Hoa Hồng Đỏ

Chương 30: Kế cao một bậc



Edit: phuong_bchii

________________

Khoảnh khắc Lăng Thiên Dục nhìn thấy Liễu Tư Dực, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng được thả lỏng. Mấy ngày nay không có tin tức của nàng, cô làm chuyện gì cũng sẽ phân tâm, rõ ràng đang hết sức chăm chú suy nghĩ công việc, nhưng suy nghĩ lơ đãng liền bay đi.

Đã tự nói với mình rất nhiều lần là không có việc gì, nói xong vẫn sẽ lo lắng.

Kỳ thật, cô đến Lăng Thương Bắc cũng không bằng.

"Mấy ngày nay em đã chạy đi đâu?" Cô vốn nên thốt ra những lời này, đến bên miệng lại thay đổi.

Lo lắng nói ra luôn cảm thấy già mồm cãi láo, quan tâm treo ở bên miệng cũng có vẻ cố tình.

Lăng Thiên Dục chỉ cười nhạt: "Hồng tỷ, lại tới bảo vệ hoa sao?"

"Không thu phí, loại người này vô cùng hung ác, cho dù muốn tới đàm phán cũng nên trước tiên làm tốt công tác phòng bị." Liễu Tư Dực đứng ở bên cạnh cô, nhìn ký túc xa công nhân có chút đơn sơ, quan sát hoàn cảnh bốn phía.

"Tôi nắm chắc." Lăng Thiên Dục tràn đầy tự tin, cô đã chuẩn bị đầy đủ, có át chủ bài có đòn sát thủ, dựa vào sự hiểu biết của cô về nhân tính, cô tin tưởng Chương Thiên Minh sẽ thỏa hiệp.

Liễu Tư Dực nhướng mày: "Chị có nắm chắc đánh thắng hắn, hay là có nắm chắc có thể thoát khỏi nguy hiểm."

"Khoa trương......" Lăng Thiên Dục nhẹ trừng nàng.

"Chị cứ coi em là không khí, xử lý chuyện của mình là được, em sẽ không quấy rầy chị đâu." Đối với Liễu Tư Dực mà nói, an toàn của Lăng Thiên Dục hơn tất cả mọi thứ trên thế gian, hắn không tổn thương cô là được, nếu hắn tổn thương Lăng Thiên Dục, Liễu Tư Dực nhất định sẽ phế hắn ngay tại chỗ.

"Đi thôi."

Hai người đi lên lầu hai, gõ cửa phòng Chương Thiên Minh. Mỗi ký túc xá đều có cửa thông nhau, hai người một phòng là giường trên giường dưới. Bởi vì Vân Thư ra mặt giải thích là hiểu lầm hơn nữa ra tiền bảo lãnh mới để cho Chương Thiên Minh được thả ra, hắn hiện giờ hai bàn tay trắng, còn bị cưỡng chế không thể rời khỏi thành phố A, chỉ có thể mỗi ngày chán chường ở trong ký túc xá.

Khi hắn phát hiện là người lạ đến thăm, quay mặt đã muốn đóng cửa, bị một bàn tay của Liễu Tư Dực chống đỡ, hắn dùng thân thể dùng sức đẩy cũng không đóng được cánh cửa kia, ngoài cửa như thể bị đè bởi một bức tường, làm thế nào cũng không đóng được.

Lăng Thiên Dục xuyên qua khe cửa nói: "Anh mỗi ngày đều làm ổ ở chỗ này, chẳng lẽ không lo lắng bà nội anh sao?"

Nghe được hai chữ bà nội, Chương Thiên Minh từ bỏ chống cự, lách một cái dùng sức kéo cửa ra, "Súc sinh, các người làm sao bà nội tôi?!"

Khoảnh khắc hắn lao ra, Liễu Tư Dực vội kéo Lăng Thiên Dục ra phía sau, tự mình tiến lên một bước, lạnh lùng nói: "Nói tiếng người."

Chương Thiên Minh bị khí thế của người phụ nữ trước mắt làm cho khiếp sợ, cũng nhận ra ngày đó chính là nàng đã quật ngã mình, hắn hoảng sợ lui về phía sau hai bước: "Là cô..."

Ngày đó cánh tay vặn đến bây giờ còn đau, thiếu chút nữa trật khớp, nhìn thấy Liễu Tư Dực ở đây, cảm giác miệng vết thương lại đau...

Hắn lui về phía sau hai bước, Liễu Tư Dực kéo Lăng Thiên Dục chậm rãi đi vào phòng, luôn luôn duy trì cảnh giác.

Từ khi Chương Thiên Minh vào trại tạm giam, giận dữ đã tiêu trừ hơn phân nửa, giờ phút này hắn khúm núm, đã không còn sức uy hiếp. Liễu Tư Dực thấy vẻ mặt hắn hoảng sợ nhìn mình, liền biết hôm nay hẳn là an toàn.

Nàng chủ động đứng ở cửa, duy trì chút khoảng cách, để cho hắn có thể thả lỏng lại cùng Lăng Thiên Dục nói chuyện.

Lăng Thiên Dục nắm bắt được tình huống gia đình Chương Thiên Minh từ chỗ Vân Thư, hai anh em khi còn bé cha mẹ đã qua đời, được bà nội một tay nuôi lớn, sau đó bà nội lại bị bệnh, hai anh em thay nhau ra ngoài đi làm, không ngờ em trai lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Trước khi tới nơi này, Lăng Thiên Dục đã sai người đón bà cụ này đến viện dưỡng lão ở thành phố A, về sau sẽ do bên Minh Đức lo nửa đời sau cho bà nội.

Lăng Thiên Dục dùng tình cảm đả động trái tim, cuối cùng lấy ra video đón bà nội đến viện dưỡng lão, khiến phòng tuyến tâm lý của Chương Thiên Minh hoàn toàn sụp đổ.

Toàn bộ quá trình 15 phút, từng câu từng chữ Liễu Tư Dực nghe được rõ ràng, ám chỉ tâm lý và khai thông của Lăng Thiên Dục thật sự lợi hại, Chương Thiên Minh hoàn toàn bị dắt mũi đi.

Cuối cùng Lăng Thiên Dục để lại một tấm danh thiếp với một tấm chi phiếu cho hắn rồi rời đi, danh thiếp là địa chỉ viện dưỡng lão, số tiên trên chi phiếu là 50 vạn.

Đi ra khỏi ký túc xá dân công, hoàng hôn đã hoàn toàn đi vào đường chân trời, chạng vạng tối đen có chút lạnh, Lăng Thiên Dục hít sâu một hơi, chuyện bên thành phố A cuối cùng cũng kết thúc, quản cọc của tam phòng bên kia phát triển đã di đến hồi kết.

Màn đặc sắc thứ hai sắp bắt đầu, một cộng sự quan trọng khác của cô - Kỳ Mộc Uyển đã trở lại.

Hôm nay Lăng Thiên Dục xử lý Chương Thiên Minh gần như liền mạch lưu loát, dăm ba câu đã dễ dàng giải quyết vấn đề khó khăn.

Rõ ràng chiến thuật tâm lý lợi hại như vậy, nhìn mặt đoán ý là có thể khống chế toàn cục, vì sao chỉ là nhìn không thấu tâm tư của mình chứ?

Liễu Tư Dực không hiểu, đồng thời cũng rất nghi hoặc.

"Cậu cứ như vậy đưa danh thiếp và tiền cho hắn, Vân Thư tiếp theo phải làm sao?"

Lăng Thiên Dục cười cười: "Ngày mai sẽ có truyền thông đến bệnh viện, tôi nghĩ Chương Thiên Minh biết nên làm như thế nào, khi sự việc xảy ra hắn đều biết mượn truyền thông chủ lưu để lên tiếng, hơn nữa còn làm ầm ĩ chuyện lớn như vậy, chứng minh hắn có chút đầu óc, nhưng mà xã hội bây giờ có đầu óc thôi thì không đủ."

"Hiểu rồi." Liễu Tư Dực gật đầu rũ mi, nở nụ cười nhàn nhạt, nàng rất thích dáng vẻ bày mưu tính kế của Lăng Thiên Dục, tự tin mê người.

"Tôi đặt vé máy bay tối nay rồi, em đi du lịch xong chưa?" Lăng Thiên Dục hỏi.

Liễu Tư Dực lắc đầu, thản nhiên trả lời: "Chưa, chị về đi, em còn có việc."

"Em có việc gì? Mấy ngày nay rốt cuộc em đã đi đâu?" Lăng Thiên Dục vẫn không nhịn được hỏi ra, chẳng lẽ Liễu Tư Dực hẹn hò với ai sau lưng hoặc gặp người quan trọng nào đó?

Nhưng nàng ở thành phố A làm gì có người bạn nào?

"Em..." Liễu Tư Dực vừa định nói gì đó, thì tiếng chuông điện thoại vang lên, trên màn hình có mấy tin nhắn chưa đọc, trong khung thoại là mấy tấm ảnh.

Trong ảnh có người có cảnh, Liễu Tư Dực cẩn thận lướt mấy lần, mỗi lần đều lộ ra nụ cười vui vẻ, giống như coi Lăng Thiên Dục trở thành không khí.

Liễu Tư Dực tính tình lạnh lùng lãnh đạm, bởi vì ẩn nhẫn rất ít thể hiện cảm xúc, hôm nay không che giấu nụ cười, tự nhiên như thế, khiến Lăng Thiên Dục càng thêm sinh nghi.

"Tin nhắn của ai làm cho em cười vui vẻ như vậy?"

Liễu Tư Dực thu hồi di động, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, "Không có gì, tiễn chị đến sân bay."

Nàng càng không nói, Lăng Thiên Dục càng muốn biết, trước kia nàng chính là biết gì nói hết không giấu giếm nửa lời, tại sao hiện tại ngay cả cái việc nhỏ đều hàm hàm hồ hồ?

Khí thế Lăng Thiên Dục trầm xuống, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Có chuyện gì không thể cho tôi biết?"

Liễu Tư Dực không dao động, vẫn bình đạm như nước: "Việc nhỏ sẽ không uy hiếp đến chị, có gì đáng nói đâu."

Giờ phút này hoàng hôn rất đẹp, ở gần hải vực bên trên đường chân trời, hiện ra ánh sáng, nhưng Lăng Thiên Dục không có tâm trạng ngắm cảnh, cô khoanh hai tay, lông mày nhíu lại: "Nếu là Lam Doanh và Hải Dụ tôi sẽ không hỏi, nếu là bọn họ tôi hỏi nhất định sẽ nói, muốn em trả lời vấn đề này khó đến vậy sao?"

Có phải là người rất quan trọng hay không, cho nên không nói? Từ khi nào nàng lại có thêm người như vậy, sao mình lại không biết gì hết?

Lần đầu tiên Lăng Thiên Dục bày ra tư thái kim chủ với Liễu Tư Dực, giọng nói rõ ràng không vui, luôn cảm thấy Liễu Tư Dực đang bảo vệ riêng tư của người trong điện thoại. Đối với mình có cái gì phải giấu diếm, giữa hai người còn chưa đủ tín nhiệm sao?

Mắt đẹp của Liễu Tư Dực khẽ nâng lên, nhìn cô trầm mặc một lúc lâu, mới nói: "Em cũng giống như Lam Doanh với Hải Dụ sao?"

Không đợi Lăng Thiên Dục trả lời, Liễu Tư Dực nở nụ cười, nàng nhìn thoáng qua xa xa, ánh mắt dần dần ảm đạm: "Đúng vậy, bọn em chính là giống nhau."

Liễu Tư Dực tự hỏi tự đáp, mang theo chút phiền muộn và cô đơn, buộc mình nhận rõ hiện thực.

"Tôi không hỏi nữa, em không nói thì thôi, một tin nhắn thôi mà, tôi không quan tâm..." Lăng Thiên Dục dứt lời đi thẳng về phía trước, bước chân bất giác tăng nhanh, Liễu Tư Dực lòng rầu rĩ đau, xung quanh không khí cũng bỗng nhiên trở nên hít thở không thông, nàng thật sâu thở ra một hơi, đuổi theo bước chân Lăng Thiên Dục.

Nàng sẽ vẫn luôn đi theo phía sau Lăng Thiên Dục, cho đến khi cô không cần chính mình nữa.

Đêm đó Lăng Thiên Dục liền trở về Tuyên An, cô quản lý thời gian rất hà khắc, làm việc tuyệt không chần chờ. Dọc đường đi cô đều suy nghĩ tin nhắn trên điện thoại di động của Liễu Tư Dực là ai gửi, đến cuối cùng là ai có thể làm cho Liễu Tư Dực bật cười như vậy.

Là đại ca sao? Hay là một đóa hoa đào khác? Không nên, Liễu Tư Dực chưa từng tiếp nhận người khác, ứng đối đại ca cũng là nhiệm vụ, trừ phi chính nàng thích.

Thích... Liệu nàng có thích ai đó không?

Nghĩ đến vấn đề này, Lăng Thiên Dục buồn bực cả đêm......

Ngày hôm sau, trên kênh truyền thông công bố một đoạn video ngắn, sự kiện nền móng Minh Đức sụp đổ ồn ào huyên náo rốt cục có đáp án chính thức.

Về vấn đề bồi thường trước đó bị chôn vùi công nhân, Vân Thư đã đưa ra phản hồi, cũng thay mặt Minh Đức xin lỗi đại chúng xã hội và mỗi một vị chủ sở hữu, lần này xử lý quan hệ xã hội nguy cấp thiếu thỏa đáng, khiến công chúng xảy ra hiểu lầm.

Để thể hiện Minh Đức xử lý hợp lý việc này, video còn phỏng vấn Chương Thiên Minh, hắn thừa nhận mình từng cố gắng tổn thương Vân Thư, hơn nữa thiếu chút nữa gây thành đại họa, nhưng sau đó bị hành động của Minh Đức lay động, quyết định không truy cứu nữa, chấp nhận bồi thường, hơn nữa cảm ơn người phụ nữ đã đưa bà nội mình đến viện dưỡng lão.

Sau khi tin tức này được công bố, không ít người tò mò người phụ nữ này là ai, không lâu sau một tấm ảnh được công khai. Đó là ảnh Chương Thiên Minh chụp lại sau khi Lăng Thiên Dục đi, tuy rằng chỉ là một bóng lưng, nhưng nội bộ Lăng Duệ đều có thể liếc mắt một cái nhận ra, một người trong đó là Lăng Thiên Dục.

Phòng họp tập đoàn Lăng Duệ.

Cuộc họp hôm nay, chỉ có quản lý cấp cao và người Lăng gia, bồi thường tiếp theo do đoàn đội độc lập tạm thời chấp hành, lần này Lăng Xương Khiếu có chuyện quan trọng muốn bàn bạc.

Hải Dụ căn cứ theo chỉ thị của ông, chiếu lại đoạn video này, hơn nữa còn kèm theo ảnh bóng lưng, trọng điểm của tấm ảnh này là Lăng Thiên Dục, nhưng Liễu Tư Dực cũng bị chụp vào.

"Người phụ nữ bên cạnh là ai? Trước giờ chưa từng thấy qua." Lăng Xương Khiếu nhớ rõ ngày Vân Thư bị thương người phụ nữ này cũng ở đó, "Hai đứa đi thành phố A ngoại trừ Hải Dụ cũng không có mang theo trợ lý, nhưng lại lựa chọn mang theo cô ta, là có lai lịch gì?"

Lăng Xương Khiếu nhìn chằm chằm Lăng Thương Bắc, trong lòng anh hoảng hốt, vốn tùy tiện qua loa tắc trách một chút là có thể đi qua, bởi vì chột dạ lại nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Thật vô dụng! Lăng Thiên Dục nhổ một câu trong lòng, cười nói tiếp: "Cô ấy là một người bạn của con, tình cờ gặp trên máy bay, nên đi cùng."

"Cô ta làm nghề gì, thân thủ lại tốt như vậy."

"Ông nội, ông còn nhớ lần trước Tiểu Âm quấn quít lấy con muốn đi quán bar không? Lần đó kết bạn với bà chủ này, một cô gái mở một nơi như thế này và học một ít võ nghệ, ngày đó đi con nói chuyện cô ấy lại lo lắng nông dân kia thô bạo làm con bị thương, chỉ có thể mời cô ấy đi theo con, cũng may mọi chuyện thuận lợi." Lăng Thiên Dục đối đáp trôi chảy, ăn ngay nói thật ngược lại rất tự nhiên, sẽ không chọc Lăng Xương Khiếu hoài nghi.

Ông gật gật đầu, quả thật nhớ rõ ngày đó Lăng Thương Âm dây dưa chuyện Lăng Thiên Dục đi quán bar, ông thuận miệng hỏi, đáp án không quan trọng nên cũng không nói thêm nữa.

Lăng Thương Bắc lén thở phào nhẹ nhõm, vẫn là Lăng Thiên Dục lanh lẹ, chống đỡ được ông nội. Lần này ra ngoài, Lăng Thương Bắc đã nhìn ra, Lăng Thiên Dục quả thật không phải đèn cạn dầu, chuyện này không cần nghiệm chứng.

Cũng may ông lão không có đa nghi, nếu như bị ông biết là bản thân mời Liễu Tư Dực đồng hành thì nguy to, ông lão nhất định sẽ cảm thấy anh tham luyến sắc đẹp, không làm việc đàng hoàng.

Hôm nay tham gia hội nghị có đại phòng Lăng Thương Bắc, nhị phòng Lăng Thiên Dục, tam phòng Lăng Quốc Huân, tứ phòng Lăng Quốc Chương (con trai thứ tư của Lăng Xương Khiếu).

Đây là lần đầu tiên tập đoàn Lăng Duệ tụ tề họp thành viên của bốn phòng, cũng là Lăng Thiên Dục bắt đầu chân chính đọc lướt qua chuyện kinh doanh của gia tộc.

Tứ phòng Lăng Quốc Chương nghẹn một bụng hỏa còn chưa phát, vô duyên vô cớ bị liên lụy không nói, tương lai phải tổn thất bao nhiêu, không thể đo lường. Nhưng hắn biết trước mắt chỉ có thể cả nhà đồng lòng giúp đỡ quản cọc vượt qua khủng hoảng mới là quan trọng nhất, nếu không chính là đi đụng vào điểm trí mạng của ông lão.

"Quản cọc hiện tại gặp phải vấn đề rất lớn, một số tiền bồi thường lớn như vậy đi ra ngoài, nhất định phải có nghiệp vụ lớn chống đỡ, còn cần tài chính lớn quay vòng, chúng ta và Minh Đức hợp tác không thể đứt đoạn, chúng ta phải đem tuyến này vận chuyển lên." Lăng Xương Khiếu nói ra lo lắng của mình.

Lăng Quốc Chương: "Chẳng lẽ còn phải đi cầu Minh Đức hợp tác? Loại thương nhân tham lam không đáy này có hợp tác hay không cũng thế."

Lăng Quốc Huân: "Tứ đệ em có điều không biết, dựa theo tốc độ khai phá và công trình của bọn họ mà tính, giao dịch kinh doanh hàng năm của Minh Đức với chúng ta trung bình là gần 100 triệu, loại khách hàng lớn này tặng cho nhà khác, thật đúng là làm cho người ta có chút không cam lòng."

Lăng Quốc Chương: "Đó còn không phải là chuyện tốt con trai ngoan của tam ca làm ra sao, thật sự có bản lĩnh nhấc lên gợn sóng lớn như vậy."

"Được rồi, bãi chức hai người bọn họ thì có nghĩa ta có thể bỏ qua chuyện cũ, nhưng phải cân nhắc đến lợi ích cổ đông, cho nên lần này mới triệu tập các con."

"Có phải ông nội đã có ý tưởng rồi không?" Lăng Thương Bắc hỏi.

Lăng Xương Khiếu nhẹ vuốt râu, nhìn lướt qua mỗi phòng một cái, mặc dù là công ty niêm yết, nhưng mỗi một khối trung tâm đều phải nắm giữ ở trong tay người một nhà, cho nên đề bạt cũng nhất định là người trong nhà.

"Lần này quản cọc khủng hoảng lớn như vậy, ta luận công ban thưởng, cũng xem năng lực mà định, từ hôm nay trở đi bộ nghiệp vụ quốc tế và bộ nghiệp vụ trong nước của quản cọc sẽ độc lập phân công quản lý, vị trí tổng giám đốc trong nước tạm thời để trống, ai lấy về được quyền hợp tác với Minh Đức, thì người đó ngồi vị trí này."

Lăng Quốc Huân không thể tưởng tượng nổi nhìn ông: "Ba! Cho dù chúng con có sai, ba không thể trực tiếp nhường quản lý cho mấy phòng khác được, không công bằng."

"Mày nói công bằng với ta? Mày thân là cha mà không dạy được con, làm tổng giám đốc quản giáo bất lực, ta giữ lại chức vụ tổng giám đốc nghiệp vụ quốc tế cho mày đã là nhân từ lớn nhất với tam phòng của mày rồi, mày còn theo ta muốn công bằng." Lăng Xương Khiếu đứng lên, tức giận lên,"Hải Dụ, đem chuyện này tuyên bố đến bảng thông báo, tôi muốn cho toàn bộ công ty nhìn xem địa vị cao ở tập đoàn Lăng Duệ phải làm bằng bản lĩnh!

Không khí trong phòng họp ngưng kết đến điểm đóng băng, cho đến khi Lăng Xương Khiếu nổi giận đùng đùng rời đi, cũng không ai nói chuyện. Trong tòa nhà này, chỉ có đối thủ cạnh tranh, không có người thân huyết thống, mỗi người đều có tâm tư riêng.

Chỉ là không nghĩ tới nhị phòng Lăng Thiên Dục chưa từng có tư cách bước vào nơi này, thế mà cũng sẽ tận dụng mọi thứ mà xông tới, thật sự là không thể khinh thường.

Lăng Thiên Dục biết mình sẽ gây ra nghi kỵ và hoài nghi, cố ý ngáp một cái, nói: "Buồn ngủ quá, cuối cùng cũng có thể trở về ngủ rồi, tam thúc tứ thúc đại ca, không quấy rầy công việc của mọi người nữa, con về trước đây."

Co làm như không có việc gì đi ra khỏi cao ốc tập đoàn Lăng Duệ, quay đầu lại nhìn tòa cao ốc đế quốc thương nghiệp này, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, thắng lợi vui sướng tràn ngập ở trong lòng, cô biết, tam phòng không có khả năng trở mình.

Điện thoại di động vừa vặn vang lên, Lăng Thiên Dục nhìn thoáng qua điện thoại, cười nghe máy: "Kỳ tổng rốt cuộc cũng có thời gian gọi điện thoại cho tôi rồi sao?"

"Nhị tiểu thư của tôi, tôi vừa xuống máy bay đã gọi lại cho cậu."

"Muốn đi đâu, dẫn cậu đi thư giãn một chút."

"Tiểu minh tinh dưới trướng cậu không phải mở một tiệm spa sao? Cứ chỗ đó là được rồi."

Đó là nơi ba đóa kim hoa thường xuyên tụ tập, rất ít người biết là Lam Doanh mở, Kỳ Mộc Uyển thế mà lại biết.

Lăng Thiên Dục cười trả lời: "OK, lát nữa đến đón cậu."