Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới

Chương 76: Vô tình có cảm giác quen thuộc



Mạc Uyển Kinh sau khi rời xe liền đi dạo một vòng quanh khu vực gần đó thì thấy có một siêu thị tiện lợi. Cô đi vào mà không khỏi bất ngờ nghĩ ‘Oaaa, đẹp thật đấy! Ở đây mà lại có một nơi bán hàng xịn xò thế này thì phải chăng chất lượng cũng đảm bảo nhỉ?’

Khung cảnh cứ y như lời của Mạc Uyển Kinh đấy, không khí trong đây vừa phải với hương thơm nhẹ của một số loại hoa quả chín như nho, táo và đôi khi còn nghe đâu đó là mùi thơm của hoa hồng nữa. Không nói chứ đồ trang trí hay cách bày biện mọi thứ trên quầy hàng cũng rất gọn gàng, sạch sẽ khiến người nào người nấy dễ nhìn thấy thứ mình muốn mua ngay.

Lơ vơ chọn một chai sữa rồi một ít kẹo ngọt mà mình thích, Mạc Uyển Kinh hài lòng đi đến nơi thanh toán, cô vui vẻ hỏi để thanh toán “Thẻ của tôi đây phiền cô giúp tôi làm nóng lại sữa với được không?”

“Vâng, cô chờ tôi một lát.” Nhân viên tính tiền ở đây cũng có đến tận bốn người nên mỗi người một việc xử lý rất nhanh.

Đẩy cửa đi ra, cô vui vẻ mà vội vàng trở về xe nhưng lại vô tình đụng trúng người khác. May thay cả hai người đều không ngã nhưng Mạc Uyển Kinh lại rơi mất thứ gì đó ở mắt. Cô không ngẩng đầu ngay mà nhanh chóng tìm kiếm chiếc lens mắt vừa làm rơi.

“Cô bé, cháu không sao chứ? Có cần ta giúp gì không?” Người đàn ông kia cảm thấy có chút hổ thẹn vì vừa đụng trúng Mạc Uyển Kinh nên hỏi vội để tránh lỡ mất chuyến bay đặt trước.

Mạc Uyển Kinh thật lòng xin lỗi với một tay che lấy đôi mắt thiếu kính áp tròng “Cháu không sao, cháu là người đụng trúng ngài nên cháu mới phải là người xin lỗi chứ ạ. Ông có làm sao không?”

“Ta không sao, là tại ta không để ý lại đang vội nên mới va phải cháu, có vẻ như ta đã khiến cháu làm rơi thứ gì đó đúng không? Ta nên đền lại chúng cho cháu…”

“Á, đây rồi…” Mạc Uyển Kinh vừa tìm thấy lens mắt thì đã nhanh chóng quay người đi tìm gương từ trong túi để đeo lại tấm lens khác sạch hơn che đi thứ gì đó không thể nói ra được rồi mới quay qua lịch sự đáp lời từ chối “Không cần đâu ạ, cũng không phải thứ gì quý giá chỉ là cháu nhất thời nghĩ rằng sẽ làm ông sợ nên mới vậy thôi. Mấy chuyến bay tiếp theo sắp khởi cánh rồi, ông mau lên đi ạ. Cháu cũng đang vội nên có lẽ đành xin phép trước, chuyện lúc nãy cháu thật sự phải xin lỗi ông thêm lần nữa.”

Chờ cho Mạc Uyển Kinh dần đi xa, người đàn ông mới cảm thấy có chút quen thuộc, cái cảm giác vừa gặp đã thấy vui, lại thấy buồn khi cô ngày càng khuất sau những bóng người đông đúc kia khiến ông không khỏi nghĩ ngợi.

“Chủ tử, đến giờ lên máy bay rồi.” Một người đàn ông khác theo cạnh đó mà lên tiếng.

Mấy người cứ thế mà lướt qua nhau, bọn họ đều không biết cái duyên gặp gỡ này sẽ còn kéo dài đến về sau.

Trong xe, Hách Liên Tử Mục vừa đưa tay đặt qua chiếc ghế bên cạnh thì liền cảm thấy có gì đó sai sai khi nó chẳng còn mềm mại mà trở nên cứng đờ hẳn như thể là một mặt phẳng gỗ vậy. Anh tờ mờ hé mở đôi đồng tử thì cùng lúc “Độp” Mạc Uyển Kinh mở cửa vào.

Cô thấy anh tỉnh rồi thì liền đưa chai sữa cô vừa mua cho anh mà lên tiếng “Anh phải uống hết đó, đừng lãng phí tâm huyết mà tôi đã dày công đi lại mua cho anh.”

Hách Liên Tử Mục đang ngớ người thì Mạc Uyển Kinh đã đặt chai sữa còn ấm vào tay anh, cô nhanh nhảu bóc vỏ một viên kẹo ngậm vào miệng nhấm nháp hương vị mà đầy thỏa mãn.

Cũng chỉ còn năm phút nữa nên cô rất hối anh uống hết sữa nhanh chóng nhưng cái con người kia không biết học từ đâu cái thói đòi được chiều chuộng kia từ ai mà mấy hôm nay luôn kè kè sát cô thực nghiệm.

Ánh mắt dán lên mấy viên kẹo còn lại của Mạc Uyển Kinh như thể anh cũng muốn nếm thử nhưng lòng tự trọng anh cao quá, cao đến độ cứ ngỡ còn hơn đỉnh núi Everest nên là anh không dễ dàng mở miệng nói ra ý của mình.

“Này, há miệng ra.” Mạc Uyển Kinh hiểu ý, cô cũng bóc thêm một cái có vị nho rồi đút cho anh.

Hai cái người này thâm tình nhưng lại quên mất bên trong xe không chỉ có hai người mà có đến tận người thứ ba. Nói đến đây thì ta chỉ thấy Trương Quốc rất tủi thân, anh chỉ biết mếu máo khóc thầm thôi.

Đến giờ hai người liền ra khỏi xe mà chờ người trên máy bay xuống, một người khiến cho Mạc Uyển Kinh chẳng biết nên miêu tả như thế nào cho thấu tình đạt lý khi chỉ mới gặp lần đầu.

“Anh ba…chị dâu đâu? Hai người không về cùng nhau sao?” Nhìn quanh người đàn ông vừa xuống may bay một lượt rồi Hách Liên Tử Mục mới hỏi.

Hách Liên Hãn phì cười, ôm lấy cậu em trước mặt chưa vội trả lời câu hỏi đó của Hách Liên Tử Mục ông đã chạy qua phía Mạc Uyển Kinh tò mò, cố tình trêu chọc “Ồ, em dâu. Lần đầu gặp mặt, em quả đúng là như lời của…ấy, Tử Mục khen em nhiều lắm nhưng không ngờ ngoài đời em cũng đẹp lắm.”

“Khen em?” Ngạc nhiên nên Mạc Uyển Kinh bất giác thốt lên.

“Anh à, có phải là anh nói hơi nhiều rồi không?” Hách Liên Hãn bất chấp sự ngăn cản của Hách Liên Tử Mục mà giằng co gân cổ lên nói “Chính là cái tên này khen em, hắn khen em nhiều thứ lắm nào là…ưmmm.”

Hách Liên Tử Mục đẩy Hách Liên Hãn vào xe rồi cố tình bịt miệng anh mình lại rồi mới quay qua nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của Mạc Uyển Kinh. Anh không giải thích những cũng không phủ nhận, chỉ nói “Mau lên xe đi.”

“Ừ,…”

“…”