Họa Gió Tô Mây

Chương 10: Đừng hút thuốc nữa



Đàm Vân Hi ngoan ngoãn theo sau Lâm Phong, nhân lúc anh không để ý bèn giơ ngón giữa với gã đàn ông.

Lần sau dám gây sự với bà, bà sẽ ném mày xuống ao cá!

Lâm Phong dẫn cô gái đến một căn phòng họp gần đó, sau đó đưa cô một cái khăn ướt.

“Thằng đó nói gì nhóc thế?”

Đàm Vân Hi vừa lau bàn vừa đáp lại: “Hắn bảo tôi vào đây dụ dỗ quân nhân.”

Vốn dĩ cô định sẽ tẩn gã ngay tại đó, tuy nhiên nếu như làm thế thì chẳng phải cô sẽ nằm trong top hai mươi người về cuối hay sao? Chuyện nào nên giải quyết cho xong chuyện đó, dù sao thì chắc chắn lát nữa ba cô nhận được tin sẽ chạy qua đây ngay thôi.

Lâm Phong ngồi xuống, ngả người về sau, dáng điệu ngả ngớn kia hoàn toàn trái ngược với bộ quân phục trên người. “Nhóc muốn anh giúp không?”

Đàm Vân Hi lập tức từ chối. “Đây là chuyện riêng của tôi, phạt gã như thế cũng coi như là giúp rồi. Hơn nữa, tôi không muốn bị nói là thiên vị đâu, thưa Đại Đội trưởng.”

Cô cố ý kéo dài ba từ cuối. Lâm Phong bật cười, nhún vai tỏ vẻ đã rõ.

Nếu như cô gái đã nói như thế thì anh cũng chẳng cần làm gì. Theo thói quen, Lâm Phong sờ vào túi áo, nhưng sau đó vội rút tay lại. Hành động này lập tức rơi vào mắt của Đàm Vân Hi, một lần nữa cô lại thấy thêm một mặt khác của vị Đại tá này.

Cô còn nghĩ quân nhân sẽ không hút thuốc.

Bầu không khí yên tĩnh nhanh chóng bị phá vỡ bởi tiếng mở cửa. Đàm Hào Kiện mặc quân phục vội chạy lại chỗ Đàm Vân Hi, đi một vòng xung quanh kiểm tra xem con gái có bị thương chỗ nào không, sau đó khó chịu lên tiếng: “Lâm Phong, rốt cuộc chuyện này là sao?”

“Không có gì đâu ba.”

“Nhóc con bị nói xấu.”

Gần như Đàm Vân Hi và Lâm Phong lên tiếng cùng một lúc. Hai người nhìn nhau, tựa hồ đang hỏi vì sao đối phương lại nói như thế?

Đàm Hào Kiện liếc nhìn hai người, giọng nói cứng rắn: “Không có nhập ngũ gì nữa hết, đi về nhà với ba.”

“Thôi mà ba, đây chỉ là mấy chuyện cỏn con thôi. Hơn nữa có Lâm… có anh ta ở đây, làm gì có ai nỡ ăn hiếp con gái ba được cơ chứ?”

Lại một lần nữa, Đàm Vân Hi an ủi "papa” của mình, còn không quên trừng mắt với Lâm Phong.

Sao anh ta hôm nay không đáng tin một chút nào vậy? Bộ dạng che che giấu giấu bình thường đâu mất rồi?

Vì còn hàng tá công việc ở bên kia nên Đàm Hào Kiện cũng không ở lại lâu, dặn dò con gái một vài điều. Còn nữa, trước khi đi ông cũng không quên cảnh cáo Lâm Phong một tràng, nếu như anh còn để chuyện này xảy ra một lần nữa thì cút về thủ đô luôn đi.

“Tư lệnh thương nhóc thật đấy.”

“Ừm, đúng là thương thật.” Công việc bận bịu như thế mà ông vẫn chạy qua đây cũng đủ hiểu cô quan trọng với ông như thế nào rồi. Nếu như thật sự khi nãy gã đó cả gan chạm vào cô một chút thôi thì chắc chắn ông ấy sẽ lột da gã mất.

"Nhóc có sức bền tốt đấy.” Lâm Phong khen ngợi một câu. "Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.”

“Anh cũng vậy mà. Hút thuốc không tốt cho sức khỏe đâu, nên cai thì hơn.”

Từ lần đầu gặp nhau cho đến bây giờ, Lâm Phong chưa từng để mùi thuốc ám lại quần áo. Do đó, khi bị vạch trần, anh có chút ngạc nhiên. Cô nhóc này để ý kỹ càng thật, lỡ một nhịp cũng bị phát hiện.

"Lại đây.” Lâm Phong ngoắc tay.

Đàm Vân Hi không biết người đàn ông có âm mưu gì nhưng cô vẫn tiến lại. Không ngờ, Lâm Phong nắm cổ tay cô gái, kéo cô ngã nhào vào lòng mình.

Hai tay của cô vịn vào vai người đối diện, một chân chống lên ghế giữ thăng bằng. Đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc gần như thế, trong lòng khó tránh khỏi một cảm giác kì lạ.

Lần này người ngại ngùng là Đàm Vân Hi. Cô định đứng lên, nhưng người đàn ông nhanh chóng vòng tay qua eo cô, cố gắng thu hẹp khoảng cách.

"Ngửi giúp anh đi.”

"Toàn mồ hôi.” Đàm Vân Hi lập tức trả lời. Sáng giờ ai cũng phơi nắng đến cháy sém da, mùi nước hoa còn không giữ được nói gì đến thuốc lá. Bây giờ cô chỉ muốn đến nhà tắm xối vài gáo, sau đó ăn một bữa ngon lành rồi trở về phòng ngủ. Nếu cứ dính với anh ta mãi như thế, khéo cô phải nhịn đói mà tập đến chiều mất.

"...”

Lâm Phong lập tức buông cô gái, cười không rõ ẩn ý, bảo cô mau chóng trở về phòng nghỉ ngơi. Dù sao thì ở đây lâu quá cô cũng sẽ bị nói này nói nọ.

Chu Linh đợi ở phòng, lúc này trong lòng nóng như lửa đốt.

"Sao Đàm Vân Hi đi lâu thế? Chắc chắn cô ấy bị Đại Đội trưởng gây khó dễ rồi, mình phải đi tìm anh ta tính sổ mới được!”

Một giọng nam trầm vang lên: “Ồ? Muốn tính sổ với tôi?”

Lúc này Chu Linh mới nhận ra có gì đó không đúng. Khi quay lại, bóng dáng của người phía sau khiến cô suýt chút nữa thì khóc đến nơi. Khỏi phải nói, nhìn qua cũng biết tâm trạng của Lâm Phong lúc này tệ như thế nào.

“Anh… anh…”

Lâm Phong nghiêng đầu, tựa hồ đang đợi câu nói tiếp theo của Chu Linh. Tuy nhiên, cô gái bị dọa xanh cả mặt, làm gì còn dám thốt ra lời nào.

Đàm Vân Hi đứng cạnh thở dài, lên tiếng: “Được rồi, đừng có dọa cô ấy nữa.”

Đối với cô, hành động này không có vấn đề gì, tuy nhiên Chu Linh cảm giác bản thân vừa nhìn thấy thứ mà bản thân không nên. Từ khi nào mà Đàm Vân Hi lại thân thiết với Đại Đội trưởng Lâm Phong như thế? Không lẽ trong lúc cô ấy bị phạt thì có chuyện gì không thể nói xảy ra sao?

“Vậy anh đi đây. Nhóc tranh thủ nghỉ ngơi đi, bài tập luyện buổi chiều sẽ khó khăn lắm đấy.”

Nói xong, Lâm Phong còn vui vẻ vẫy tay rời đi.

Chu Linh lập tức chạy lại chỗ Đàm Vân Hi, ánh mắt sáng rực đầy tò mò. “Này này, cậu quen biết với anh ta à?”

“Ừm, chỉ một chút thôi.”

Chu Linh không giấu được sự vui vẻ của mình. Nếu như có Đàm Vân Hi trấn tọa ở đây thì họ sẽ không bị bắt nạt nữa đúng không?

“Đừng có vui mừng quá sớm.” Dường như cô đọc được suy nghĩ của cô gái, khẽ đáp: “Dù cho tớ có biết anh ta cũng không có nghĩa chúng ta được thiên vị đâu, vẫn phải tập luyện đúng luật.”