở ở sau ghế phụ xe.

“Cả tuần không gặp, có vẻ em cũng không nhớ đến tôi nhỉ?” Vương Mặc Bắc giả vờ mặt mày ủ dột, ánh mắt ấm ức nhìn Lạc Hương Mẫn mà buông lời.

Thấy boss làm nũng một người phụ nữ như vậy khiến Từ Dữ lẫn Kim Hải đều hoảng hốt, hai người như thể sắp bị Vương Mặc Bắc dọa cho mất hồn vậy.

Trái lại Lạc Hương Mẫn lại chẳng chút phản ứng mà đỗi lại cô khá bình tĩnh trước mấy trò tán gẫu này của người đàn ông bên cạnh. Có lẽ cả tuần không gặp nhưng ngày nào cũng nhắn tin nên cô cũng chẳng thể quên nổi cái khuôn mặt hút ong, bướm xung quanh này.

Vương Mặc Bắc khó chịu mà bật ngay tấm ngăn cách âm chia không gian của chiếc xe thành hai nửa mà mình đã cho người lắp thêm vào phòng ngày dùng đến và ngày đó cũng chính là hôm nay. Nửa trước hoang mang nửa sau tình ái.

“Kiềm chế chút đi, Vương thiếu. Lời anh nói ra được thì anh chắc anh sẽ không quên dễ dàng thế đâu nhỉ?” Lạc Hương Mẫn quay đầu qua nhìn thẳng vào mắt Vương Mặc Bắc mà nhắc nhở anh mấy câu.

Bỗng bị cô bắt thóp như vậy Vương Mặc Bắc có chút không quen, anh vốn cao ngạo từ lâu điều này có ai không biết. Chỉ là anh đã hứa với cô rồi không lẽ giờ làm trái, điều này sẽ khiến cô nghi ngờ về anh.

“Thế tôi đành đi tìm người phụ nữ khác vậy.” Vương Mặc Bắc quay người đi mà buông lời.

‘Anh cứ đi kiếm đi, đồ tồi…hừ.’ Lạc Hương Mẫn giận rồi, mặt cô đỏ lên như quả gấc, chỉ thấy cô nhanh tay mở cửa sổ ra cho khí lạnh bên ngoài tràn vào làm cho không gian dần trở nên rùng mình. Cô làm như vậy cũng chỉ để chọc tức người đàn ông bên cạnh này.

Vương Mặc Bắc không nói nhiều, anh vòng tay qua người cô tưởng chừng như để làm chuyện người lớn nhưng không. Anh vòng tay qua chỉ để khóa cửa sổ xe lại.

“Không cho phép em tự ý làm lạnh bản thân, được rồi mọi chuyện cứ vậy thôi.” Bật nút nâng tấm kính một chiều cách âm kia lên trong dáng vẻ không mấy cam lòng, Vương Mặc Bắc mới lên tiếng.

Chụt!

Bỗng dưng Lạc Hương Mẫn lại đổi ý mà hôn lên má anh khiến cái con người nào đó ngơ ngác ngỡ ngàng. Đoạn đường dài như thế mà hôm nay có vẻ đã ngắn đi rất nhiều khi có Vương Mặc Bắc.

Vừa hay đến cổng trường rồi, Lạc Hương Mẫn ngại ngùng mà nhanh chân ra khỏi xe. Cô đang muốn trốn tránh khỏi người đàn ông khiến cô mê muội mà làm chuyện vừa rồi kia thì bị anh nhanh bước đi đến giữ lấy phần gáy của cô mà đặt một nụ hôn trên bờ môi căng mọng.

“…”

Cảnh này vừa hay đã bị Mạc Uyển Kinh vừa đến bắt gặp, cô rất đỗi ngạc nhiên mà có chút không biết vui hay mừng cho cô bạn họ Lạc của mình.

Lạc Hương Mẫn đẩy anh ra rồi nhanh chóng cắt lời “Anh mau đi làm đi, ở đây là nơi nào mà anh lại như này cơ chứ!”

“Tôi không vội thì em vội cái gì? Không lẽ trường đại học còn cấm cả giáo viên nghiên cứu yêu đương?” Vương Mặc Bắc hỏi cô với điệu bộ truy vấn.

“Cấm thì sao mà không cấm thì sao, mau mau lên xe đi.” Nói rồi cô liền kéo anh ra xe tiện thể mở cửa mà đẩy anh vào bên trong ngồi. Cô không nói nhiều mà ra hiệu cho Kim Hải và Từ Dữ ở lái xe rời đi.

Tưởng chừng đã thoát khỏi được Vương Mặc Bắc thì sẽ không có chuyện gì nữa nhưng không. Giờ đây cô lại bắt gặp ánh mắt dò xét của Mạc Uyển Kinh.

“Lát nữa ra về kể cho mình nghe xem rốt cuộc hai người như vậy từ bao giờ?” Mạc Uyển Kinh nắm lấy bàn tay của Lạc Hương Mẫn cùng cô đi về hướng phòng thí nghiệm, vừa đi vừa nói mấy câu ngoài lề.

…………

Căn cứ dưới lòng đất ở ngoại thành.

“Chưa ăn cơm sao? Đứng dậy hết cho tôi.” Hách Liên Tử Mục cố nén cơn giận rồi nhưng anh vẫn không thể không quát tháo mấy kẻ đang lăn lóc giữa sàn đấu.

Thấy anh như vậy khiến Trương Quốc có chút lo lắng cho mấy tên cấp dưới kia. Nhìn qua Giác Dương mà ra hiệu ‘Anh đi tìm Tử Khâm lên thay đi, cho cậu ta một phen học tập.’

‘Cậu ta không trụ nổi đâu hay cậu lên đi.’ Giác Dương hiểu ý của Trung Quốc nhưng anh nhất quyết đùn đẩy sang cho người bạn này chứ không để học trò của mình gánh cục tức của Hách Liên Tử Mục.

Trương Quốc gượng cười mà đẩy ý ‘Tôi? Sao anh không lên mà bảo tôi?’

Lục Ny thấy hai tên đàn ông kia ai cũng nhút nhát nên đâm ra khó chịu, cô đang tính bước lên sân thử sức thì bị Giác Dương cản lại. Anh dứt khoát sai người đi tìm Tử Khâm đến nhưng chỉ để cậu ta xem thôi.

Cởi ngay áo ngoài của mình, Giác Dương trần truồng tấm thân trên với hình mẫu sáu múi mà chị em luôn mơ ước được ngắm nhìn. Anh vừa lên sân thì liền ra hiệu cho mấy kẻ vừa bị Hách Liên Tử Mục hành cho một trận kia ra khỏi vùng đấu ngay.

Lục Ny cười khẩy ‘Không hổ là người đàn ông của mình.’