Học Bá Alpha, Nằm Im Nào

Chương 66



Tất cả mọi người tụ tập tại cổng nhà hàng, bàn của Giang Hoài cách khá xa, Vệ Hòa Bình đã đi gọi xe, chuẩn bị đi tìm Giang Hoài hỏi xem có muốn thuận đường về nhà không, lúc này lại thấy Giang Hoài đang đi về hướng bên này bọn họ.

Nhưng thấy Giang Hoài, Vệ Hòa Bình lại sửng sốt.

Giang Hoài đi đến, trên người đỡ Bạc Tiệm, cánh tay Bạc Tiệm quấn lấy cổ Giang Hoài, gục đầu, thấy không rõ vẻ mặt.

Thấy hai người kia công khai... kề vai sát cánh ngay trước mặt lão Lâm, không chỉ có mình Vệ Hòa Bình sửng sốt.

"Giang Hoài, hai cậu đây là..."

Giang Hoài quay đầu, mặt không cảm xúc: "Bạc Tiệm uống say, tôi đưa cậu ấy về."

"Chủ tịch uống say hả?"

Mọi người vừa nghe thấy chủ tịch uống say, kinh ngạc như phát hiện ra đại lục mới... Chủ tịch chính là học sinh ưu tú điển hình, thì ra cũng có lúc uống say sao?

"Mẹ kiếp thật hay giả vậy?"

"Đêm nay chủ tịch uống bao nhiêu đấy?"

Giang Hoài nhíu mày, từ đầu đến cuối đều không nhìn Bạc Tiệm lấy một cái: "Tôi đi tính tiền, đi trước đây."

Bạc Tiệm vẫn luôn ôm cổ cậu, gục đầu, người khác nói gì, Bạc Tiệm đều ngoan ngoãn không để ý tới, ngoan ngoãn không nói lời nào. Giang Hoài đi một bước cậu liền bước một bước, Giang Hoài dừng lại cậu cũng dừng lại.

Giang Hoài đỡ cậu đi được vài bước thì nghiêng đầu sang chỗ khác, hỏi: "Cậu say thật hả?"

Bạc Tiệm không nói gì.

Giang Hoài lại bước thêm hai bước, vô tình kéo tay của Bạc Tiệm trên người mình xuống: "Tôi đi thanh toán, cậu đứng vững đó, chờ tôi, lát tôi sẽ đến tìm cậu."

Tay Bạc Tiệm bị Giang Hoài đè xuống giữ ở hai bên người.

Nhưng Giang Hoài vừa mới buông tay, Bạc Tiệm lại như cái lò xo, duỗi tay đến muốn ôm Giang Hoài... Giang Hoài ngả người ra sau: "Tôi cho cậu động sao?"

Bạc Tiệm giơ tay được nửa đường thì dừng lại, hai ba giây sau bèn lén lút hạ xuống, sau lại lén lút giấu ra sau lưng

Tốt, rất ngoan.

Giang Hoài như đi vào cõi thần tiên, nghĩ.

Cậu còn nghĩ, có lẽ chủ tịch Bạc say thật rồi, nếu không sẽ không ngoan như vậy.

Nhưng Giang Hoài nghiêm mặt nói: "Đứng yên, không được chạy loạn, tôi lập tức quay lại."

Chủ tịch Bạc bị cậu dẫn tới một góc hành lang không một bóng người, ngoan ngoãn cúi đầu đứng ở trong góc, y như đứa trẻ bị người lớn phạt đứng góc nhà.

Giang Hoài quay đầu đi tính tiền, đi được hai bước, cậu lại quay trở lại, sờ đầu chủ tịch, sau đó mới xoay người rời đi.

Đi đến chỗ nhân viên phục vụ bên kia, quản lý cười nói: "Bạn học, là như thế này... tiền rượu nước đêm nay đều được ngài ấy đặt bao hết rồi."

Giang Hoài nâng mí mắt, lười biếng nói: "Ồ..., vậy thì chờ tôi thanh toán xong, ông lại trả tiền rượu nước lại cho người ta là được."

Chờ đến lúc Giang Hoài vội vã trở về góc hành lang, đứng từ xa cậu đã thấy chủ tịch Bạc vẫn ngoan ngoãn đứng đó.

Giang Hoài thở phào một hơi.

Chủ tịch uống say nhưng không có biểu hiện gì bất thường, nếu nhìn vẻ mặt thì không nhìn ra được gì, chỉ yên tĩnh hơn bình thường mà thôi... ở trong mắt Giang Hoài, Bạc Tiệm thuận mắt hơn bình thường không ít.

Giang Hoài thả chậm bước chân, dừng ở góc tường: "Tôi gọi xe rồi."

Bạc Tiệm vẫn cúi đầu, sau một lúc lâu, cậu mới vươn tay với Giang Hoài.

Đa số các bạn học đều đã đi, trên hành lang không có một bóng người. Giang Hoài biết trên đỉnh đầu có cameras... Nhưng cameras của nhà hàng không nằm trong phạm vi cậu phải suy xét. Vì thế Giang Hoài đút một tay vào túi, nhìn chằm chằm Bạc Tiệm, kéo áo khóa xung kích lên đến tận trên cùng.

Bạc Tiệm hạ giọng nói nhỏ hơn bình thường nhiều: "Giang Hoài, nắm tay."

Tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không lấy lại được.1

Giang Hoài nắm lấy cổ tay Bạc Tiệm, đè người ra sau, mu bàn tay Bạc Tiệm cọ vào mặt tường thô ráp. Cậu cúi đầu, nếu như ánh sáng hành lang sáng hơn một chút, Giang Hoài có thể thấy được kinh ngạc trong mắt Bạc Tiệm.

Giang Hoài đè lên tay cậu, răng môi chạm đến đôi môi Bạc Tiệm.

Bạc Tiệm không lên tiếng, cũng không đáp lại, chỉ lén lút giữ chặt ngón tay Giang Hoài.



Gần chín giờ, tài xế lái xe đến đón, xe dừng ở đầu tòa nhà Vạn Thịnh.

Tài xế dừng xe ở ven đường, cách cửa kính xe nhìn ra ngoài. Đèn đường không quá sáng, hai nam sinh cao ráo đi về phía bên này.

Cửa xe mở ra.

Bác tài xế hỏi: "Đuôi số điện thoại của các cậu là 8471 sao?" Tiện thể nhìn hai nam sinh đằng sau qua gương chiếu hậu....

Lúc này bác tài im bặt.

Giang Hoài ngồi ở bên trái, Bạc Tiệm ngồi ở bên phải.

Giang Hoài tựa đầu lên khung cửa phía bên trái nhìn Bạc Tiệm, Bạc Tiệm vẫn dáng ngồi ngoan ngoãn, chỉ có đầu là cúi thấp, nửa nhắm mắt. Đến chính Giang Hoài cũng không ý thức được giọng điệu của mình kiên nhẫn hơn ngày thường rất nhiều: "Mệt à?"

"Không mệt." Tiếng nói rất nhỏ.

Giang Hoài híp mắt, rút tay ra khỏi tay Bạc Tiệm, sau đó nắm lấy cái tay mềm nhũn đặt trên xe của Bạc Tiệm kéo người ngồi thẳng lại.

Xương tay Bạc Tiệm thon dài, móng tay được cắt ngắn, đốt ngón tay rõ ràng. Giang Hoài mơ ước đôi tay này của cậu đã lâu, cậu bẻ đốt ngón tay Bạc Tiệm khiến nó phát ra những tiếng răng rắc, nhưng vừa bẻ đến ngón trỏ, ngón giữa gấp lại, bẻ đến ngón giữa, ngón út gấp lại.

Giang Hoài mất kiên nhẫn, trực tiếp nắm cả bàn tay Bạc Tiệm trong tay mình, vươn tay còn lại đến nhéo tai Bạc Tiệm, còn sờ trái cổ của Bạc Tiệm.1

Bạc Tiệm cúi đầu, cằm đặt trên mu bàn tay của Giang Hoài cọ cọ vài cái: "Ngứa."

Cậu bắt lấy bàn tay của Giang Hoài, đặt trên đầu gối, nhẹ giọng nói: "Đừng quậy... Không thoải mái."

Giang Hoài cho rằng cậu uống say, bèn nhíu mày: "Cậu muốn nôn à?"

"Không phải, kỳ dịch cảm... Khó chịu."

Giang Hoài không lên tiếng, sau một lúc lâu, cậu mới hỏi: "Thế tôi giúp cậu đi mua thuốc an thần nhé?"

"Không cần."

"Vì sao không cần?"

Bạc Tiệm nhéo tay Giang Hoài, nhích lại gần Giang Hoài, nhỏ giọng như đang nói bí mật: "Tiêm đau."

Giang Hoài: "..."

Giang Hoài rút tay sau đó đưa ra đánh giá: "Cậu lắm chuyện." Tay đẩy Bạc Tiệm, Bạc Tiệm lại quay đầu, nhẹ giọng hỏi: "Giang Hoài, chẳng lẽ cậu tiêm không đau sao?"

Có lẽ là do Bạc Tiệm quen dùng giọng điệu chậm rãi nên có trong nháy mắt, Giang Hoài cảm thấy người này không hề say, rõ ràng cậu tỉnh.

Nhưng mà một giây sau chủ tịch Bạc lại nói: "Tiêm đau lắm, Bạc Tiệm không tiêm, Hoài Hoài cũng không tiêm."

Giang Hoài: "..."

Giang Hoài: "Cậu còn dùng từ láy ghê tởm này nữa, tôi sẽ ném cậu xuống xe đấy."

"..."

..

Đến nhà cậu chủ Bạc đã vài lần, bảo vệ tương đối quen mặt Giang Hoài.

Hai người đến cửa nhà Bạc Tiệm, Giang Hoài nhìn điện thoại, 9 giờ 12 phút. Cậu không mở cửa xe, miễn cưỡng dựa vào ghế sau nói: "Đến nhà cậu rồi, xuống xe đi."

Bạc Tiệm nghiêng đầu.

Giang Hoài nhếch môi, mỉm cười: "Thế nào, có mấy trăm mét đi đường này mà cậu cũng không đi nổi à, có muốn tôi dẫn vào không?"

"Được."1

Giang Hoài: "?"

Vẻ mặt Bạc Tiệm như thường: "Đi thôi."

"Tôi..."

Bạc Tiệm thoáng nhíu mày, ánh mắt khiến cho Giang Hoài nhìn một cái là không có cách nào với anh: "Cậu nói chuyện lại không chịu giữ lời hả?"

Vừa rời khỏi xe ô tô, một luồng gió lạnh ập đến. Thể chất Giang Hoài là thể lạnh, cuối ngày lại ăn mặc ít, mùa đông chưa bao giờ mặc quần giữ nhiệt, xuống xe ba giây đã lạnh thấu.

Mấy tâm tư xấu xa, ái muội trong xe gần như không giấu nổi, vừa xuống xe đã bị gió lạnh thổi cho còn một mống.

Giang Hoài rùng mình một cái.

Không biết từ bao giờ, Bạc Tiệm lại vươn tay với cậu một cách tự nhiên như vậy. Bạc Tiệm dựa gần vào cậu giờ tay: "Đưa tay cho tôi."

Giang Hoài cúi đầu, hai ba giây sau móc cái tay lạnh như băng trong túi ra, Bạc Tiệm nắm chặt lấy. Trong thời tiết lạnh thế này, nhiệt độ trên tay Bạc Tiệm cao hơn cậu rất nhiều.

"Đi thôi." Bạc Tiệm nói.

Giang Hoài đáp bằng giọng mũi, lạnh đến độ thở ra khói trắng.

Trong đầu cậu toát ra một ý nghĩ: Có lẽ Bạc Tiệm vốn không hề say.

Nhưng sau đó một ý nghĩ khác nhanh chóng trồi lên: Thi giữa kỳ thi xong rồi.

Giang Hoài đứng ở cửa, ngước mắt nói: "Đến nhà cậu rồi, cậu đừng có nói là bắt tôi tiễn tận đến cửa phòng nhé."

Bạc Tiệm mở cửa, im lặng một lúc lâu, nghiêng đầu hỏi: "Có thể giúp tôi không?"

"Giúp cái gì?"

"Giúp tôi tiêm một mũi an thần." Bạc Tiệm nói.

Thuốc an thần của Alpha và thuốc ức chế của Omega dùng trong thời kỳ phát tình, đều là thuốc ức chế loại A, không đau muốn chết như thuốc ức chế loại C nhưng nói chung cũng không quá thoải mái.

Giang Hoài cười mỉa: "Không phải cậu nói là sợ đau sao?"

Bạc Tiệm: "Cậu tiêm cho tôi, tôi sẽ không đau."

Còn có thể nói như thế à?

Giang Hoài nhìn cậu một lúc lâu, lấy điện thoại ra: "Bây giờ tôi gọi xe ra ngoài mua thuốc an thần cho cậu?"

"Không cần, nhà tôi có." Bạc Tiệm rũ mắt nói: "Cậu đến phòng tôi chờ, tôi đi lấy thuốc an thần."

Mỗi lần Giang Hoài đến nhà chủ tịch Bạc, ba mẹ chủ tịch Bạc đều có chắc tám chín phần không ở nhà, Giang Hoài làm tu hú chiếm tổ chim khách, ngồi trên ghế dựa trước bàn của chủ tịch Bạc, tiện tay nghịch đống bài thi đóng thành tập của Bạc Tiệm, không yên lòng nghĩ hai người bọn họ đúng là đồng bệnh tương liên.

Bạc Tiệm đi xuống lầu lấy thuốc an thần, chỉ có một mình cậu ở trên tầng.

Cổ họng Giang Hoài có hơi khô.

Cậu lại bắt đầu nghĩ linh tinh mấy cái có với không có, đáng tin hay không đáng tin, an phận hay không an phận rồi.

Mỗi một giây trôi qua đều kéo dài vô hạn.

Để dời đi lực chú ý, Giang Hoài lấy điện thoại di động ra.

Nhóm chat của lớp vĩnh viễn là 999+ tin nhắn mới, trên diễn đàn trường vĩnh viễn đều khiến Giang Hoài không muốn đăng nhập vào tài khoản.

Hơn nửa ngày sau, Giang Hoài gõ một dòng chữ tìm kiếm lên browser:

"Tiêm thuốc an thần có tác dụng phụ không?"

Câu trả lời được đẩy lên đầu là:

"... Thuốc an thần không có tổn thương quá lớn đến thân thể của Alpha, nhưng nguyên lý hoạt động của nó là thông qua hạ thấp mật độ phân bố tin tức tố dày đặc của Alpha để giảm bớt ảnh hưởng của kỳ dịch cảm đối với Alpha, theo báo cáo lâm sàng trước mắt tác dụng phụ phổ biến có khả năng sẽ xuất hiện cảm giác uể oải không có tinh thần, suy nghĩ tiêu cực..."

Còn chưa xem xong cửa đã mở.

Giang Hoài quay đầu nhìn về phía cửa.

Bạc Tiệm cầm theo hòm thuốc đến, xoay người khẽ đóng cửa lại. Cậu không nói chuyện, yên lặng đi tới, đặt hộp thuốc lên bàn.

Giang Hoài để điện thoại sang bên cạnh, mở cái hộp ra, bên trong là một lô ống tiêm thuốc an thần được làm lạnh chưa qua sử dụng.

Cậu hỏi không ngẩng đầu: "Kỳ dịch cảm của cậu có cảm giác gì đặc biệt không?"

"Cái gì gọi là cảm giác đặc biệt?"

Giang Hoài: "Ví dụ như ỷ lại người khác, không thể tách rời người ta, dục vọng chiếm hữu tăng mạnh, cảm xúc nhạy cảm."

Bạc Tiệm nở nụ cười: "Giang Hoài, Alpha đều giống nhau."

Giang Hoài ngẩng đầu.

Bạc Tiệm cẩn thận quan sát chân mày của Giang Hoài. Ánh đèn chiếu rõ đường nét trên gương mặt cậu, đôi mắt cậu rất sâu, trời sinh mang theo một loại lãnh cảm... Cho dù là lúc hôn môi cũng không nhìn ra chút mềm mại nào.

Chỉ có vành tai là đỏ lên.

"Kỳ dịch cảm của Alpha,” Bạc Tiệm cụp mắt: “Cảm giác đặc biệt duy nhất là cực kỳ muốn tin tức tố của Omega."

Bàn tay đặt lên trán của Giang Hoài cuộn tròn lại.

Bạc Tiệm cúi người, đặt thuốc an thần qua một bên, lấy bông vải tiêu độc trước. Cậu sắn từng đoạn tay áo: "Cậu chờ tôi tiêu độc rồi..."

Giang Hoài bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Bạc Tiệm, có phải cậu không say không?"

Bạc Tiệm thoáng khựng tay, ngước mắt, cong môi cười: "Cậu đoán xem?"

Giang Hoài không đoán, cũng không để cho tay Bạc Tiệm cầm đế cồn tiêu độc.

Cậu đứng dậy, đè vai Bạc Tiệm hôn đến. Cũng chỉ là môi chạm môi một cái, giọng nói cực thấp, lại như đang cười chê: "Thuốc an thần cái con khỉ, không phải cậu muốn tôi sao?"

Giang Hoài kéo khóa áo xung kích, vạch cổ áo trong ra: "Cậu cắn đi?"1

Lúc đầu chạm vào trên giường Bạc Tiệm, đầu óc Giang Hoài chết máy vài giây.

Lưỡi cậu đã tê rần, không thể nói rõ. Cổ tay bị đè trên giường, dùng sức đến phát đau, vào đông bông tuyết trôi nổi bên ngoài, lạnh cóng người nhưng máu trong người Giang Hoài lại sôi ùng ục, hương cỏ cây tràn lan trong không khí, có chút ngọt lại có chút đắng.

Giang Hoài thở hổn hển, lồng ngực nóng rát đau đớn.

Bạc Tiệm quả nhiên không dịu dàng, hôn môi cũng không dịu dàng. Không giống như Giang Hoài cắn đông cắn tây không có kết cấu, nhưng Giang Hoài lại có cảm giác muốn chết.

"Cậu cắn tôi.” Lúc hơi thở bất ổn, cả người phát run, Giang Hoài đứt quãng nói: “Đừng, đừng hôn tôi."

Giang Hoài bị lật nghiêng người, cậu không nhịn được cong eo, cuộn tròn người lại

"Hôn cũng là cậu muốn, cắn cũng là cậu muốn.” Bạc Tiệm nhẹ nhàng ghé vào tai cậu hỏi: “Vậy thì đều làm hết không được sao?" Cậu kéo áo xung kích của Giang Hoài xuống còn một nửa, ngửi cổ cậu: "Ngửi được mùi tin tức tố của cậu rồi."

"Nói nhảm, bản thân tôi còn ngửi được... a."

Răng nanh đâm vào da thịt mỏng tanh.

Dây lưng quần thể thao của Giang Hoài nới lỏng.

Tin tức tố lập tức trở nên dày đặc.

Giang Hoài thất thần nằm ở trên giường, tầm mắt chăm chú nhìn Bạc Tiệm. Bạc Tiệm vẫn mặc áo khoác xung kích của trường, thậm chí ngay cả khóa kéo cũng chưa động đến, chỉ có vài nếp gấp cùng một ít vết bẩn.

Đầu óc cậu trống rỗng.

Bạc Tiệm nắm tay cậu, chạm vào vết bẩn kia, tai cậu bị Bạc Tiệm cắn, Bạc Tiệm ghé sát đến khàn giọng hỏi: "Thử hẹn hò với tôi được không?"1

Bạc Tiệm nói: "Tôi thích cậu rất lâu rồi."1