Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới

Chương 49: Có dấu hiệu tỉnh lại



“Để cho họ có không gian riêng đi, bây giờ mấy người có nói gì thì anh ấy cũng không để ý đâu.” Mạc Uyển Kinh nói nhỏ với Hách Liên Tử Mục và Vương Mặc Bắc, cô rất hiểu tâm trạng hiện tại của Khiêm Lăng Hoành nên phần nào cảm thông cho anh.

Bọn họ rời đi một cách lẳng lặng, Mạc Uyển Kinh ra khỏi phòng bệnh thì liền nghoảnh đầu lại nhìn khung cảnh bên trong một lần nữa rồi mới đuổi theo hai người đàn ông phía trước. Mạc Uyển Kinh thật sự cầu nguyện cho Mộ Diệp Nhi tỉnh lại, mong cô có thể nhìn thấy được trên thế giới này còn có người si tình như Khiêm Lăng Hoành.

Hách Liên Tử Mục và Vương Mặc Bắc không vội về công ty mà lái xe đến ngoại ô, bọn họ lần này thật sự phải ra tay với đám người trong giới rồi không kẻo bọn chúng lại thấy bên này không hành động mà đâm ra nghĩ mình có quyền có thế.

Tổ chức dưới lòng đất.

‘Đây là đâu? Dường như thế giới của bọn họ thật sự không đơn giản như mình nghĩ…’ Đảo đôi mắt xung quanh cái nơi được gọi là bản doanh huấn luyện ngầm của Hách Liên Tử Mục, vừa bước xuống khỏi xe thôi mà khung cảnh ở đây khiến cô phần nào choáng ngợp bởi nó cứ y như một đất nước thu nhỏ dưới lòng đất vậy đấy.

“Nơi này không giống như ở nhà đâu, muốn sống được ở đây thì phải có thực lực, sức mạnh bà trí tuệ. Cố hiểu chứ?” Hách Liên Tử Mục hiên ngang dõng chân bước về phía trước nhưng anh cũng không quên tóm gọn lại quy tắc ở đây cho người phụ nữ bên cạnh.

Song Vương Mặc Bắc lại có chút khinh bỉ rồi cứ thế nhếch môi đánh giá, anh giờ đây lại muốn cược một vố với Hách Liên Tử Mục rằng sẽ chẳng ai trong đây dám đụng chạm đến Mạc Uyển Kinh.

“Tập hợp.” Giác Dương từ đằng xa đã thấy Hách Liên Tử Mục và Vương Mặc Bắc dần đi tới, anh là đội trưởng của tiểu đoàn một nên lập tức chỉ huy toàn thể đám người đang trải qua huấn luyện thể chất xếp hàng ngay ngắn. Đây chỉ mới là một đơn vị nhỏ trong doanh trại này nên quân lực cũng chỉ khoảng tầm vài trăm người.

Chờ cho bọn họ bắt đầu ngăn ngắn xếp xong hàng, Hách Liên Tử Mục mới để cho Trương Quốc nói “Lần này Lão Sẹo của băng đảng Hổ Báo đã mạnh tay chi tiền nhập một lô vũ khí lớn qua mắt chúng ta rồi có ý định giao dịch với đám người ngoại quốc. Sự việc này xảy ra đã dần đánh động đến rất nhiều bang hội khác nổi dậy làm càn, nên tôi sẽ cử một số người đi làm nhiệm vụ. Chỉ có thể thành công chứ không thể thất bại, hiểu không?”

“Rõ.” Cả hết đám người cùng đồng thanh, bọn họ đã dấn thân vào đây rồi thì việc sống chết còn quan trọng nữa không? Việc này bọn họ thật sự chưa từng nghĩ đến.

“Điều tra thế nào?.” Vương Mặc Bắc nhìn hai thủ vệ vừa đi đến bên cạnh, anh gằn giọng hỏi. Kim Hải cũng không chậm trễ mà nói nhỏ bên tai của người đàn ông cấp trên của mình điều gì đó.

Hách Liên Tử Mục cho giải tán hết đám người ở tổ đội một, anh lại cùng Vương Mặc Bắc đi đến một nơi khác, nơi này là tổ đội hai của Tử Liêm. Những người dưới trướng anh chưa bao giờ là trải qua huấn luyện đơn giản cả, trèo leo vượt núi đều từng trải. Làm không tốt thì không được ăn cơm, đã đành hàng tuần còn tổ chức đánh đấm để xem xét thực lực của từng người.

Mạc Uyển Kinh không có lấy chút sợ nào mà càng càng cảm thấy người đàn ông của mình ngầu đến độ không thể tả xiết. Chéo đan hai tay với nhau ra phía sau lưng, từng bước chân của cô cũng trở nên thong dong, oai hùm hơn Hách Liên Tử Mục nghĩ.

“Có muốn thử sức không?” Hách Liên Tử Mục nói.

“Tôi đi giải quyết vài việc, cậu tranh thủ đúc rút cho người đi điều tra cái tên Kim OngSon đi, hắn vừa đến biên giới của nước ta rồi.” Vương trước khi rời đi cũng không quên nói với Hách Liên Tử Mục mấy câu, anh thật sự đã bỏ quên một việc quá cấp bách nên không thể trì hoãn thêm nữa.

Mạc Uyển Kinh ngơ ngác “…”

“Tạ Hiện, đi nói chuyện này với Khiêm Lăng Hoành. Bảo cậu ta lấy lại tinh thần cho tôi.” Trước ánh nhìn của Mạc Uyển Kinh, cùng cả tiểu đội hai và Tử Liêm. Hách Liên Tử Mục không một chút sắc cảm nào nhìn Tạ Hiện mà hét lên, anh đây là sắp nổi máu điên rồi chứ đừng nói là bình thường nữa.

Mang chút vô tình từ Khiêm Lăng Hoành, Tạ Hiện đúng là chẳng khác gì boss của mình là nhiêu. Anh bình tĩnh đáp lại lời “vâng, tôi sẽ đi chuyển lời cho Lăng Thần ngay” rồi nhanh chóng quay người đi ra khỏi căn cứ.

………

Tại bệnh viện.

Mộ Diệp Nhi đã nằm yên một ngày một đêm, cô không hề có chút động tĩnh nào nên cành khiến Khiêm Lăng Hoành mất sự kiên nhẫn hơn. Anh ta bắt đầu điên tiết mà trút bỏ hết giận giữ lên đầu của bác sĩ “cút, tốt nhất là cút hết cho tôi. Hãy nhớ lấy, mạng của cô ấy gắn liền với mạng của các người, nếu cô ấy thật sự không tỉnh lại thì tôi sẽ cho người san bằng nơi này để làm làm mồ cho các người. Cút.”

Run rẩy, mấy cô y tá vừa bước đến xem xét tình hình của Mộ Diệp Nhi thì liền bị Khiêm Lăng Hoành mắng thẳng vào mặt. Anh hất mạnh chiếc ly trên bàn xuống sàn “choang” rồi đứng phắt dậy với con mắt chết người, lời nói khó kiếm soát cứ thế mà văng ra từ khuôn miệng.

Nhưng cũng trong khoảng thời gian đó ngón tay của Mộ Diệp Nhi dường như đã nhấc nhẹ lên, điện tâm đồ cũng ổn định hẳn. Anh ngồi xuống cạnh giường bệnh, nắm lấy bàn tay của người phụ nữ anh yêu nhất trên trần thế này mà khóc nức lên.