Họa Gió Tô Mây

Chương 20: Còn sống và trở về



Tiêu Sinh gọi theo thứ tự từ người về đầu tiên đến người về cuối ở vòng chạy bộ, tức là sau nhóm ba người sôi nổi sẽ đến lượt của Đàm Vân Hi.

Một tháng ở quân khu cũng đủ thấy cô gái này khỏe như thế nào. Không có việc gì làm khó được cô, vì thế trong lòng mọi người đều mặc định Đàm Vân Hi sẽ làm tốt hơn cả họ.

Sau khi cô gái hoàn thành, Tiêu Sinh đọc thành tích của Đàm Vân Hi. Gương mặt ai nấy đều tỏ vẻ ngạc nhiên. Bởi lẽ đây là lần đầu tiên có một người nào đó phá được kỷ lục của Thịnh Thưởng!

Lần lượt mọi người đều hoàn thành xuất sắc bài tập của mình, duy chỉ có hai người không cẩn thận trong quá trình nhảy cao mà phải làm lại. Tuy nhiên, đối với một người huấn luyện mà nói thì đây là thành tích vô cùng tuyệt vời.

“Tân binh năm nay khá nhỉ?”

Khi Tiêu Sinh cho mọi người nghỉ ngơi thì một người đàn ông trung niên mặc quân phục tiến lại. Mái tóc được cắt chuẩn quân đội, có một vết sẹo dài chảy dài từ trán xuống gò má trên khuôn mặt chữ điền của người đàn ông.

Có lẽ vì thế trông ông dữ hơn rất nhiều.

“Trung tướng Trịnh.” Tiêu Sinh lên tiếng chào hỏi. “Quả thật ai nấy cũng đều xuất sắc, cả nam lẫn nữ.”

“Bác nghe nói con gái của Đàm Hào Kiện cũng nhập ngũ. Trong hai cô gái này có con bé không?”

“Có ạ.” Tiêu Sinh không tiện chỉ tay về Đàm Vân Hi, chỉ đành miêu tả sơ qua vị trí ngồi và vóc dáng của cô.

Dựa theo lời của Tiêu Sinh, Trịnh Hồng Phúc hướng về hai mươi tân binh, đôi mắt hiện rõ sự ngạc nhiên xen lẫn tán thưởng.

“Ha ha ngoại hình con bé giống Tịnh Sương như đúc, còn tính cách giống hệt lão Đàm. Đúng là hổ phụ sinh hổ tử.”

“Vâng ạ. Thành tích của cô ấy rất tốt, gần như là nhất nhì trong nhóm tân binh.”

Trịnh Hồng Phúc nói chuyện với Tiêu Sinh thêm vài câu, còn không quên nhắc nhở anh thu xếp chỗ nghỉ cho mọi người.

“...” Trung tướng Trịnh mà không nói là anh quên béng luôn chuyện này. Lẽ ra lúc nãy anh nên đưa mọi người về nơi nghỉ trước rồi mới bắt đầu huấn luyện.

Vẫn như cũ, nam một khu nữ một khu, nhưng vị trí cũng chẳng cách xa nhau là mấy. Ngoại trừ họ, ở đây không có lấy bất kỳ một tân binh nào, vì thế có lẽ bầu không khí có chút trống vắng hơn lúc còn ở quân khu.

Có lẽ những người khác được huấn luyện ở nơi khác.

Dưới sự hướng dẫn của một nữ quân nhân, Đàm Vân Hi cùng Chu Linh đến phòng nghỉ của mình. Cô nhìn xung quanh, thầm đánh giá. Thật lòng mà nói thì điều kiện ở đây quả thật tốt hơn ở huyện Tiêu Ly không ít, tuy nhiên bài huấn luyện lại mệt gấp bội phần.

Đột nhiên Đàm Vân Hi nảy lên một suy nghĩ: cô có nên trốn về không?

Không được, nếu như cô thật sự làm như thế thì không chỉ bản thân cô mà "papa” cũng sẽ bị ảnh hưởng. Có lẽ cô nên tập trung huấn luyện để mau chóng rời khỏi đây mà mở cửa tiệm nhỏ buôn bán, hoặc không.

Những ngày sau đó, bài tập huấn luyện càng lúc càng trở nên khó khăn hơn. Bên cạnh đó, Lâm Phong không còn là Đại Đội trưởng của họ mà là Triệu Hồng Phúc. Ngoài mặt thì trông ông nghiêm khắc nhưng khi nói chuyện lại cực kỳ hiền lành.

Để dễ hình dung thì có thể gọi là người cha ấm áp và đàn con thơ.

Vì lẽ đó nên mọi người ai cũng yêu mến Trịnh Hồng Phúc, hoàn toàn quên béng đi vị Đại Đội trưởng khô khan kia. Có lẽ ở đây người duy nhất ngóng trông Lâm Phong chỉ có mỗi một mình Đàm Vân Hi.

Nói là ngóng trông cũng không hẳn, vì thủ đô vốn là nơi làm việc của Lâm Phong nên anh khó tránh khỏi bận bịu, hơn nữa mối quan hệ giữa hai người cũng không tiện công khai. Tuy nhiên, việc biến mất đột ngột như thế thật là khiến người khác khó chịu mà.

Một tháng sau, khi Đàm Vân Hi gặp lại Lâm Phong là lúc học lý thuyết. Vẫn là bộ quân phục nghiêm trang kia, vẫn là gương mặt ngả ngớn gợi đòn, duy chỉ có một thứ đã thay đổi: quân hàm của Lâm Phong đã chuyển sang Thiếu tướng.

Anh đi loanh quanh phía dưới của phòng học, sau đó từ từ tiến lại chỗ ngồi của Đàm Vân Hi, tiện tay cầm bút viết một chữ “nhớ”.

Không phải anh trốn tránh cô gì cả, chỉ là bên trên ra lệnh cho anh “dọn dẹp” căn cứ của bọn tội phạm. Vốn dĩ đây là nhiệm vụ của người khác, tuy nhiên, khi nghe anh trở về, lão liền đổi người chỉ đạo. Thậm chí, lão còn tuyên bố rằng nếu anh hoàn thành nhiệm vụ, anh sẽ được thăng cấp lên Thiếu tướng.

Tạm không nhắc đến thời kì chiến tranh, đây là vị trí mà chưa từng có một quân nhân dưới bốn mươi tuổi nào làm được. Đưa ra điều kiện hời như thế, chỉ bấy nhiêu cũng đủ thấy lão căm ghét anh như thế nào.

Có trời mới biết thời gian qua anh cực khổ như thế nào. Lăn lộn ở biên giới với bọn tội phạm hàng ngày liền, số lượng lương thực khô khan và thiếu thốn, côn trùng và thú dữ ở khắp nơi, hoàn toàn nằm trong tình thế “sai một li đi một dặm”.

Vì điều kiện khắc nghiệt như thế nên khó tránh khỏi mất mạng người. Ba người cấp dưới của anh không cẩn thận bị rắn độc cắn, chết ngay tại chỗ; hai người mất vì căn bệnh sốt vàng da.

Nghĩ lại thì nếu như anh và đồng đội không bắt được bọn tội phạm, há chẳng phải phụ lòng của những người đã ngã xuống kia sao? Nếu như tất cả thất bại và bỏ mạng tại nơi hẻo lánh đó, anh sẽ không bao giờ gặp lại được nhóc con nữa.

Thật may… vì anh còn sống và trở về.