Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới

Chương 5: Hai chị mê trai cỡ này các em mê trai cỡ nào?



Nhận thấy người đàn ông trước mặt phũ phàng đến vậy, lại buông lời dọa dẫm bắt nạt nhưng Lạc Hương Mẫn cô cũng có phải hạng người yếu mềm gì mà sợ hãi chứ mà lại càng thấy thú vị.

Anh cứ càng như thế cô càng thích thú hơn bội phần mà nói "Anh đẹp trai à...ợ...haha, xin lỗi nhưng mà lần này anh phải giúp tôi. Ơ, bạn tôi đâu rồi nhỉ?"

Bạn tôi đâu rồi nhỉ? Nhỏ này lại hay quá chừng, vứt bạn từ lúc nào rồi mà giờ mới tìm người ta. Nãy giờ bận mê trai à, đúng là cái thói thấy sắc quên bạn này có đầu thai cũng không hết.

'Toang rồi, toang rồi, giờ mới thấy chú nhỏ dường như sắp phát điên rồi. Ôi trời, hôm nay là ngày tận thế của hai chị gái này rồi...' Vừa bị ngợp ở chỗ Vương Mặc Bắc chưa kịp hoàn hồn thì Hách Liên Tuấn lại bị đánh úp thêm một vố mới.

Không ngờ Mạc Uyển Kinh hằng ngày luôn thủ thân mình như ngọc mà giờ đay lại chẳng ngần ngại gì mà mò mẫm khắp cơ thể trên của Hách Liên Tử Mục.

Bỗng dưng từ đằng xa truyền đến một âm thanh chói tai "Mau lại đây với bọn anh nào hai cô em, lại còn chạy nữa thì biết tay đấy."

"Đại ca, bọn chúng có vẻ không tầm thường đâu. Chúng ta nên cẩn thận thì hơn." Một tên trong nhóm đàn em tiến lên nói nhỏ với lão Hổ.

"Haha, có gì mà phải sợ. Ông đây sống đến ngần này tuổi rồi còn có ai mà chưa gặp qua đâu." Lão Hổ nói rồi lại quay qua hếch mặt ra oai với nhóm người phía đối diện, hùng hồn nói "Lũ chó chết ở đâu, lại dám cản đường tình của ông mày. Mau đưa hai người phụ nữ kia đây cho ông."

Hách Liên Tuấn lúc nãy còn ngây người giờ đây cũng trở nên nghiêm túc mà nói "Ông bọn tao? Mày cũng láo thật, có biết bọn tao là..."

"Im miệng." Hách Liên Tử Mục liền quay ngoắt người mà trút lời.

"Hừ, thì ra là đồ của các ngươi. Đã vậy thì lại đây mà lấy." Vương Mặc Bắc không chút do dự mà đẩy Lạc Hương Mẫn ra rồi nhìn vô thức ung dung nói.

Nhưng Lạc Hương Mẫn làm sao mà dễ dàng chịu rơi vào tay mấy kẻ xấu xa, nhan sắc mèo khinh chó chê kia cơ chứ. Ôm lại lao thẳng vào lòng người đàn ông mà chủm chỉm khóe môi "Anh vô tâm quá, tôi không phải người của mấy tên kia...tôi thấy nóng hơn...rồi."

'Cô nhóc này...muốn chết? Lại dám cựa quậy vào chỗ đó...' Vương Mặc Bắc đen sì mặt như đít nồi mà thầm mắng nhiếc.

Hách Liên Tử Mục giờ đây mới thật sự bất lực, anh không ngờ bản thân mình cũng sẽ có cái ngày bị một người phụ nữ không thân không thích sàm sỡ giữa thanh thiên bạch nhật như vậy.

"Cho người chặt tay, cắt lưỡi từng người một cho ta." Nói rồi Hách Liên Tử Mục liền bế xóc Mạc Uyển Kinh lên rồi quay gót rời đi. Mặc cho cô vùng vẫy, van xin đến khô cả cổ họng thì anh vẫn không buông.

Xử lý nhanh gọn đám người kia, Hach Liên Tuấn vừa phủi tay hoàn thành việc thì đã thấy mình trơ trọi giữa hành lang rồi. Đến cả bóng dáng của Vương Mặc Bắc cũng chẳng thấy đâu.

………

"Mẫn Mẫn...mình nóng quá! Ơ, cậu có cơ bắp à, to thế..." Mạc Uyển Kinh không kìm được bàn tay hư hỏng cứ thế mà sờ ngang sờ dọc những múi bụng của người đàn ông rồi mơ màng khen ngợi.

Đương nhiên Hách Liên Tử Mục cũng không dễ dàng gì mà tha cho cô đêm nay. Anh hạ giọng rồi buông lời "Sờ đủ chưa? Bỏ tay ra!"

'Khoan đã, mình vừa nghe thấy giọng của đàn ông...tại sao lại có giọng của đàn ông ở đây?' Khó hiểu phần nào đó, người con gái mắt nhắm mắt mở ngước đầu lên trời dò xét.

Bỗng cô giật ngửa người về sau mà sợ hãi chốc lát, miệng run rẩy từng chữ "Anh...anh là ai?...Tại sao tôi ở đây?"

Nói rồi cô lại cảm thấy cơ thể mình nóng rực mà cựa quậy, chiếc váy cũng bị cô kéo cho xộc xệch. Để lộ chiếc xương quai xanh thanh mảnh phần nào thêm sự quyến rũ.

Hách Liên Tử Mục nhếch môi khinh bỉ, anh liền ném cho cô mấy từ "Đê tiện, loại phụ nữ như cô khiến tôi thấy ghê tởm."

Sải chân rời đi không chút do dự thì bỗng dưng tà áo của anh như bị thứ gì đó níu lại một lực không quá mạnh nên anh giật mạnh ra. Mạc Uyển Kinh cũng theo đó mà ngã sấp ra sàn, cô kêu lên "Đau...nóng."

Chưa kịp phản ứng anh lại bị cô ôm từ phía sau mà sờ mó tiếp, khuôn mặt khó chịu lên đến đỉnh điểm "Cô buông cái tay ra không tôi sẽ cho người chặt tay cô."

"Anh đẹp trai...tối nay tôi tặng lần đầu cho anh đấy! Tôi không muốn dâng nó cho cái tên cặn bã Hách Liên Tử Mục ác ma kia đâu...Giúp tôi?" Mạc Uyển Kinh trong vô thức mà nhắc đến tên người đàn ông.

'Hách Liên Tử Mục? Sao cô ta biết tên mình? Gã...hừ, thì ra cô chính là tiểu phu nhân tương lai của tôi. Được đấy, có vẻ thú vị hơn trong lời đồn.' Đã thế thì anh cũng chẳng ngần ngại gì mà đỡ cô dậy rồi ngầm đánh giá một lượt từ trên xuống.

Cừu dâng thịt đến tận kẽ răng thì sói làm sao mà từ chối được. Hách Liên Tử Mục tiến đến cửa rồi khóa trái lại, anh không chần chờ nữa mà bế Mạc Uyển Kinh vào nhà tắm.

Liệu chuyện gì sẽ lại xảy ra, hóng thật đấy. Nhưng để biết diễn biến sau thì hãy đọc chương 6, 7 nhé!;)