Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới

Chương 82: Bị vạch trần



Sáng hôm sau.

Riêng đêm tân hôn không thấy cô dâu đâu cả hết hai nhà đã rất lo lắng, đứng ngồi không yên. Vừa sáng ra Mạc Uyển Kinh vẫn thong dong ngủ gắng thêm một lúc cho đến khi nghe thấy giọng của Hách Liên Tử Mục bên cạnh “Dậy đi xem kịch hay của em nào?”

“Hửm…Aaaa, xém tí quên mất. Mau mau, xem giúp em mấy giờ rồi.” Mạc Uyển Kinh bật người ngồi dậy, cô nhanh chóng chạy loạn vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi thay nốt bộ đồ ngủ trên người bằng một chiếc quần áo được Hách Liên Tử Mục chuẩn bị cho rất đẹp.

Thấy dáng vẻ hấp ta hấp tấp của Mạc Uyển Kinh rất đáng yêu mà người nào đó không khỏi phì cười trêu chọc “Muộn rồi, có ai hóng kịch mà ngủ đến tận trưa như em không nhóc?”

“Ai bảo anh không gọi em dậy, cái tên này, thật tình chẳng biết nên nói gì với anh luôn đấy!” Mạc Uyển Kinh chuẩn bị xong xuôi mọi việc thì liền đến cạnh giường cầm lấy chiếc điện thoại của mình lên xem “A, anh dám lừa em. Mới có sáu giờ sáng thôi mà.”

“…”

Bực mình đi ra khỏi phòng đến sảnh chính họp mặt với mọi người, Mạc Uyển Kinh biết ngay giờ này mà còn chưa thấy bóng dáng của Mạc Uyển Yến bưng trà dâng nước cho bố mẹ chồng là cô hiểu ra đôi điều rồi.

Ra hiệu cho Trương Quốc lên báo cáo, ai ngờ anh cũng hiểu ý ra phết “Cậu chủ, có chuyện rồi.”

“Chuyện gì?” Hách Liên Tử Mục giả vờ không hay biết mà hỏi.

Bên đây Tiêu Di Phương cũng thấy lạ, bà đang định mở miệng hỏi thì Hách Liên Thuần Dung đã lên tiếng trước “Giờ này rồi mà con dâu của anh chị còn chưa tới sao? Người này có lễ nghĩa, hiếu kính với bậc trên không vậy?”

Mạc Nam Báu và Lam Nghiên hoảng hốt giải thích một trận tà la cả lên. Nhưng lại bị Hách Liên Tử Mục gợi ý cho rồi được Mạc Uyển Kinh thêm bớt ít câu nữa nên ai cũng sinh nghi mà đi theo Trương Quốc.

Cạch!

Âm vang nghe thật nhẹ nhàng và không có gì quá bất ngờ với những người khác nhưng riêng đối với Mạc Uyển Kinh thì lại có chút thú vị, hay ho. Chỉ thấy cô kéo cong nhẹ khóe môi của mình một đường rồi mới đi vào trong nhưng lại đứng ở sau cùng.

Hách Liên Bạch hét lên “Mạc Uyển Yến…cả đêm cô không xuất hiện là để đi tằng tịu với tên đàn ông khác hả?”

“Còn ra thể thống gì nữa đây, lôi hai tên đó dậy cho tôi.” Ôm lấy lòng ngực khó thở của mình, Hách Liên Hữu tức giận mà ra lệnh cho một đám người kéo hai cái người đang ôm nhau say giấc nồng kia dậy.

Nghe thấy tiếng động lớn, ồn ào nên Mạc Uyển Yến liền tờ mờ mở mắt cô ta bất ngờ “Ơ, sao mọi người lại vào đây? Con với Liên Bạch còn chưa thay đồ mà…” cô ta lại nhìn thấy Hách Liên Bạch đang đứng ở một bên cạnh đó thế thì người đang nằm đấy là ai?

Hét lên, hoảng sợ " Áaaaaa…tên này là ai? Bố, mẹ…con không biết chuyện gì. Liên Bạch người lúc tôi không phải là anh…sao?"

Mạc Nam Báu đứng một gốc đó còn Lam Nghiên chạy đến ôm lấy con gái, bà nhanh tay kéo chăn che người cho Mạc Uyển Yến rồi ra sức bảo chồng nói lấy vài câu. Nhưng sự việc loạn dâm như trước mắt đây làm sao mà có thể nói cho qua là cho qua được.

“Tất cả là tại Mạc Uyển Kinh, tất cả là tại cô ta. Con bị cô ta hãm hại con…con không biết tại sao đêm qua mình vừa về phòng nghỉ ngơi rồi lúc sáng tỉnh dậy lại như này, huhu.” Mạc Uyển Yến hét toáng lên bảo mình bị hãm hại nhưng cô ta không biết rằng trong câu nói của mình có rất nhiều kẽ hở khiến người ta rất dễ bắt thóp.

Mạc Uyển Kinh từ từ đi vào, đôi môi hờ hệch mà đấu khẩu lại cái người vừa vu oan cho mình trước ánh mắt khó hiểu của những người xung quanh “Hừ, tại sao cô lại đổ hết tội lỗi lên đầu tôi mà không phải là bất kì người nào khác. Với lại làm sao để chứng minh rằng cô đã về phòng mình chứ không phải là cái phòng hiện tại này? Nói như thể cô là người bày kế hãm hại tôi nhưng không thành nên tự mình đâm đầu vào nhỉ?”

Bị Mạc Uyển Kinh nói cho trúng tim đen, cô ta vẫn cố cãi lại bằng giọng điệu lắp bắp “Tôi…Cô đừng có mà vu khống cho tôi…”

“Lôi tên kia vào đây hỏi là rõ ngay thôi.” Hách Liên Bạch gọi người kéo tên Lý Khống vào rồi nhìn Mạc Uyển Yến với vẻ mặt khinh thường mà buông lời “Cho mày một cơ hội để khai ra hết mọi chuyện, bằng không cái tay, cái chân và cái ấy…thôi thì cứ phế luôn cho đỡ sau này làm hại nhiều người.”

Lý Khống bị khí thế của Hách Liên Bạch dọa cho sắp tè ra cả quần, hắn lắp bắp hốt hoảng nhìn người đàn ông trước mặt hắn còn chưa kịp mở miệng thì lại nghe thấy giọng của người khác truyền đến bên tai “Tốt nhất là khai cho thật vào, tôi cũng biết kha khá đó. Lỡ mà có ý định nói dối thì nên bỏ đi là vừa.”

Lại là khuôn mặt ấy, hắn không nhớ tại sao bản thân lại hồ đồ mà đụng chạm vào người phụ nữ của Hách Liên Tử Mục như thế nữa.

“Tôi…tôi cũng không muốn làm hại cô đâu, xin cô tha cho tôi. Tôi cũng chỉ nghe theo lời người khác thôi, bọn họ bảo tôi phải làm nhục cô, hủy hoại danh tiết của cô để mấy người đó bước vào nhà họ Hách Liên dễ hơn…hự.”

Hách Liên Tử Mục nghe đến việc Lý Khống muốn làm chuyện đồi bại với Mạc Uyển Kinh xong anh cứ như phát điên lên mà đá vào mồm tên đó, hắn văng ra một đoạn rồi liền bò đến dưới chân của Mạc Uyển Kinh van xin “Phu nhân…cô tha cho tôi đi, tôi biết sai rồi…tất cả là tại con đàn bà đó với Chước Ánh Nguyệt nữa. Lần trước cũng vậy, chính cô ta leo lên giường của tôi nhưng rồi sáng ra lại chạy qua giường của Bạch thiếu ăn vạ…”

“Hừ, chuyện này liên quan đến Chước Ánh Nguyệt sao?” cả nhà Hách Liên đều ngớ người đồng thanh, đúng thật là sáng nay bọn họ đều chưa thấy bóng dáng của cô ta. Giờ này lại không biết ở đâu rồi, cứ tưởng là đơn thuần, thanh khiết lắm nhưng không ai ngờ đến cô ta lại xảo quyệt, ác độc đến vậy.

Nói rõ một lần luôn vậy, Tiêu Di Phương nhăn mặt các đường gân hiện lên vì tức giận trong người mà buông lời lạnh lùng dứt khoát “Kết thúc chuyện này đi, nhà chúng tôi không bao giờ chấp nhận loại con dâu mang tiếng xấu, mưu mô như này. Loại người như cô ta cũng đừng hòng mơ tưởng được bước vào nhà họ Hách Liên nửa bước, chuyện này cũng nên công khai tránh gây tiếng xấu cho nhà chúng tôi…khụ, khụ.”

“…”

Mọi chuyện cứ thế xong xuôi, Mạc Uyển Yến cũng từ đó mà ghim mối thù này vào sâu tận tim. Cô ta tự hứa với bản thân mình nhất định sẽ giết Mạc Uyển Kinh bằng được và không biết tiếp theo mọi chuyện sẽ ra sao.