Hắn Ta Có Bạch Nguyệt Quang

Chương 14: Tại sao?



Mối quan hệ của Nhã Âm và Bạc Quân mới đó còn thân thiết, giờ lại có vẻ hơi xa cách. Nhã Âm chẳng dám làm những hành động thân mật với hắn nữa. Dường như Nghiên Trác cũng hiểu, nó cho cô toàn là nhiệm vụ dài hạn.

Bạc Quân đối với việc này phi thường khó chịu, nếu là trước đó hắn chắc chắn mong muốn việc này xảy ra nhưng mà bây giờ lại có chút tiếc nuối. Chẳng hạn như, cả tháng nay Nhã Âm không qua nhà hắn nữa, có phải hắn làm cô giận không?

Hay vì nghe hắn có bạch nguyệt quang nên cô từ bỏ hắn rồi?

Không ổn.

Nhớ bé cưng quá.

Mấy chữ này cứ đi học về là vang lên trong đầu hắn, rõ ràng mới tách nhau ra lúc ra về nhưng hắn lại cảm thấy nhớ đến không chịu được.

Có cách nào làm cho bé cưng mãi ở trong tầm mắt của hắn không nhỉ?

Bạc Quân đau đầu, nhưng mà thật ra là hắn quá suy diễn rồi.

Nhã Âm bị dì Vương bắt ở nhà!

Cứu mạng!

Không biết Nhã Hàn đã nói cái gì với dì ấy mà bây giờ dì ấy không cho cô qua nhà hắn dù chỉ một lần.

Nhã Âm khóc ròng, sự nghiệp theo đuổi người trong lòng của tôi bị dì bảo mẫu ngăn cản.

_

Bước vào học kì mới chưa được bao lâu, sự cố lại xảy đến.

Ôn Bích Ngọc làm việc bận rộn cả ngày, bà xoa trán, mệt mỏi nhấp một ngụm cà phê. Lúc này bất chợt một cuộc điện thoại gọi đến. Ôn Bích Ngọc nhanh chóng bắt máy, nói trước:

"Ai vậy?"

"Bạc phu nhân nhỉ?"

Bên kia vang lên giọng của một người đàn ông, giọng hắn ta có hơi khàn, cái giọng òm òm của người hút nhiều thuốc phiện. Hắn ta lười biếng nói:

"À, cũng không có gì nhưng mà...con trai của bà đang bị tôi bắt giữ, tên là gì nhỉ?...À, Bạc Quân"

"..."

"Địa chỉ là...Muốn chuộc thì đưa mười tỷ, vậy thôi, cúp đây"

Mắt của Ôn Bích Ngọc giựt giựt, bà nhíu chặt mày, thở ra một hơi. Bà lẩm bẩm:

"Nó lại tính toán cái gì vậy?"

Bạc gia là gia tộc đứng đầu của giới hắc đạo, làm sao có chuyện người kế thừa dễ dàng bị bắt như vậy. Chỉ trừ khi, Bạc Quân cố tình bị bắt.

Ôn Bích Ngọc không biết gì nghĩ mà mở điện thoại lên, gọi đi một cuộc gọi.

"Ba nó à?"

___

Bạc Quân trầm mặc ngồi trên đống rơm, hắn nhìn người đàn ông đầu tóc bù xù đang phì phèo khói thuốc đằng trước, bên cạnh là một nữ nhân tóc vàng đang cúi đầu bất tỉnh. Bạc Quân nhìn nữ nhân này một chút rồi cười lạnh. Đã buông tha cho nhau rồi, còn tính kế hắn.

Cách đây khoảng ba giờ, Bạc Quân nhận được một cuộc điện thoại từ bạch nguyệt quang của hắn...Tạ Quế Chi.

"Bạc Quân, lâu...lâu rồi không gặp nhỉ?"

Bạc Quân nhíu mày vừa nghe đã biết ai, đôi mắt hắn sâu thăm thẳm, "Thì?"

Giọng cô ả có hơi khàn không biết là do khóc nhiều hay là do chuyện gì khác. Cô ả thút thít, cố sức chân thành nói:

"Bạc Quân, chuyện...chuyện trước đây là do tớ bị ép, ông ta- nói là nếu...nếu như tớ không làm vậy sẽ giết cả gia đình tớ"

Bạc Quân cười lạnh, "Ừ, tôi không để ý đâu"

"..."

"Bạc Quân, cậu có thể đến gặp tớ không?"

"..."

"Cầu xin cậu đó, nếu cậu không đến, tớ sẽ chết mất"

Bạc Quân thiếu kiên nhẫn liếc mắt một cái, vừa nghe cô ả nói vậy đã nhận ra kế hoạch của ả ta. Bạc Quân thở ra một ngụm khí lạnh, nhàm chán nói:

"Được, a, nhưng mà tiện thể đổi cái cách xưng hô của cậu đi, nghe khó chịu thật-"

Tạ Quế Chi rối rít cảm ơn,

"Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu, tớ- tôi...tôi, để tôi báo địa chỉ"

-

-

Bạc Quân cúp máy, sau cùng, hắn vẫn làm theo lời của cô ả. Vẫn đi đến đó mặc dù đoán được chuyện gì sẽ xảy ra. Bạc Quân trước giờ ít khi mềm lòng, dù tình đầu là thứ khó có thể từ bỏ.

Tạ Quế Chi cúi đầu, thi thoảng liếc nhìn qua Bạc Quân, cô ả cắn môi, đáng thương nói:

"Bạc Quân cậu đừng giận tớ, là do ba mẹ tớ bán tớ cho gã đàn ông này nên tớ..."

Bạc Quân lạnh nhạt cắt ngang lời ả.

"Cho nên cậu gọi điện cho tôi, cố ý sắp xếp để tôi cũng bị bắt, cậu thừa biết nhà tôi sẽ không để yên đúng chứ? Nếu nhà tôi tới cứu tôi thì cậu cũng được cứu đúng không? Tạ Quế Chi, tôi thừa biết cậu không đáng thương như vẻ bề ngoài"

Bạc Quân hơi dừng lại lúc sau hắn khó chịu ngửa đầu, không nhìn lấy ả một cái. Bạc Quân trầm giọng, khó chịu nói:

"Mà...mẹ kiếp, tôi đã bảo cậu đổi cmn cách xưng hô đi mà?"

Tạ Quế Chi sững người, rõ ràng nam nhân này trước đây không có dùng lời lẽ như vậy nói với ả. Tạ Quế Chi đưa tay run rẩy muốn chạm vào Bạc Quân lại bị hắn lạnh nhạt né tránh. Tạ Quế Chi bất lực nói:

"Bạc Quân...cậu cũng không thể đối xử với tôi như vậy chứ?"

Bạc Quân bị ả ta làm cho phiền toái, hắn chậc lưỡi một cái, ả này thật không biết điều gì hết.

"Gì? Tôi chịu đến đây giúp cậu đã là nể tình lắm rồi. Số tiền tôi đưa cho cậu trước khi đẩy cậu ra nước ngoài đủ để cậu ăn sài cả đời...mới có hơn một năm, cậu đã tiêu sài hết rồi còn nói do ba cậu bán cậu đi. Tạ Quế Chi, cậu nghĩ...cậu có thể lừa được tôi sao?"

Tạ Quế Chi nâng đôi mắt đầy lệ lên nhìn hắn, ả trực trào như sắp khóc.

"Bạc Quân, tôi thật sự...không có, tôi bị ép"

Lúc nào cũng bị ép, ngay cả việc tiếp cận rồi khiến hắn yêu ả cũng là bị ép sao?

Gương mặt xinh đẹp động lòng người giờ đây làm ra vẻ mặt yếu đuối như vậy khiến người ta thật thương hại. Nhưng mà Bạc Quân nhìn thấy chỉ cảm giác được lạnh lẽo. Kế bên hắn không phải là một cô gái xinh đẹp mà là một kẻ sát nhân.

Bạc Quân trực tiếp ngó lơ, chờ Bạc gia đến cứu hắn rồi về với bé cưng thôi.

"..."

Tạ Quế Chi cắn răng, ả gục mặt, móng tay cắm sâu vào trong da thịt, đã có cái gì xảy ra mà ả không theo kịp rồi? Rốt cuộc đã có chuyện gì?

Tạ Quế Chi luôn chắc chắn rằng, Bạc Quân sẽ không bao giờ buông ả ra được. Bởi vì những người có tính cách như vậy, một khi đã đặt ai vào lòng thì một đời cố chấp.

Tạ Quế Chi vốn dĩ nghĩ như vậy, vừa hay đến lúc ả hết tiền, còn thiếu nợ nữa. Ả tự đem bản thân ra để giao dịch với tên bắt cóc, hứa là nếu bắt Bạc Quân thì sẽ có càng nhiều tiền. Việc này cũng khiến ả có thể gặp lại Bạc Quân, sau đó nhờ hắn cứu cô ra, tiếp tục đeo bám hắn.

Tạ Quế Chi tính toán rất kĩ lưỡng nhưng mà vẫn không lường tới thái độ của hắn. Bất quá đến bây giờ ả vẫn nghĩ Bạc Quân chỉ đang giận ả chuyện trước đây.

Nhưng mà muốn lấy mạng một người, hơn nữa còn là người yêu bạn...là chuyện có thể tha thứ sao? Là chuyện có thể dùng hai từ "tức giận" để hình dung sao?