Hận Thù Trong Anh

Chương 50: Em Cho Rằng Có Thể Trốn Được À



“Hina.”

Đột nhiên một tiếng gọi của một người đàn ông vang lên từ phía sau Âu Thiếu.

“Alip, anh đến rồi sao?” Vô Ưu lập tức thay đổi sắc mặt, mỉm cười đáp lại.

Âu Thiếu nhíu mày có chút không vui, quay người lại muốn xem người đàn ông kia là ai.

Đó chính là người đàn ông đã ở cùng cô lúc trong bữa tiệc.

Hắn đi đến, bước qua Âu Thiếu để đến chỗ của cô hành động vô cùng thân mật.

“Hina, người này là ai?”

“Em không biết, chỉ là nhận nhầm người em với ai đó thôi.”

“Vậy à. Nếu nhầm người, vậy thì chúng ta đi thôi. Xe đang chờ ở ngoài.”

Cô Khẽ gật đầu. “Được.”

Nhưng làm sao Âu Thiếu có thể bỏ qua chuyện này dễ dàng cho được.

Anh siết chặt tay, ánh mắt lạnh lùng đầy toan tính cứ nhìn bóng dáng của cả hai rời khỏi, cho tới khi lên chiếc xe rồi lao đi khuất.

“Hina hay Lục Vô Ưu. Trên đời này không thể có sự trùng hợp như thế.”

Suy nghĩ vừa dứt, Âu Thiếu lập tức đi ra ngoài, leo lên một chiếc xe khác lạnh lùng cất giọng.

“Bám theo chiếc xe phía trước.”

Bác tài nghe theo cũng lăn bánh đi theo chiếc xe phía trước.

Khoảng cách giữa hai chiếc xe khá cách xa, như vậy sẽ không bị chiếc xe phía trước phát hiện.

Ngồi trong xe, Âu Thiếu lòng như lửa đốt cứ nghĩ đến người đàn ông bên cạnh cô, hình như có chút quen mắt nhưng lại không nhớ ra đã từng gặp ở đâu.

Nếu là Vô Ưu, anh tuyệt đối sẽ cướp cô về bằng mọi giá. Ba năm rồi lại thêm năm tháng nữa cũng đã quá đủ với một người đàn ông có d*ục vọng cao như anh.

Sau nửa tiếng đồng hồ, chiếc xe của hai người đó cũng dừng lại tại một khách sạn năm sao.

Cô thân mật khoác tay hắn đi vào.

Âu Thiếu chau mày ngước nhìn, rồi cũng xuống xe đi theo cả hai.

“Hina, em định ở lại đây thật sao? Khi nào em sẽ quay về.”

“Một tháng hoặc cũng có thể là một năm. Nếu anh có việc thì có thể bay về trước. Em sẽ về sau.”

“Sao có thể thế được. Lúc đi là hai người, lúc về anh cũng phải dẫn em về theo.”

“Được. Vậy chờ em xử lý xong chuyện ở đây. Em sẽ cùng anh bay về nước.”

“Ừm.”

Cả hai cứ nói chuyện như vậy cho tới khi lên đến trước cửa phòng của cô.

“Hina.”

Cô quay lại hỏi “Còn chuyện gì nữa sao?”

Do dự một lúc nhưng lời đến tận cửa miệng thì lại nuốt ngược vào trong “À không có gì. Chỉ là muốn chúc em ngủ ngon.”

“Cảm ơn anh. Anh cũng ngủ ngon.”

Rồi cô quay đi bước vào trong, cánh cửa khép lại. Alip đứng một lúc mới chịu rời đi.

Âu Thiếu đứng núp phía sau cũng đã nghe và thấy tất cả. Sắc mắt lúc này của anh nhìn thật khó coi.

Một nhân viên đẩy một chiếc xe có chai rượu vang đi ngang qua Âu Thiếu, anh vội chặn lại và hỏi.

“Đem đi đâu vậy?”

Người nhân viên ấy nhận ra ngay người đứng trước mặt chính là Thiếu Tổng, luống cuống lắp bắp trả lời:

“Cho…cho phòng 503.”

Vừa nói tên nhân viên vừa đưa tay chỉ về phía phòng của cô.

Âu Thiếu đưa mắt nhìn theo, một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu anh.

Anh ghé đầu vào tai nhân viên ấy, rồi thì thầm to nhỏ cái gì đó, sắc mặt hắn bỗng tái mét, giọng nói ấp úng nhìn anh do dự.

“Chuyện…Chuyện này…”

“Không cần phải sợ, mọi trách nhiệm cứ để Âu Thiếu này chịu.”

Nghe được những lời này, tên nhân viên cũng đã tự tin hơn, hắn gật đầu đồng ý.

Một tiếng sau.

Cô vừa mới bước ra từ phòng tắm, những giọt nước trên tóc còn đang nhỏ xuống lên bờ vai mảnh mai của người con gái, lăn dài xuống bầu ngực đang được cuốn một chiếc khăn trắng tinh kia, một làn da trắng mịn màng, căng bóng cùng với dáng người thon gọn đầy đặn càng tăng thêm vẻ đẹp quyến rũ thu hút những người khác giới.

Cộc cộc.

Tiếng gõ cửa vang lên.

“Quý khách, tôi mang rượu mà ngài cần lên rồi đây. Tôi có thể vào trong được không?”

“Được, vào đi.”

Nhận được sự đồng ý của cô, tên nhân viên khẽ đẩy cửa đi vào, nhẹ nhàng quan sát xung quanh rồi đặt một chai rượu và một chiếc ly trên bàn.

“Quý khách cần gì thì cứ gọi chúng tôi.”

“Được.”

Tên nhân viên cúi chào rồi xoay người bước ra.

Ra tới bên ngoài thì Âu Thiếu đã đứng sẵn ở đấy, tên nhân viên gật đầu ra hiệu biểu ý đã hoàn thành nhiệm vụ. Không còn việc gì nữa, anh cũng không làm khó mà để hắn đi.

Mười phút, rồi hai mươi phút trôi qua.

Âu Thiếu cầm trên tay một cái thẻ khoá mà tên nhân viên đã đưa cho anh khi nãy. Anh cầm nó rồi quyẹt một cái.

Cạch

Tiếng cánh cửa được mở ra. Âu Thiếu đẩy cửa bước vào.

Anh đưa mắt nhìn xung quanh, rồi dừng lại chỗ người con gái đang ngủ trên chiếc ghế sofa.

Anh nhẹ nhàng bước từng bước chân đi tới trước mặt người đối diện, ngắm nhìn thân hình quyến rũ chết người làm anh không thể rời mắt, nuốt nước bọt ực một cái.

Chính vì khi nãy, Âu Thiếu đã nói với tên nhân viên cho thuốc ngủ vào chai rượu vang, nên khi anh vào và đứng ngay tại đây cô cũng không biết, cứ chìm vào giấc ngủ.

“Em không cho tôi xem thì tôi sẽ không xem sao? Rốt cuộc em là Vô Ưu hay Hina?”

Âu Thiếu khom người, bàn tay rắn chắc đặt lên vùng bụng cô, chiếc khăn quấn quanh người chậm rãi được kéo ra.

Đôi lông mày Âu Thiếu nhíu lại khi nhìn thấy trên bụng cô là một hình xăm hoa bỉ ngạn đỏ chót, chứ không phải là vết sẹo như anh nghĩ.

“Sao lại là hoa bỉ ngạn?”

Không lẽ bản thân anh đã thực sự nhầm?

Nhưng thật trùng hợp, nó lại đúng ngay chỗ mà cô từng đâm.

Sự hoài nghi lại bắt đầu hiện lên trong đầu Âu Thiếu. Quan sát kỹ lưỡng một lúc, anh hình như phát hiện ra điều bất thường.

“Phần chính giữa của hoa bỉ ngạn không đúng cho lắm, tại sao chỗ đấy lại đậm hơn và to hơn so với chỗ khác?”

Suy nghĩ đến đây, Âu Thiếu lập tức lấy điện thoại ra chụp lại và gửi cho trợ lý xem.

Một lúc sau, tiếng ting điện thoại vang lên. Thông báo của trợ lý với nội dung.

“Thiếu Tổng, tôi đã đi hỏi mấy người trong nghề rồi. Bọn họ đều nói, hoa bỉ ngạn này được vẽ rất tỷ mỉ nó để đè lên một thứ gì đấy, đa số là đè lên một hình xăm nào đấy không muốn nữa hoặc là vết sẹo.”

Đọc đến dòng vết sẹo, khoé môi Âu Thiếu khẽ cong lên.

“Vô Ưu, tôi đã nói em chính là Vô Ưu mà nhỉ.”

Ánh mắt của Âu Thiếu bây giờ trông thật tà mị có chút nguy hiểm. Anh ngồi cạnh cô, đưa tay sờ lên đôi má trầm giọng nói: “Chỗ này đã từng có một vết sẹo. Năm tháng này, em đã thay đổi quá nhiều rồi Vô Ưu. Tại sao em lại không tìm tôi? Em có phải là không cần tôi nữa rồi phải không? Vậy tôi phải làm sao đây?”

Vô Ưu vẫn không hề có phản ứng, nằm im cứ như thể bản thân đang chìm đắm trong giấc mộng đẹp.

Âu Thiếu ngắm nhìn một cách say mê, bàn tay hư hỏng không thể kiềm chế được mà dần di chuyển xuống bầu ngực trắng nõn đang phập phồng trước mắt anh.

“Em cho rằng em có thể trốn được à? Tôi thừa nhận bản thân vô dụng khi không thể tìm thấy em. Nhưng bây giờ, cho dù em có biến mất một lần nữa, tôi cũng sẽ lật tung cả cái trái đất này để tìm ra em. Lục Vô Ưu, em đúng là không ngoan, dám nói chuyện vui vẻ, động chạm với người đàn ông khác. Em còn nhớ tôi đã từng nói gì không? Nếu em dám nhìn người đàn ông khác thì tôi sẽ khiến em mãi mãi không thể nhìn thấy được nữa.”