Họa Gió Tô Mây

Chương 39: Nồi nào úp vung nấy



Lâm Phong nghiêng người nhìn xuống, hoàn toàn không thấy dấu vết của tên cầm đầu. Ngọn núi này rất cao, dù cho có sống sót cũng phải chịu cảnh tật nguyền cả đời. Tuy nhiên, chắc chắn bên quân đội sẽ huy động lực lượng tìm người.

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Lúc này vết thương ở tay chợt nhói lên. Anh khẽ nhíu mày, nhìn mảng áo đã thấm một tầng máu, thở dài.

“Cởi áo ra đi.” Đàm Vân Hi chợt lên tiếng.

“Cần anh cởi hết không?” Miệng thì trêu chọc cô gái nhưng anh vẫn ngồi xuống, ngoan ngoãn làm theo lời cô. Lâm Phong đặt áo khoác sang một bên, để lại cái áo phông màu xanh rêu. Một tay đặt sau lưng, tay bị thương giữ lại để Đàm Vân Hi chăm sóc.

“Bị thương thì ngồi yên đi, đừng có nghịch.” Đàm Vân Hi quan sát vết thương, thở dài. Cô đổ một ít nước trong chai lên vết thương, sau đó lấy băng gạc băng bó. Cô không mang theo thuốc, chỉ có thể dùng cách này cầm cự tạm thời.

Cũng chẳng biết hai người phải đợi đến bao lâu nữa.

Đúng lúc này, bầu trời vừa hé một chút tia nắng bỗng tối sầm lại. Chỉ vài giây sau, gió lớn nổi lên, ngồi trong hang động vẫn có thể âm thanh dữ tợn của thiên nhiên.

Một vài lá cây bị cuốn vào trong hang. Không lâu sau, một trận mưa lớn đổ xuống.

“…” Hôm nay là ngày xui của cô à?

Mưa càng lúc càng lớn, không có dấu hiệu dừng. Tiếng sấm đùng đoàng vang vọng cả đất trời, những tia chớp cũng thi nhau nổi lên, sáng rồi lại tắt.

Ở trong hang động không có bất cứ một nhánh cây nào, mà nhiệt độ dường như đang hạ xuống, vì thế Đàm Vân Hi chỉ có thể tựa vào Lâm Phong, mong muốn hưởng ké một chút độ ấm từ cơ thể anh.

“Nhóc con, đừng có chọc anh.”

Cảm nhận bàn tay cô gái không ngừng mân mê tóc mình, Lâm Phong bất đắc dĩ lên tiếng. Ở đây một nam một nữ, đối phương còn là bạn gái, anh sợ bản thân không nhịn được mà làm liều.

“Tóc anh còn mượt hơn cả em.” Khi nói lời này, giọng của cô có chút hờn dỗi. Ở đây không phải thời hiện đại, thời điểm có vô số dầu gội đầu làm sạch và mượt tóc, cô chỉ đành sử dụng tạm dầu gội mà bên quân đội đưa cho mình. Mặc dù không thể không công nhận hiệu quả làm sạch nhưng lại gây bết tóc. Nhất là những ngày ở ngoài trời, cô cảm giác cơ thể gần như tan chảy theo cái nóng vậy.

Lâm Phong cười lớn đáp: “Để anh nói lại bên trên. Em mệt rồi thì ngủ đi, đêm qua chẳng ngủ được mấy mà.”

“Em mới là người nên nói câu đó.”

Sự thật là đêm qua cô chỉ chợp mắt nghỉ ngơi, chứ làm sao dám ngủ sâu như bình thường. Khi giật mình, cô có thói quen ngồi bật dậy. Những lúc đó, Lâm Phong lại dỗ dành cô, trấn an không có gì xảy ra.

Cô biết anh đã thức trắng đêm, và bây giờ anh mới là người cần nghỉ ngơi.

“Không ngủ, vậy làm chút chuyện gì đó đi.”

Dứt lời, Lâm Phong kéo tay Đàm Vân Hi, đặt cả người cô ngồi lên đùi mình. Hai người mặt đối mặt, có thể thấy rõ chi tiết gương mặt đối phương như thế nào.

Một tay anh sờ gò má cô gái, tay kia buông lỏng vì vết thương, cười khẽ. “Anh đã bảo rồi, nhóc đừng có chọc anh mà.”

“Chứ không phải là anh không kiềm chế bản thân được à?” Cô chẳng phải con nít. Có nhiều thứ chỉ cần liếc qua hoặc chạm vào đều cảm nhận được.

Bị nói trúng tim đen, Lâm Phong cười khổ. Cô nhóc này thật là…

Đúng như Đàm Vân Hi nói, cơ thể anh đang bị kích thích bởi cô nhóc, cả người rạo rực khó chịu. Tuy nhiên, anh chỉ để lại vài nụ hôn chứ không được phép tiến xa hơn.

Nếu như làm liều, anh không có vấn đề, nhưng tương lai cô nhóc sẽ bị hủy hoại mất.

“Để yên như thế một lát đi.”

Nhìn thấy Lâm Phong lo lắng đủ điều, Đàm Vân Hi cười khẽ, trong lòng vì thế nảy sinh thêm chút tình cảm. Thời đại này không thoáng như mấy chục năm sau, trinh tiết là điều quan trọng cần phải gìn giữ. Nó đại diện cho sự trong trắng của người phụ nữ. Nếu như họ không còn, danh dự và nhân phẩm của họ lẫn gia đình đều bị hạ thấp.

Tuy nhiên, cô không phải người thời này.

“Anh lặp lại một lần nữa, nhóc đừng có…”

“Lạnh.” Đàm Vân Hi ngả vào lòng Lâm Phong, thủ thỉ: “Em lạnh.”

“…”

Để giữ lý trí bản thân, Lâm Phong chuyển tầm mắt ra ngoài cửa hang. Mưa càng lúc càng lớn, lại có sấm chớp đi kèm, có lẽ một thời gian dài nữa quân đội mới đến đây giải cứu họ.

Lúc đầu Lâm Phong còn cho rằng Đàm Vân Hi nghịch ngợm, nhưng khi chạm vào gò má cô, anh giật mình, vội lấy áo choàng cho cô.

“Nè, em có thể hỏi lý do vì sao anh thích em không?”

Nhiều lần cô không thể nghĩ ra được lý do Lâm Phong tiếp cận mình. Lúc đầu cô còn cho rằng anh nể cô là con gái của Tư lệnh, tuy nhiên càng lúc tình cảm dần vượt khỏi tầm kiểm soát. Tính ra từ ngày gặp nhau ở quân khu cho đến ngày đó trên tàu hỏa, hai người chẳng tiếp xúc nhiều.

“Anh cũng chẳng biết.” Lâm Phong trả lời. “Chỉ là lúc đó anh có cảm giác chúng ta cùng một loại người.”

Vế sau anh không nói ra. Có lẽ dùng câu “nồi nào úp vung nấy” để diễn tả cũng được, vì anh có cảm giác Đàm Vân Hi giống anh, chẳng phải người tốt gì, mặc dù anh đã nắm rõ bối cảnh của cô.