Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới

Chương 46: Chủ động đổi lại sự mạnh bạo hơn



Lúc chiếc rèm khép lại, một không gian rộng lớn với ánh đèn LED vàng mở ảo càng làm cho đôi vợ chồng son phần nào phấn khích.

“Ưm…ưmmmm…” Lần này là Mạc Uyển Kinh chủ động đề nghị nên Hách Liên Tử Mục cũng mạnh bạo hơn, đôi môi khóa chặt lấy nhau khoảng chừng hơn hai phút mới chịu dứt. Bàn tay anh theo đó vuốt ve từ trên tấm lưng nhỏ gọn rồi cứ thế luồn vào áo cô mà sờ soạng thứ da thịt mềm mại đang nhô lên bên trong.

“Ư…”

Cùng với tiếng rên rỉ được phát ra từ cổ họng của mình, Mạc Uyển Kinh cũng theo đó hùa theo lần mò cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của người đàn ông. Sau đó là một màn kích thích hơn khi cô đặt tay lên tấm ngực căng múi kia, cơ thể của Hách Liên Tử Mục như bị cô làm cho dậy tình, thú tính trong anh cũng bắt đầu trỗi lên. Anh nhanh chóng lột bỏ hết những thứ đồ vật cản trở trên tấm hình của người phụ nữ xinh đẹp dưới thân, đôi môi hờ lại tiếp tục đáp xuống nơi chiếc xương quai xanh lộ rõ mà từ từ đánh những vết dâu đỏ ửng.

“Ưmmm…aaa…” Đi theo với từng động tác nhẹ nhàng của Hách Liên Tử Mục là những lần Mạc Uyển Kinh thốt lên tiếng kêu ma mị.

Đẩy đôi bàn tay hư hỏng của mình xuống phía dưới nơi chiếc thắt lưng đang cởi dở, cô bắt đầu rút mạnh cho đến khi chiếc quần của Hách Liên Tử Mục rơi xuống, chiếc quần trong là thứ khiến cô nhức đầu nhất nhưng chính anh đã giúp cô một tay lọt bỏ nó vứt mạnh qua một bên mà nằm lên sàn nhà lạnh lẽo. Hai cơ thể áp sát mang theo hơi nóng sưởi ấm cho nhau, chưa thể thỏa mãn hết được sự thích thú của mình đối với thân thể của Mạc Uyển Kinh, người đàn ông nhanh chóng ôm cô bế vào phòng nghỉ rồi đặt lên giường.

Cuốn lấy bờ môi của người phụ nữ cho đến khi cô dần thở gấp anh mới di chuyển dọc xuống những nơi có làn da mẫn cảm hơn. Khóe miệng bắt đầu chạm mút lấy nơi bầu hoa căng nhô lên, Mạc Uyển Kinh kéo lấy tấm khăn trải giường toàn thân bắt đầu tê dại hơi cong lên khi Hách Liên Tử Mục mút mạnh lấy đỉnh nhụy “Ưm…ưmmmm”. Bên dưới dần cảm thấy ngứa ngáy, cô vừa cắn chặt lấy môi dưới của mình thì Hách Liên Tử Mục đã ghim lấy nó trước mà gấp gáp đảo khuấy tìm lấy dư vị của riêng mình.

Ngón tay mò mẫm vuốt ve làn da mềm mại từ nơi bờ mông chuyển lên nơi khe hang đầy nước “ưm…aaaaa”, còn chưa kịp phản ứng lại hành động thân thiết đó thì Hách Liên Tử Mục đã đưa vào bên trong dò xét. Anh liên tục rút ra rồi đẩy vào khiến Mạc Uyển Kinh không tài nào ngừng rên lên từng tiếng ma mị, kích thích. Chờ cho thứ chất nhầy trắng tinh đã thật sự căng tràn muốn vỡ òa Hách Liên Tử Mục mới thật sự muốn thổi kèn.

“Tử…Mục, ưmmmm…vào đi.” Mạc Uyển Kinh hơi cay nơi khóe mắt, cô đã bắt đầu nhận thấy cái thứ đó của Hách Liên Tử Mục càn quét qua. Cái sự mạnh bạo, thẳng cứng kia chạm khẽ đến đâu thì nơi đó chả cô bắt đầu trở nên mềm nhũn không thể cưỡng lại, có lẽ bởi thế mà cô mới bắt đầu cầu xin anh tha thiết.

Hách Liên Tử Mục dứt môi, khóe miệng bất chợt cong lên anh không dừng lại cái hành động của mình mà còn mạnh bạo va chạm nhiều ngóc ngách hơn như đang tìm lấy chút khoái cảm khó tả. Nhanh đổi tư thế ở thế chủ động cho Mạc Uyển Kinh, Hách Liên Tử Mục mới cảm thấy thú vị “Hay cô tự làm đi.”

Mạc Uyển Kinh đỏ mặt, cô thì làm sao được thấy người phụ nữ trước mặt đang rối bời Hách Liên Tử Mục không nói thêm mà bắt đầu đặt hau chân cô kẹp qua hông mình. Hai người không ở tư thế nằm nữa mà chuyển qua ngồi đứng, ánh mắt long lanh nhìn thẳng mắt nhau bất giác khiến trái tim của Mạc Uyển Kinh có chút nào dao động. Hách Liên Tử Mục cúi đầu ngậm lại nơi bầu ngực mà đảo điên, anh cười như được mùa rồi nhanh chóng sa cây gậy muốn lên chiến trường của mình vào trong nơi sâu thẳm nhất của khe hở.

“Aaaaaaa~”

Mạc Uyển Kinh một tay ôm miệng để tránh phát ra tiếng động quá lớn, một tay ôm lấy cổ người đàn ông mặc cho anh có thúc đẩy cái thứ kia bao lần. Ngước nhìn lên trần nhà để tránh gượng gạo, đồi hoa bị ngậm mút đến tê cả, thứ bên dưới như muốn rách toạc. “Ưm…aaaaaa…” Vừa đẩy đến nơi màng ngăn phòng thủ cuối cùng Hách Liên Tử Mục đã vội phóng hết thứ chất dịch căng tràn tích tụ từ lâu vào đó khiến Mạc Uyển Kinh bất giác hét lên đau đớn.

*BạchBạchBạch.

Tiếng va đập của những lần cuối ra vào trên da thịt của hai con người đang dung hòa với nhau. Hít một hơi sâu, Hách Liên Tử Mục giải phóng thêm một lần cuối nữa, anh dần dần kéo cái thứ kia của mình ra mà hết sức thỏa mãn với nhịp điệu lần này. “Aaaaa…ưmm…” tiếng rên rỉ nhỏ dần, Hách Liên Tử Mục cũng dừng lại mà ôm lấy thân thể của Mạc Uyển Kinh, anh nhẹ nhàng đặt thêm mấy nụ hôn lên người cô rồi vuốt lên mái tóc đã thấm chút mồ hôi trước mặt cô rồi nhanh đặt cô xuống giường. Giảm nhiệt đồ phòng xuống, người đàn ông cũng dần mệt nhoài mà nằm bên cạnh cô thiếp đi một lúc.

…………

Tại quán nước gần công ty của Hách Liên Tử Mục.

Từ Dữ vừa thanh toán rồi lo liệu hết mọi chuyện trong quán nước ra thì đã không thấy bóng dáng của Vương Mặc Bắc đâu nữa. Đến cả xe cũng không còn thế là anh đã có thể hiểu rằng bản thân mình vừa bị bỏ rơi.

“Boss thật sự vì phụ nữ mà quên mất hôm nay còn có chuyện quan trọng hơn nữa cần phải làm sao? Haiz.” Than thở giữa bầu trời thấu lạnh, Từ Dữ cũng chỉ biết tự an ủi với bản thân rằng không nên sa vào lưới tình như hai bị boss lớn kia.