Học Bá Alpha, Nằm Im Nào

Chương 104



Mùa hè cuối cùng cũng tới.

Lớp nhựa đường đã bị nướng khét, táng lá ngô đồng xanh tươi to lớn cũng héo rũ vì mất nước, tiếng ve kêu râm ran, vang vọng hòa lẫn với tiếng còi xe chen chúc nối đuôi nhau không ngừng nghỉ.

Hai ngày diễn ra cuộc thi đại học là hai ngày đầy nắng.

Giang Hoài ngồi ngốc ở nhà cả hai ngày.

Lên mạng thì toàn bắt gặp mấy câu như “Hỗ trợ cho kỳ thi tuyển sinh đại học”, “Các sĩ tử thi đại học cố lên”, mở TV thì từ đài truyền hình thành phố đến đài truyền hình của tỉnh, tất cả đều đang phát sóng cảnh phóng viên đứng ngoài cổng các trường trung học phổ thông trọng điểm để phỏng vấn những bậc phụ huynh đưa đón các em tới điểm thi.

Mặt trời rực rỡ nhô cao, ngoài cổng trường, từng hàng dù che nắng cũng được mở lên.

Cuộc thi bắt đầu, cả nước im lặng.

Trái lại Giang Hoài vẫn rất bình tĩnh, không nghĩ ngợi gì nhiều.

Sang năm tới lượt cậu thật, nhưng làm được bao nhiêu thì cũng là kết quả sau khi cậu cố gắng hết sức thôi.

Hơn nửa tháng nay, cậu cắm đầu lấp tri thức toán và lý, trong hai ngày nghỉ để tổ chức cuộc thi đại học này, cậu định học thuộc lòng từ đơn tiếng Anh cũng như vài bài ngữ văn. Tuy thành tích hai môn này của Giang Hoài cũng chỉ thuộc hạng xoàng, nhưng căn bản tương đối vững, không đến mức nát, chỉ là nếu muốn đột phá một bước lớn trong thời gian ngắn có hơi khó, đành phải cố làm nhiều đề một chút xem sao.

Vào ngày nghỉ đầu tiên của kỳ thi đại học, khoảng mười một giờ đêm, Vệ Hòa Bình bỗng gọi điện hẹn cậu đi ăn đồ nướng, Giang Hoài từ chối ngay lập tức.

Hiện cậu không dùng thuốc ức chế nên lịch sinh hoạt và làm việc dạo này của cậu rất có nề nếp, sáng sáu giờ dậy, rửa mặt đánh răng xong thì ra ngoài tập thể dục một chút, sau đó mua hai phần bữa sáng, bảy rưỡi về tới nhà, gần tám giờ thì bắt đầu ôn thi luyện đề.

Nghe xong, Vệ Hòa Bình sửng sốt không thôi, luôn miệng cảm thán: “Mới cách nhau ba ngày mà đã phải lau mắt nhìn rồi, anh Hoài, anh đây là định nổi dậy sao.” Nói xong, cậu ta lại xoay người hẹn đám Hứa Văn Dương đi ăn đồ nướng.

Không khí học tập ở trường số hai rất tốt, đối với những người có ý thức học tập, sẽ không có ai châm chọc khiêu khích họ, trái lại còn có một đống người hâm mộ không thôi.

Thế nên đêm hôm ấy, Giang Hoài đã trở thành đối tượng cho Vệ Hòa Bình thổi phồng khoác lác.

Sau khi nốc cạn lon bia, cậu ta còn giơ ba ngón lên thề thốt: “Trong cuộc thi đại học năm sau, Giang Hoài nhất định sẽ giành chức thủ khoa 985!”

Giang Hoài lúc này vẫn chưa biết trên lưng mình đã đeo thêm hai trăm đồng cá cược của anh em trong lúc say xỉn.

Lão Tần gọi điện cho cậu.

Cậu vẫn ân cần thăm hỏi liền tù tì ba câu như mọi khi: “Dạo này thế nào?”, “Gọi cho bố làm gì thế?”, “Nhớ bố không con?”

“Cút.” Tần Dư Hạc chưa lần nào cướp chức bố khỏi tay Giang Hoài thành công cả, cuối cùng chỉ biết tức giận thở dốc: “Ai là con chứ? Cút ngay và luôn cho tao… hai ngày nay trong nước hẳn đang diễn ra kỳ thi đại học nhỉ, sao rồi?”

Giang Hoài lười biếng tựa người vào cửa sổ, hưởng thụ làn gió se lạnh lúc chập choạng tối: “Còn sao nữa?”

Tần Dư Hạc hỏi: “Sang năm sĩ tử thi đại học sẽ là cậu đó, có nắm chắc không?” Giang Hoài vừa định trả lời một câu “Cũng tàm tạm”, Tần Dư Hạc lại hỏi tiếp: “Có chắc đậu vào được trường dạy nghề - kỹ thuật đối diện cổng lớn đại học T không đó?”

Giang Hoài: “...”

“Cút ngay cho bố.” Cậu đáp: “Mày mới đi học trường nghề, giờ bố mày thi được tận sáu trăm điểm đấy, biết không?”

Giang Hoài vốn định hét “Năm trăm năm mươi” thôi, với cái tiêu chuẩn gà mờ hiện tại của cậu, nhiều lắm cũng chỉ đạt được hơn năm trăm năm mươi điểm…

Nhưng lời vừa dâng tới miệng, Giang Hoài bỗng phóng đại thêm năm mươi điểm nữa.

Dù sao hiện tại Tần Dư Hạc đâu có ở trong nước, chẳng lẽ còn tra ra được phiếu điểm của cậu nữa hay gì?

Cho dù cậu có phét lên bảy trăm rưỡi, lão Tần cũng không có bằng chứng phản bác cậu.

“Sáu trăm??” Giọng Tần Dư Hạc có chút khoa trương: “Nhãi ranh, mày mà thi được tận sáu trăm ấy hả?”

Giang Hoài nghĩ thầm trong lòng: “Mẹ kiếp, đừng tưởng đổi cách xưng hô là tao không nhận ra mày đang ám chỉ tao là con mày nhá.” Chỉ là cậu lười tính toán chi ly với kẻ bại trận, hừ một tiếng đáp: “Đương nhiên rồi, mà đâu chỉ có sáu trăm chứ?”

Dù sao cũng lỡ rồi, thổi phồng thêm miếng nữa đâu có sao.

Giang Hoài: “Nhưng tính ra sáu trăm điểm cũng không xem là cao, mới thuộc top ba phần trăm các thí sinh dự thi đại học thồi, miễn cưỡng cũng có thể xét vào các trường đại học danh tiếng.”

Từ lúc chú tâm học hành, Giang Hoài cũng hình thành thói quen giả vờ học giỏi để giải tỏa tâm trạng.

Theo kinh nghiệm thì một khi thấy Giang Hoài giả vờ giả vịt rõ ràng như vậy, ắt hẳn Tần Dư Hạc sẽ bắt đầu xé cậu… nhưng lần này lão Tần còn tiếp tay thổi lửa to hơn nữa: “Mẹ nó, giờ mày có thể lọt vào top ba phần trăm luôn rồi hả? Thế chẳng phải mày đang đứng trên đỉnh kim tự tháp, là nhân tài trụ cột mà bất cứ nhân viên tuyển sinh nào cũng muốn cướp, đúng không?”

Giang Hoài: “...”

Cậu không nghe nổi nữa, nói vội: “Không đến mức đó đâu, sĩ tử trong nước rất đông, ba phần trăm tính ra cũng tầm mấy triệu người đấy.”

“Không thể nói vậy được!” Lão Tần cố chấp cãi lại: “Ba phần trăm, dù xét trong xã hội loài người nào thì tuyệt đối cũng thuộc đỉnh kim tự tháp! Nhãi con, tự tin lên!”

Giang Hoài: “...”

Cậu chỉ khoác lác với Tần Dư Hạc rằng mình có thể thi được sáu trăm, Tần Dư Hạc trực tiếp thổi bay cậu lên hẳn bảy trăm luôn.

Lão Tần là gián điệp mà mẹ cậu phái tới để gieo rắc niềm tin sai lệch, khiến cậu hăng hái vươn lên thi đậu đại học T hả?

Tần Dư Hạc thở phào một tiếng, vừa cười vừa cảm thán rằng: “Mẹ có từng nói với mày chuyện hồi lớp mười, thành tích của mày tụt dốc quá mạng… nên dì từng nghĩ đến chuyện xách mày về lại bên cạnh dì, để dì chăm sóc cho mày, với lại cấp ba ở nước ngoài cũng không áp lực nhiều như trong nước.”

Giang Hoài sợ run bắn cả người, cau mày hỏi: “Chưa từng kể, mà sao mày biết?”

“Mẹ mày từng tới tìm mẹ tao hỏi thăm chuyện ra nước ngoài du học đó.” Lão Tần bật cười ha hả: “Nhưng giờ không cần thiết nữa rồi, mày đã có thể thi được hẳn sáu trăm điểm, đã trở thành trụ cột nước nhà, niềm hy vọng cho xã hội, chẳng mấy chốc sẽ giàu sang phú quý…”

Giang Hoài: “Bớt nói lại, lúc nghỉ hè về đây sẽ ít bị đòn.”

Lão Tần: “...”

Thông báo wechat nhảy ra phía trên màn hình, Giang Hoài ấn vào, là thông báo trong nhóm nhỏ của Lão Lâm. Tín hiệu mạng không ổn định, cậu biếng nhác kéo ghế ra: “Còn chuyện gì nữa không, trong nhóm có việc, nếu không có gì thì tao cúp máy trước, đợi kỳ nghỉ hè mày bay về, bố mày mời mày ăn cơm.”

“Tút tút tút…”

Điện thoại ngắt kết nối.

Tần Dư Hạc ngồi cạnh mép giường hồi lâu, sau đó ném di động lên giường, cúi đầu bước tới trước tủ quần áo, thay một chiếc áo thun. Dáng người cậu ta cao to, để lại một bóng đen dài mờ ảo trên rèm cửa sổ trong căn phòng trọ.

Giang Hoài đang dần trở nên tốt hơn.

Mọi thứ dần tươi đẹp hơn.

Cậu ta hiểu Giang Hoài quá rõ, thế nên dù Giang Hoài chỉ tươi tắn hơn đôi chút, cậu ta vẫn cảm nhận được.

Giang Hoài đang bước trên con đường tươi sáng hơn trước.

Đó là con đường mà dù cậu ta và Giang Hoài đã quen nhau tận mười một năm cũng không thể nào khai sáng ra nổi.

Cậu ta cúi đầu, châm cho mình điếu thuốc.

Ánh lửa bập bùng nơi đầu điếu thuốc, cậu ta lẩm bẩm: “Con trai thối.”

Sau khi kỳ nghỉ thi đại học kết thúc là đến kỳ kiểm tra hàng tháng.

Lịch thi chó má này khiến học sinh cả khối than trời trách đất không thôi.

Ngày kết thúc kỳ nghỉ - tức ngày chín tháng sáu là chủ nhật, nhưng tuần này phải học tận sáu ngày.

Chủ nhật và thứ hai là ngày diễn ra kỳ thi hàng tháng.

Giang Hoài không có ý định chụp lại mã số trường khi làm kỷ niệm, nhưng Vệ Hòa Bình thì khác, hôm chủ nhật, cậu ta tới trường vô cùng sớm… mã số trường thi vẫn chưa được gỡ xuống, Vệ Hòa Bình vội chụp lại hai tấm rồi đăng lên vòng bạn bè kèm một câu: “Ngân hà rực rỡ, lý tưởng nhân gian, tương lai còn dài.”

Giang Hoài thật sự không nhận ra ba câu bốn chữ nghe có vẻ chẳng liên quan gì tới nhau này có quan hệ chi với kỳ thi đại học năm nay.

Kỳ thi hàng tháng lần này cũng là lần đầu tiên trường ra đề dưới dạng tổng hợp khoa học tự nhiên chứ không phải ba đề lý – hóa – sinh tách biệt.

Để các học sinh làm quen dần với kỳ thi, những học sinh tham gia kỳ thi đại học lần này sẽ được phát ba bộ đề tổng hợp khoa học tự nhiên làm bài tập về nhà.

Đợi tới lúc nhập học lớp mười mai, tất tần tật các cuộc thi lớn nhỏ trong trường, bao gồm cả kỳ thi thử lần một, lần hai và lần ba đều sẽ thống nhất dùng bộ đề tổng hợp khoa học tự nhiên.Thành tích kỳ thi hàng tháng rất nhanh đã có, thứ hai thi xong, đến thứ ba là có một phần danh sách xếp hạng rồi.

Thi nhiều rồi sẽ không còn cảm giác gì nữa.

Lần này, Giang Hoài cũng chẳng quá hồi hộp, chỉ biết mình “tạm ổn”, cũng khá hài lòng. Ngày thường luyện nhiều đề, tới lúc làm bài thi thấy thuận tay hơn hẳn.

Ngày Lão lâm cầm phiếu điểm kỳ thi hàng tháng bước vào lớp là sau tiết hai buổi chiều, trong giờ nghỉ giữa tiết.

Khi đó Giang Hoài đang ở dưới cửa hàng tiện lợi của trường mua nước. Cậu không có bình nước riêng nên cả bốn mùa xuân hạ thu đông đều uống nước đóng chai hết.

Vừa cầm chai nước bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Giang Hoài bỗng nhận được một tin nhắn.

Là Vệ Hòa Bình gửi tới.

Đỡ tôi dậy chơi:!!!

Đỡ tôi dậy chơi: Giang Hoài, anh thăng thiên rồi!

Để bày tỏ sự kích động, sau khi nhắn xong hai tin này, có lẽ Vệ Hòa Bình cảm thấy vẫn còn quá ít, không đủ bộc lộ cảm xúc trong lòng nên khuyến mãi thêm một chuỗi “!!”

Giang Hoài bình tĩnh trả lời: “Tôi thăng đến đâu?”

Đỡ tôi dậy chơi: Thành tích kỳ thi hàng tháng ra rồi! Anh nổ tung rồi!!

Câu này nghe có vẻ giống như đang mắng người.

Hẳn Vệ Hòa Bình cũng nhận ra điểm này nên Giang Hoài còn chưa kịp trả lời thì cậu ta lại nhắn thêm một câu nữa: “Không phải, ý em là thành tích của anh ấy, bùng nổ chói lóa luôn!!”

Giang Hoài cau mày.

Kẻ mạnh thực sự: Tôi thi được bảy trăm?

Đỡ tôi dậy chơi:... Còn chưa tới mức đó.

Đỡ tôi dậy chơi: Không phải, em không đùa với anh đâu, thành tích lần này của anh cực kỳ tốt! Chắc chắn là cột mốc cho sự tiến bộ vượt bậc đó! Để em chụp cho anh xem tờ kết quả!

Chưa đến hai phút, trên màn hình đã hiện ra một tấm ảnh mờ mờ chụp một tờ giấy A4.

Đây là lần đầu tiên Giang Hoài dò từ trên xuống mà dò thấy tên mình.

Giang Hoài.

Số hiệu: 1534.

Tổng điểm: 600.

Xếp hạng thứ mười bảy trong lớp.

Đỡ tôi dậy chơi: Mẹ kiếp anh đỉnh thật đó!! Kỳ thi hàng tháng lần này khó cực! Thế mà thứ hạng của anh vẫn lọt vào top ba trăm!

Cuộc thi lần trước xếp hạng của Giang Hoài vẫn nằm ở con số bảy tám trăm, lần này trực tiếp tăng hơn nửa!

Vệ Hòa Bình cảm thấy anh em của cậu ta đúng là thiên tài!

Đề nghị phòng tuyển sinh đại học T và đại học P mau chóng gọi điện tới báo trúng tuyển sớm đi.

Trong lòng Vệ Hòa Bình bỗng nảy sinh cảm giác thành tựu như thể đứa con một tay mình chăm sóc nuôi lớn cuối cùng cũng đạt được thành công vậy, phấn khởi spam tin nhắn trong nhóm.

Có những lời giáp mặt thì khó nói, nên trong nhóm trò chuyện, mọi người đồng loạt nhắn 666 cũng như gửi sticker.

Trong kỳ thi hàng tháng lần này, Giang Hoài là người duy nhất có tiến bộ vượt bậc.

Nhưng khác hẳn với suy nghĩ của mọi người, chuyện này như thể nằm trong dự tính của Giang Hoài, cậu không tỏ ra vui mừng, thậm chí còn khiêm tốn thoái thác: “Không đâu.” Giang Hoài trả lời: “Do lần này phát huy tốt thôi.”

Vệ Hòa Bình vẫn còn đắm chìm trong sự phấn khích, sao có thể để Giang Hoài khiêm tốn được. Cậu ta nhắn một tràng lời nịnh hót tán dương lên wechat Giang Hoài, chỉ kém tung hô Giang Hoài trở thành người độc nhất vô nhị, toàn bộ lớp chỉ có mình cậu, tận đến khi bàng quang không chịu nổi nữa phải chạy tới WC xả nước thì cậu ta mới chịu hành quân lặng lẽ.

Danh sách điểm thi vừa được dán lên bảng thông báo trước cửa lớp, nên lúc đi ngang cửa trước, Giang Hoài bắt gặp một đám mười mấy học sinh đang thò đầu duỗi cổ ráng chen vào nhìn bảng thông báo.

Cậu bình tĩnh vào lớp từ cửa sau như bình thường, Bạc Tiệm giương mắt, liếc nhìn Giang Hoài.

“Lần này em thi không tồi.” Chủ tịch Bạc chủ động bắt chuyện.

Nói không vui là nói dối.

Nhưng lý do cậu không tỏ ra với Vệ Hòa Bình là vì nếu cùng Vệ Hòa Bình chém gió, cả hai có thể chém thẳng ra vũ trụ… mà đối với việc thổi phồng bản thân, Giang Hoài vẫn có giới hạn cuối của chính mình.

Giang Hoài đặt chai nước lên bàn, kéo ghế ra, liếc mắt nhìn về phía sau: “Em biết… còn anh, anh thi thế nào?”

Bạc Tiệm: “Cũng tạm ổn.”

Có sáu trăm điểm chắc bụng, Giang Hoài tự tin hỏi: “Bao nhiêu điểm?”

Bạc Tiệm trầm ngâm nghĩ ngợi một lúc, sau đó hờ hững đáp lại: “Bảy trăm ba mươi mốt thì phải.”

Giang Hoài: “...”

Giang Hoài: “Ngài quá trâu bò.”

Bão cấp tám cũng thổi không nổi máy làm điểm hàng đầu của trường số hai.

Bạc Tiệm đóng sách lại, kéo ghế dịch về phía trước, rướn người lại gần, nói nhỏ: “Em đừng so với anh, hãy so với bản thân ấy.”

Giọng anh rất nhẹ, khiến lỗ tai Giang Hoài ngứa ran hết cả lên.

“Em biết.” Giang Hoài thu lại biểu cảm, ngửa người về phía sau: “Mai mốt sẽ chăm chỉ học hỏi anh, tranh thủ sớm ngày thi được bảy trăm ba mươi mốt điểm.”

Bạc Tiệm cụp mắt nhìn bím tóc của Giang Hoài. Vì Giang Hoài hơi ngửa người về phía cậu nên bím tóc cách cậu rất gần. Cậu kéo nhẹ bím tóc của Giang Hoài… thật ra Bạc Tiệm đã muốn làm như vậy từ rất lâu rồi.

Không đợi Giang Hoài lên tiếng, Bạc Tiệm lại hỏi: “Lên lớp mười hai rồi em vẫn định học ngoại trú sao?”

Quả nhiên, Giang Hoài đã bị câu hỏi của cậu làm phân tay, bàn tay đang đẩy tay cậu ra cũng dừng lại giữa đường: “Chắc vậy, hỏi làm gì?”

Chủ tịch Bạc đường đường chính chính nắm lấy tóc Giang Hoài, như đang nắm lấy tình thái từ: “Anh muốn trọ lại trường.”

Giang Hoài đè tóc, quay đầu lại nhìn: “Đừng kéo tóc em… anh muốn trọ lại thật hả? Đâu cần thiết phải làm vậy?”

Điều kiện chỗ ở mà trường số hai cung cấp không tệ, có phòng hai người cũng có phòng bốn người.

Nhưng những học sinh quyết định ở lại đa số là để tiện đi học, một tuần trở về nhà một lần là được.

Hiển nhiên chủ tịch Bạc không nằm trong số những bạn học muốn vào ký túc xá trường để tiện đi học.

Nếu cậu muốn ở lại trường thật, Giang Hoài cảm thấy tài xế nhà cậu e là sắp thất nghiệp rồi.

“Nhà của anh cách trường quá xa, đi đi lại lại cũng tốn gần hai chục phút.” Bạc Tiệm gục đầu xuống, trên mặt hiện ra biểu cảm chán chường, giọng nói cũng nghiêm túc hơn hẳn, như thể chuyện cậu nói sẽ xảy ra thật ấy: “Chậm trễ anh học tập.”

Giang Hoài hỏi: “...Anh lên lớp cũng đâu có học, còn kém hai mươi phút này hả?”

“Muốn thi đại học là phải tranh thủ từng giây từng phút.” Bạc Tiệm đáp.

Giang Hoài: “...”

Trên trang chủ của trường số hai có rất nhiều bảng xếp hạng bình chọn, nhưng Giang Hoài vẫn cảm thấy còn thiếu một cái, đó là bình chọn xem “Học sinh nào mặt dày nhất trường số hai”… một khi tính cách thật của bạn học Bạc Tiệm bị bại lộ, chắc chắn sẽ thắng ba năm liên tiếp.

Bạc Tiệm khẽ cụp mắt, kéo góc tay áo sơ mi của Giang Hoài: “Nhưng anh không thích ở cùng với người lạ, nên nếu lớp mười hai muốn trọ lại trường, anh còn thiếu một bạn cùng phòng này.”

Giang Hoài im lặng.

Bạc Tiệm tiếp tục kéo góc tay áo của Giang Hoài, sau đó vuốt ve đầu ngón tay của cậu, nói: “Còn thiếu một bạn cùng phòng thân với anh, không chỉ quan hệ tốt mà còn không ghét anh, có thể cùng anh ngủ trên một cái giường.”

Giang Hoài: “...”

Cậu quăng tay chủ tịch Bạc sang một bên, lời ít ý nhiều đáp: “Đề nghị anh đi nhận thông báo tuyển dụng nhân tài marketing.”