Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới

Chương 63: Đêm nay tôi chắc chắn sẽ làm cho cô nhớ đến già



Tại nhà hàng mà Hách Liên Tử Mục đã đặt trước đó.

“Nào, Mẫn Mẫn tớ nói cho cậu nghe…ừm, nếu mà cái tên đó dám bắt nạt cậu thì cứ nói với mình, mình sẽ…sẽ đánh cho hắn ta một trận…” Mạc Uyển Kinh chỉ thẳng tay về phía Vương Mặc Bắc mà nói với Lạc Hương Mẫn với giọng ngắt quảng.

Nhìn sang khuôn mặt đen sì của Vương Mặc Bắc, Lạc Hương Mẫn lại giữ lấy tay của Mạc Uyển Kinh mà buột miệng “Haha…không sao…anh ấy không dám làm gì mình đâu…haha, uống nào.”

“Không dám làm gì? Lạc Hương Mẫn có phải em được chiều quá nên hư rồi bây giờ xem trời bằng vung không?” Gằn giọng, Vương Mặc Bắc chẳng thèm đoái hoài gì đến mấy lời mà Mạc Uyển Kinh vừa nói nữa mà chỉ đăm đăm nhìn Lạc Hương Mẫn hỏi cho ra lẽ.

Hách Liên Tử Mục cũng khiếp hồn trước người phụ nữ bên cạnh, anh còn không biết cô lấy đâu ra cái lá gan mà đòi đánh cả Vương Mặc Bắc cơ đấy. À mà lần đầu anh được thấy vẻ mặt bất lực của người bạn này trước phụ nữ, quả thật thú vị.

Cầm lấy ly rượu sắp được Mạc Uyển Kinh cho vào miệng mà Hách Liên Tử Mục liền uống cạn một hơi. Anh ra hiệu cho Vương Mặc Bắc đưa người phụ nữ của mình rời đi trước đi nhưng Lạc Hương Mẫn vật lộn không chịu đi.

“Ha…đừng kéo tôi…còn chưa uống xong mà…” Lạc Hương Mẫn hét lên.

Mạc Uyển Kinh cũng nháo nhào sau đó bắt đầu làm loạn “Mình đã bảo mà…cậu cứ để mình đánh cho anh ta một trận…ai bảo anh ta cứ ép người như thế khiến mình rất khó chịu.”

“Cậu không đánh lại đâu…ợ.” Vừa nấc lên là một mùi bia trần vào khoang miệng khiến Lạc Hương Mẫn cảm thấy cơn buồn nôn ập tới, cô ôm miệng mà tìm kiếm thứ gì đó.

Vương Mặc Bắc thấy cô vướng tay vướng chân như thế thì đành đẩy chiếc bô ở dưới bàn ra phía trước mặt cho cô thóc tháo mọi thứ cặn bã. Mạc Uyển Kinh vẫn tiếp tục nói “Mình không đánh lại được ư…ừm, mình có Hách Liên Tử Mục đánh thay mà, anh ấy chắc chắn đánh được Vương Mặc Bắc…”

“Hửm? Cô tự tin từ đâu mà nghĩ tôi sẽ đánh Vương Mặc Bắc giúp cô vậy Mạc Uyển Kinh?” Hách Liên Tử Mục thấy cô nhóc nhà mình hở ra là lấy mình làm điểm dựa khiến anh có chút hài lòng, nở nụ cười đắc ý ra mặt nhìn Vương Mặc Bắc. Anh không nói không rằng mà ôm bỗng cô vào lòng nói lời chào từ biệt với hai con người phía đối diện “Hừ, cậu tự lo cho người mình đi không chừng có một ngày tôi sẽ đánh cậu thay cô ấy đấy!”

“…”

Rời đi trước sự tức giận của Vương Mặc Bắc, Hách Liên Tử Mục rất đỗi ung dung, mặc cho Mạc Uyển Kinh có càn quấy đến đâu anh cũng mặc kệ mà chiều theo ý cô.

…………

“Cậu chủ, phu nhân không sao chứ? Có cần tôi chuẩn bị canh giải rượu không?” Quản gia Hàn Phong tờ mờ thức giấc vừa đi ra đã thấy cảnh cậu chủ mình bế bỗng Mạc Uyển Kinh người đầy mùi của hợp chất ethanol.

Vội bế Mạc Uyển Kinh lên phòng nên Hách Liên Tử Mục bỏ ngoài tai lời của Hàn Phong. Anh một bước sải lớn rồi lại hai bước cứ thế mà ‘Rầm!’ một tiếng khiến cho cả hết đám người lẫn quản gia đều sực tỉnh mộng.

Không biết qua bao lâu nôn thốc tháo thì Mạc Uyển Kinh mới chịu dừng nhưng Hách Liên Tử Mục rất kiên nhẫn mà dìu cô, giúp cô thay đồ, lại còn nhường nhịn cô đủ đường.

“Tôi…tôi muốn ăn kẹo…” Mạc Uyển Kinh thấy trời đất như quay cuồng, cô cứ thế mà vu vơ chỉ qua chỉ lại xung quanh trần nhà mà không biết đó là gì.

Đổi lại là Hách Liên Tử Mục, anh không biết rằng trong nhà mình sẽ có cả kẹo cơ đấy! Anh không ăn những thứ này nên chưa bao giờ trong nhà anh có sẵn nó.

“Kẹo ở đâu? Tôi không có kẹo.” Hách Liên Tử Mục nhíu mày rồi buông lời.

“Trong túi áo…của anh có…ừm, anh lấy đi…tôi muốn ăn kẹo.” Quậy bên này rồi quậy bên kia, Mạc Uyển Kinh say khướt nên cứ như một đứa trẻ lên ba mà đòi kẹo từ người lớn.

Trông cô như vậy Hách Liên Tử Mục cũng không nở phũ phàng, chiều lòng cô anh bắt đầu tìm kiếm từ trong chiếc áo của mình. Và một điều khiến anh ngơ ngác là làm sao cái thứ ngọt ngào này có thể ở trong túi áo của mình, bắt đầu nhớ lại ‘Anh cầm giúp tôi cái này đi, tôi đến đó có chút việc.’

Đúng rồi, chính là cái lúc mà Mạc Uyển Kinh và Lạc Hương Mẫn có ý đi đến gần bức tranh của Mộ Diệp Nhi đó. Cô đã nhanh tay bỏ vào trong áo anh mấy viên kẹo ngọt mà anh lại chẳng để ý.

Nhấc cong khéo môi người đàn ông như tỉnh ra, hẳn anh cũng không ngờ cô lại nhanh việc đến vậy.

“Hừ, cô đúng là gì cũng nghĩ ra nhỉ? Lấy áo tôi làm chỗ đựng kẹo cho cô, thế cơ mà giờ lại làm cho bản thân say mèm như này là để thoát tội sao?” Hách Liên Tử Mục nhấc cằm của Mạc Uyển Kinh lên, nhìn vào đôi mắt đen long lanh ánh tuyền kia mà thốt lên mấy câu.

Bóc viên kẹo bỏ vào miệng Mạc Uyển Kinh, Hách Liên Tử Mục không ngờ đến cô lại ôm chầm lấy anh mà đẩy viên kẹo qua miệng anh bằng một nụ hôn nhanh đến độ không nghĩ tới.

“Chua…” Thì ra là vị chanh, bảo sao Mạc Uyển Kinh lại mạnh dạn đến như vậy. Điều này lại vừa hay khiến Hách Liên Tử Mục hết độ chịu nổi nữa, thật ra anh cũng kiềm chế lắm rồi cả đoạn đường về cô hết sờ mó anh rồi lại càn quấy đủ thứ anh không nói. Giờ lại chủ động đến như này khiến anh càng xao động mà bắt đầu nhanh tay lột bỏ chiếc áo ngoài của Mạc Uyển Kinh.

“Đêm nay tôi chắc chắn làm cô nhớ đến già!” Với giọng điệu có chút khản đặc, cái thứ lý trí, độ kiên nhẫn của Hách Liên Tử Mục dù có bền tới đâu thì cũng sẽ bị Mạc Uyển Kinh kích thích cho rạo rực, bùng nổ ra cả.