Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới

Chương 50: Lời của hách liên tử mục là mệnh lệnh



Tạ Hiện phóng xe từ ngoại ô đến bệnh viện ở Hải thành nơi cách xa Vân Nam này là cả hàng trăm km, nói một cách khác thì khi đến nơi cũng đã đủ để mệt mỏi ra mặt. Nhưng vì lời nói của Hách Liên Tử Mục là thứ hiệu lệnh gì đó quá khó để cho anh dám chậm trễ một phút một giây nào.

Trước của bệnh viện.

Người đàn ông tìm một chỗ đậu xe gần đó, bước xuống khỏi xe liền Tạ Hiện không kịp nghĩ ngợi gì mà chạy đến phòng bệnh của Mộ Diệp Nhi. “Cốc, cốc!” Tiếng gõ cửa trước khi vào của anh đã đánh động đến giấc ngủ vừa rồi của Khiêm Lăng Hoành, anh hẳn là rất mệt mỏi vì tính từ ngày mà Mộ Diệp Nhi bị thương cho đến nay cũng đã hai ngày hai đêm rồi anh chưa hề chợp mắt một lúc nào.

Không thấy Khiêm Lăng Hoành nói gì, Tạ Hiện liền đi vào chờ một lúc anh mới lên tiếng “Boss, Tử Thần bảo anh đến căn cứ ngay.”

“Cút! Nói với cậu ta mọi chuyện tự mình đi mà xử lý.” Quay ngoắt ánh nhìn đã hiện rõ cuồng thâm về phía Tạ Hiện, Khiêm Lăng Hoành không chút do dự mà hét lên. “Cạch” bỗng từ ngoài cửa lại có thêm người đi vào, lần này không ai khác mà là Hách Liên Tuấn, cũng bởi vì Hách Liên Tử Mục đã đoán chắc rằng Tạ Hiện sẽ không cãi lại được lời của Khiêm Lăng Hoành nên anh đành gọi cho cháu trai của mình đến tận bệnh viện ở Hải thành mà khuyên nhủ anh.

“Anh, ở đây cứ giao lại cho em. Đừng để chú nhỏ nổi giận, không hay đâu?” Hách Liên Tuấn nhìn số liệu mà anh vừa lấy từ chỗ bác sĩ chính chữa trị cho Mộ Diệp Nhi rồi quay qua nói với Khiêm Lăng Hoành mấy câu. Anh không ngờ rằng người phụ nữ đang nằm ở trên chiếc giường kia cũng mạng lớn số lớn ấy chứ, nếu mà gặp người khác thì chắc gì đã có niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống đến độ đạn bán trúng tim rồi mà vẫn chưa chết.

Bộp!

Khiêm Lăng Hoành nhìn Mộ Diệp Nhi mà do dự, anh không muốn đi nhưng vì Hách Liên Tử Mục anh cũng hết cách, ai không biết nếu để người đàn ông đó một khi thật sự nổi cơn thịnh nộ thì khó ai mà nghĩ được hậu quả.

“Nếu cô ấy tỉnh thì gọi cho anh…lái xe đi.” Nói rồi Khiêm Lăng Hoành tiến đến chỗ Mộ Diệp Nhi mà vuốt lên mái tóc của cô một lần nữa trước khi rời đi cùng Tạ Hiện.

“Chà, Mộ Diệp Nhi…chị mà còn không tỉnh thì có khi Khiêm Lăng Hoành sẽ đại khai sát giới đó.” Hách Liên Tuấn lắc đầu nhìn người phụ nữ rồi không ngừng buông mấy lời, không ngờ ngay sau đó Mộ Diệp Nhi đã có dấu hiệu tỉnh lại thật. Đôi tay cô bắt đầu cử động được mạnh hơn, đã đành còn nói được mấy chữ khản đặc trong cổ họng “đừng…đừng…”

Hách Liên Tuấn há hốc mồm, anh không ngờ là bản thân chỉ mới dọa có mấy câu thôi mà cũng thần kì đến như này. Còn có thể làm người có nguy cơ trở thành người thực vật nói được cơ đấy, nghĩ lại lời của Khiêm Lăng Hoành ‘chừng nào cô ấy tỉnh thì gọi anh’ Hách Liên Tuấn lại chẳng thèm đếm xỉa.

…………

Trở lại căn cứ ngoại ô Vân Nam.

“Đó hẳn là người của đại boss nhỉ?”

“Tôi từng thấy đại boss để ảnh của cô ấy trong phòng làm việc đấy, lúc đó tôi được phân phó dọn dẹp phòng cho anh ấy đấy.”

“…”

Bộp!

Hách Liên Tử Mục đi đến cạnh người đàn ông đang không ngừng kheo khoang đó mà đặt mạnh đôi bàn tay của mình lên vai cậu ta “aaa, đau đau.” Cười khẩy, Hách Liên Tử Mục liền nói “Thế có đẹp không?”

Nghe thấy giọng nói lành lạnh kia, người đàn ông tên Điền Phong hoảng hốt mà lắp bắp “đẹp…đẹp ạ”. Cũng chân thật đấy nhưng trong quy tắc của người đàn ông này chưa từng có chuyện bàn tán hay lười nhác, tụ tập mà tám chuyện như thế này.

“Hách Liên Tử Mục, tôi không biết dùng cái này.” Mạc Uyển Kinh đứng ở đằng xa mà gọi lớn tên của người đàn ông, cô chỉ vào cây súng mà Hách Liên Tử Mục đưa cho mình mà nói. Cả đám người trong tổ đội một của Giác Dương đều há hốc mồm, bọn họ đều mang một ánh mắt dò hỏi lẫn nhau ‘đấy là cây súng mà đại boss chưa từng cho bất kì anh cầm đến đúng không?’

Hách Liên Tử Mục cũng không phí thời gian với mấy người này nữa, anh lớn tiếng “Giác Dương, nếu cậu không còn quản được người của mình thì cút khỏi đây đi lãnh phạt cho tôi.”

“…”

“…”

“Đi đến sân bắn đi.” Hách Liên Tử Mục nhìn Mạc Uyển Kinh mà buông lời, anh không ngờ lại có một ngày chính tay anh lại đích thân đi dạy cho vợ của mình dùng súng. Nhưng điều anh không ngờ là cô rất có năng khiếu, dạy đâu biết đấy nên không quá lâu Mạc Uyển Kinh đã có thể tự mình bắn được vòng 8 thậm chí là tâm của bảng nhắm rồi.

“Tôi làm được rồi.” Mạc Uyển Kinh nhìn thành tích của mình ở màn hình tự động tính điểm thì không khỏi vui mừng, cô nhảy lên mà chầm lấy người của Hách Liên Tử Mục từ lúc nào.

“Vui đến thế à?” Người đàn ông cũng không đẩy cô ra, ánh nhìn nhẹ nhàng này có lẽ trong đời này anh cũng dành cho mỗi người phụ nữ này. Nhưng sự xuất hiện của Khiêm Lăng Hoành đã làm cho Hách Liên Tử Mục thay đổi sắc khí, anh quay người dặn dò Mạc Uyển Kinh tự tập luyện còn bản thân thì cùng người đàn ông mặt mày thiếu ngủ kia rời đi.

Tại phòng làm việc, nơi mà chỉ khi có chuyện khẩn cấp mới dùng đến.

“Khiêm Lăng Hoành cậu mau lấy lại tinh thần cho tôi. Chuyện nào ra chuyện đấy, thứ mà cậu để tâm là điểm yếu của cậu đấy biết không?” Hách Liên Tử Mục không những không cảm thông cho Khiêm Lăng Hoành mà anh còn chẳng quan tâm gì đến nỗi đau của người đàn ông này mà cứ thế hét lên.

Khiêm Lăng Hoành không nói gì, anh vẫn thất thần cho đến khi nghe Hách Liên Tử Mục nói thêm một câu “Kim OngSon đến biên giới rồi, lô hàng mà Lão Sẹo muốn giao dịch lần này là của hắn.”

“Kim OngSon? Hừ, bảy năm rồi không ngờ hắn lại ngày càng lớn gan hơn rồi. Để đấy cho tôi.” Nói rồi Khiêm Lăng Hoành quay ngoắt người tính đi đến biên giới nhưng lại bị Hách Liên Tử Mục ngăn lại “tốt nhất là cậu nên nhìn xem bản thân như thế nào trước đi đã, hừ.”