“Anh… anh đồng ý giúp tôi?” Triệu Vô Cực sửng sốt.
Dương Tiêu nở một nụ cười vô hại: “Tôi không thể để người ta nói tôi thấy chết không cứu đúng không?
Mặc dù môi quan hệ của anh với tôi thực sự rất tệ, nhưng tôi có thể nhận ra anh rất thích Mộc Tuyết. Nề tình anh thích Mộc Tuyết, cứu anh cũng không việc gì!”
không. bị đóng đỉnh trên mặt đât, ông đây sẽ ghim anh.
“Tin, tôi tuyệt đối tin anh mà Dương Tiêu, Mộc Tuyết tốt bụng như thế, ánh mắt của Mộc Tuyết chắc chắn sẽ không tê. Dương Tiêu, anh mau giúp tôi gọi 120 đi!” Triệu Vô Cực vội vàng nói, Kế ta sợ Dương Tiêu sẽ bỏ đi.
Dương Tiêu sờ cằm: “Được rồi! Thầy anh tin tôi như vậy, tôi sẽ giúp anh!”
“Nhanh nhanh nhanh!” Triệu Vô Cực giục.
Chịu đựng cả đêm, cơ thể anh ta gần như trở nên cứng ngắc trong một tư thế.
Dương Tiêu sờ túi áo, đột nhiên giật mình: “Ý! Đậu má, điện thoại hết pin đang sạc trên xe, có lễ bây giò – không mở được!”
Cái gì! Hết pin? Không mở được?
Đậu mẹ, Dương Tiêu anh đang trêu đùa tôi đúng không?
Nhìn dáng vẻ Triệu Vô Cực suy sụp, Dương Tiêu nói đùa: “Cậu Triệu, không sao đâu, tôi sẽ không rời đi.