Hắn Ta Có Bạch Nguyệt Quang

Chương 20: Liệu rằng còn bao lâu



Đêm đó mọi người cùng ngủ ở phòng khách, sáng hôm sau cùng nhau vui chơi đón giáng sinh.

Hạnh phúc thật đấy.

Đó là lần đầu tiên Nhã Âm vui tới như vậy, giáng sinh mọi năm chỉ có cô và dì Vương lủi thủi một mình, buồn chán muốn chết. Năm sau cũng sẽ lại như vậy chứ?

"Được rồi...ai là người sẽ thử nồi lẩu do bổn đại gia nấu đầu tiên?"

Tất cả ngồi thành một vòng ở phòng khách, chính giữa đặt một nồi lẩu lớn đang sôi ùng ục trên bếp cồn.

Bạch Ngôn nuốt nước miếng hắn nắm tay Mộ Trùng, "Nhóc con, anh bị đau dạ dày"

Mộ Trùng cười gian xảo, "Được, Bạch thiếu thử đầu tiên nhé!"

____

Những tán cây ủ rũ ngày đông đang dần vươn mình để đón ánh nắng ấm áp của mùa xuân. Một vài động vật thoát khỏi cái vỏ bọc buốt giá để chào mừng nàng xuân sắp đến. Khi không khí trở nên ấm áp cũng là lúc cái đêm tuyết rơi khi ấy lẩn trốn vào trong tiềm thức, kỉ niệm. Bao nhiêu cái vui sướng của ngày giáng sinh cứ như cơn gió thoảng qua, chớp mắt một cái ta lại sẵn sàng chào mừng niềm vui mới. Nó đã rơi sâu vào trong quá khứ nhưng có những người lại sống mãi với những chuyện ấy, mãi mãi không buông bỏ được.

Dù sao thì dấu hiệu sắp tới của mùa xuân cũng là lúc kì nghỉ xuân bắt đầu. Kí túc xá Nam Điền hiếm khi trống vắng, bóng dáng học trò ngày nào cũng chẳng thấy đâu.

Nhã Âm tỉnh dậy trong mê mang của một đêm ngủ quá giấc. Ngày đầu tiên của kì nghỉ xuân, nhiều người lựa chọn ngủ thật thỏa thích mà không phải dậy sớm để đi học. Nhã Âm không riêng gì, cô còn không muốn rời khỏi chiếc giường êm ấm này nếu như không nghe được tin tức ấy.

Đó chắc hẳn là khoảng ba giờ hơn sáng, một cuộc điện thoại bất ngờ đánh thức cô gái đang yên giấc. Giữa cái ánh đèn phòng le lói, giọng nói phát ra từ bên kia càng khiến lòng người lạnh buốt. Đó là một chất giọng thật khàn, rất khàn, cứ như dùng máy biến âm vậy. Có lẽ Nhã Âm chẳng còn đủ tỉnh táo để nhận ra, cho đến khi người đó nói yêu cô.

Là một giấc mơ hay cuộc gọi trêu đùa từ ai đó, ai mà lại ba giờ sáng gọi để tỏ tình chứ?

Nhã Âm đã đặt chuyện này sau đầu nhưng lúc đó cô lại không biết nội dung của nó là một lời đe dọa nguy hiểm.

"Xin chào, tại tòa nhà cao bảy mươi lăm tầng của Matxcơva, gửi đến người con gái tôi yêu. Dù cho em có quên cuộc nói chuyện này hay hoảng sợ báo cảnh sát thì anh vẫn phải báo trước, nếu không anh sẽ cắn rứt mất. Anh yêu em, hết kì nghỉ xuân, anh sẽ khiến em phải chạy đến bên anh, anh sẽ khiến em từ bỏ những gì em đang theo đuổi bằng mọi cách, anh sẽ khiến em chỉ có thể nhìn anh, anh sẽ khiến em chỉ có thể nói chuyện với anh. Dù cho em có hận anh hay chán ghét đến mức muốn giết chết anh, đừng nghĩ rằng anh sẽ từ bỏ. Một lần nữa, tại tòa nhà cao bảy mươi lăm tầng của Matxcơva, gửi đến người con gái tôi yêu."

Đáng tiếc là lúc đó Nhã Âm không thể nhớ rõ nội dung lời của người nói nhưng mà Nhã Âm có thể nhớ được một dữ liệu quan trọng. Hắn ở Mercury City Tower, tòa nhà cao bảy mươi lăm tầng ở Nga. Trong số người cô quen biết chỉ có Mộ gia là gia tộc gốc Nga.

Nhưng Nhã Âm lúc bây giờ còn chưa nghĩ xa như vậy, cô vẫn đang vùi đầu cố ngủ tiếp sau cuộc làm phiền tối qua.

Mãi cho đến khi đồng hồ báo thức lần thứ tư vang lên, Nhã Âm mới chầm chậm ngồi dậy. Tiếng của dì Vương gọi vọng từ bên dưới, Nhã Âm không nghe được chữ nào vào tai, cô dụi mắt bước vào nhà vệ sinh. Chờ đến khi cô ngốc lăng ngồi ở bàn ăn với người đối diện là Bạc Quân, Nhã Âm mới bừng tỉnh.

"Sao cậu ở đây?"

Bạc Quân chống đầu sang một bên, mỉm cười phong lưu nói:

"Sợ cậu nhớ tôi."

Không hề.

Kì nghỉ chỉ vừa mới bắt đầu thôi, còn chưa được hai mươi bốn tiếng.

Hơn nữa, Nhã Âm còn mặc luôn bộ đồ rộng thùng thình xuống đây, hình như lúc nãy dì Vương có nói là Bạc Quân sang chơi nhưng mà Nhã Âm không chú ý. Cô nhai nhai miếng bánh trong miệng, hồn phách lại lạc đến phương nào.

Bạc Quân ngậm cười, hắn vươn tay búng vào trán cô một cái.

"Lại đang nghĩ cái gì vậy?"

Nhã Âm lầm bầm, "Anh yêu em...Matxcơva."

Bạc Quân: "..."

"A, ha? Matxcơva là ai?"

Bạc Quân nhíu mày, có người trùng tên với thủ đô nước Nga à. Bây giờ hắn giết cái tên đó còn kịp không nhỉ?

Nhã Âm sực tỉnh, cô chỉ tay vào mình, nhỏ giọng hỏi:

"Tớ nói thành tiếng hả?"

Nhã Âm nhìn Bạc Quân một chút, là cô ảo giác hay sao mà mặt mũi hắn tối sầm vậy. Bạc Quân gõ gõ lên bàn, điệu bộ như không để tâm. Hắn cầm lấy ly nước, bình tĩnh hỏi:

"Matxcơva?"

"Là thủ đô nước Nga, Moskva."

Nhã Âm cố gắng đọc thật chuẩn.

"Đêm qua hình như có một cuộc điện thoại từ chỗ đó, một tên khùng điên nào nói yêu tớ."

Bụp!

Tiếng ly nước trong tay Bạc Quân vỡ tan thành từng mảnh.

Bạc Quân cong khóe môi, mảnh vỡ kéo theo máu và nước chảy xuống bàn, hắn âm trầm hỏi:

"A? Gì cơ, bé cưng, tên nào cơ?"

Nhã Âm: "..."

[Ta biết ngươi đang rất sợ, nhưng mà ngươi cũng không thể có suy nghĩ bỏ chạy chứ!]

Ngưng việc đọc suy nghĩ của ta đi!

Đợi đến khi dì Vương vội vã dọn xong đống hỗn độn, Bạc Quân đã băng bó lại vết thương, Nhã Âm vẫn chưa hồi thần lại. Đại khái là lần đầu cô thấy cảnh hoành tráng như thế này, bóp nát một ly nước, chà, phải cần bao nhiêu lực chứ. Bạc Quân mím môi nhìn Nhã Âm, đôi mắt oán trách.

Nhã Âm: "???"

"Cậu nghĩ tới cái tên đó à?"

"A...?"

"Cái tên khốn ở Nga"

Ánh mắt Bạc Quân sắc lạnh, chỉ cần cô nói đúng một cái, hắn lập tức bay qua bên đó thủ tiêu cái tên kia.

"...Không không, tớ nghĩ cậu phải dùng sức cỡ nào mới bể cái ly đó"

"..."

Nhã Âm đứng dậy đi tới nắm tay hắn, xoa xoa vài cái.

"Thật ra tớ nghĩ chỉ là một trò đùa thôi, cậu không cần quan tâm, tớ còn không nhớ nổi hết những gì tên đó nói"

Bạc Quân ồ một tiếng, hắn gác một tay lên bàn, đùa gì mà nói yêu bé cưng của hắn? Đùa chết người đó.

"Để tôi kiểm tra thử"

__

Vốn dĩ Bạc Quân nghĩ không khó để truy tìm vị trí của cuộc điện thoại. Nhưng mà người đó hình như sử dụng thiết bị chuyên dụng, không có hiển thị lịch sử cuộc gọi dù cho Nhã Âm không hề xóa. Bạc Quân nghĩ càng không hiểu, chuyện này nhất định không phải một trò đùa.

Hắn ngồi trong phòng xoa xoa mi tâm, nếu như là một lời đe dọa thì Nhã Âm đang gặp nguy hiểm. Nhưng việc không tìm ra gốc của cuộc điện thoại khiến Bạc Quân thoáng chốc nghi ngờ khả năng nghiệp vụ của mình. Mạng lưới thông tin của Bạc gia lớn nhưng không phải lớn nhất, khả năng thất thoát thông tin vẫn xảy ra. Dù sao mạng lưới tin tức bạch đạo, kẻ nắm trùm vẫn đang là Mộ gia. Bạc Quân lại không muốn nhờ Mộ Trùng giúp đỡ vì người nắm quyền của Mộ gia bây giờ là Mộ Khương Phong.

Chờ đã...có khi nào là Mộ Khương Phong không?

Nếu là Mộ Khương Phong, việc che giấu thông tin giỏi như vậy cũng không có gì lạ. Nếu như để Nhã Âm rơi vào tay Mộ Khương Phong, sợ rằng ngay cả hắn cũng không tìm ra được. Suốt mấy năm che chở cho Nhã Âm, Mộ gia chưa bao giờ để lọt một thông tin ra ngoài. Chiến đấu với kẻ thao túng tin tức như Mộ gia, Bạc Quân lần đầu cảm thấy cuộc sống của hắn có chút thử thách.

Bất quá Bạc Quân bật cười trào phúng, nếu như Nhã Âm luôn ở trong tay hắn thì kẻ khác làm gì có cơ hội. Chỉ khi Nhã Âm rời xa hắn...

Không thể để việc này xảy ra.