Học Bá Alpha, Nằm Im Nào

Chương 68



Bây giờ đã là tháng mười hai, nhiệt độ ban ngày cũng giảm xuống, có thể nhìn thấy bầu không khí trắng xóa theo từng hơi thở. Máy điều hòa trung tâm của trường cung cấp hệ thống sưởi, cửa sổ kính mờ sương vì hơi nước lạnh.

Kết quả thi giữa kỳ có vào thứ Tư.

Khi lão Lâm bước vào lớp, trong lớp hôm nay náo loạn hẳn lên.

Đây là năm thứ hai trung học, kỳ thi tuyển sinh đầu tiên của thành phố cho lớp văn lý, rất nhiều học sinh như lâm đại địch. Khi Lão Lâm bước vào cửa, trái tim họ đều đập thình thịch.

Từ hôm qua, đã có những học sinh có tin tức linh thông thường đến phòng giáo viên dạy các môn và tung những tin đồn không biết đúng sai... Đề thi môn Vật lý lần này khó, nghe nói cả khối chỉ có hai người đạt điểm tối đa. Cuộc thi lần này, tiếng Anh của lớp chúng ta cao điểm nhất là 148... Những tin đồn như thế nhiều không kể xiết.

Tiết học đầu tiên sắp bắt đầu, tiết học thứ nhất không phải toán học, lão Lâm tiến vào xem qua, nhưng cũng không nói nhiều: "Lần này, kết quả thi giữa kỳ đã có... Hứa Văn Dương lại đây, đợi xong tiết tự học sớm thì dán phiếu điểm lên bảng thông báo trước lớp học... Tự kiểm tra kết quả giữa các lớp, chúng ta sẽ phân tích xem lớp mình đã thi như thế nào vào buổi học buổi chiều."

Biểu cảm của lão Lâm vẫn còn ổn.

Các học sinh ở dưới cùng nghĩ: Chắc mình thi cũng được.

Hứa Văn Dương đáp lời, đi lấy bảng điểm... Còn chưa về lại chỗ ngồi, cậu ta đã liếc mắt một cái. Cậu ta sẽ "shhh" một tiếng, liếc nhìn về phía sau lớp học.

Khi tiếng chuông báo giờ tự học sớm vang lên, học sinh ùa ra bảng thông báo cạnh cửa trước.

Giang Hoài "chậc" một tiếng, dựa vào bàn sau, một tay mở nắp chai nước khoáng, uống vài ngụm nước... nhưng mắt lại dán vào bảng thông báo trước cửa lớp.

Cậu nghe thấy một tiếng cười nhỏ từ phía sau hỏi: "Không đi xem sao?"

Giang Hoài đặt chai nước xuống, không nhìn lại, cũng không có biểu cảm gì: "Đáp án đều đã có rồi, tôi thi được bao nhiêu điểm tôi cũng biết."

“Vậy cậu thi được bao nhiêu điểm?” Bàn sau lại hỏi.

"Bốn trăm..." Giang Hoài dừng một chút: "Không tới năm trăm."

Không cần bản thân Giang Hoài tự chen chúc vào đám đông mà xem, anh em tốt sẽ xem cho Giang Hoài.

Điện thoại trên bàn rung lên hai lần.

Giang Hoài lấy ra, Vệ Hòa Bình đã gửi cho cậu hai tin nhắn WeChat.

Một hình ảnh nhỏ có độ phân giải cao, chụp bảng điểm, từ đầu tiên đến cuối cùng, rõ ràng và rành mạch.

Tin nhắn thứ hai:

Đỡ tôi dậy chơi: [nhe răng cười] [nhe răng cười] [nhe răng cười]

Đáp án cho bài thi đã được công bố vào thứ Hai và thứ Ba, Giang Hoài đối chiếu từng đề, tính ra khoảng từ bốn trăm sáu mươi đến bốn trăm tám mươi... Hai mươi điểm dao động lên xuống phụ thuộc vào việc giáo viên có thích thể chữ thảo trong bài văn của cậu hay không.

Kết quả có lẽ không thích.

Giang Hoài đạt điểm tối thiểu, bốn trăm sáu mươi.

Lần trước làm bài thi thử, Giang Hoài được hơn ba trăm chín mươi điểm, xếp hạng trong cả khối là hơn một ngàn ba trăm.

Lần này là bốn trăm lẻ sáu, xếp hạng một ngàn một trăm.

Thứ hạng của cả khối này chẳng khác mấy những gì Giang Hoài dự đoán... Nếu cậu không thi được năm trăm điển, cậu chắc chắn sẽ không nằm trong top một ngàn cả khối.

Khối chỉ có một ngàn sáu trăm học sinh nên top một ngàn cũng không mấy giá trị… Nhưng dù không có giá trị thực thì đó cũng là rào cản lớn đối với những học sinh điểm thấp như Giang Hoài.

Giang Hoài đếm từ cuối bảng điểm... thứ mười hai từ dưới lên.

Lúc này không có Giang Hoài, bạn học Triệu Thiên Thanh đứng cuối với tổng điểm 176, Toán chỉ có tám điểm.

Giang Hoài đã trèo lên trên.

Lật lên trên, ngón tay Giang Hoài dừng lại.

0001, Bạc Tiệm, 741, 01, 0001.

Trên đây là mã số học sinh, họ tên, tổng điểm, thứ hạng trong lớp, thứ hạng trong khối.

Phải phí bao công sức mới thi được 460 điểm, Giang Hoài chưa bao giờ cảm thấy điểm số của chủ tịch Bạc lại rung động như vậy.

Hơn bảy trăm bốn mươi... Số điểm này đã là hạng nhất rồi.

Nếu thi vào đại học vẫn có thể thi được hơn bảy trăm bốn mươi thì chính là Trạng Nguyên cấp tỉnh.

Sáu môn bị trừ chín điểm, trung bình một môn bị trừ 1,5 điểm.

Còn Tiểu Giang sáu môn bị trừ 290 điểm... Chỉ riêng bài thi văn đã bị trừ 20 điểm.

Cộng hai bài thi Vật Lý và Hóa Học của Tiểu Giang, còn không bằng điểm thi Toán của Bạc Tiệm. Vật Lý của Tiểu Giang 50 điểm, Hóa Học 80, Toán Học của Bạc Tiệm 150.

Giang Hoài vô cảm xóa bản ghi tin nhắn WeChat của Vệ Hòa Bình.

Giờ tan học giữa chừng, Triệu Thiên Thanh vội vàng chạy tới: “Mẹ kiếp, anh Giang, lần này cậu thi hơn 400 điểm!” Cậu ta vô cùng khoa trương, vô cùng lớn lớn tiếng: “Gần 500 rồi!!"

Bốn trăm điểm là bình thường, nói điểm cao là nhảm nhí. Đổi lại là một người khác, đây là sự chế giễu trắng trợn... Tuy nhiên, Triệu Thiên Thanh phát ra cảm xúc thật của mình từ một học sinh kém đếm ngược cả khối: "Lần này cậu thi tốt quá, đứng hạng hơn 1100 của cả khối! Lần thi sau cậu sẽ không thi chung phòng thi với tớ nữa rồi!"

Hai tháng đầu quen biết Giang Hoài, khi Triệu Thiên Thanh vừa đến trước mặt Giang Hoài đã yếu ớt như cành liễu trong gió, nói chuyện cũng không dám thở mạnh.

Nhưng bây giờ Vệ Hòa Bình Bình, người đang gầm rú ở hạng hai, đang rướn cổ xem cuộc vui.

"..."

Giang Hoài im lặng một hồi, sau đó nói: "Cậu có thể nói nhỏ hơn một chút được không?"

"Trời, không phải tớ hưng phấn quá à?"

Giang Hoài: "Cậu hưng phấn cái rắm."

"Đừng, đừng, đừng, anh Giang, cậu không được nói như vậy." Triệu Thiên Thanh từ phía sau Giang Hoài chen vào ghế ngồi xuống, hai tay ôm vai Giang Hoài: "Có câu nói như thế nào nhỉ? Có ngày phú quý, nhớ đừng quên nhau..."

"Đinh" một tiếng, một thứ gì đó rơi xuống đất.

Giang Hoài vô thức nhìn xuống... một cây bút máy.

"Giang Hoài." Bạc Tiệm nhẹ giọng nói: "Tôi làm rơi bút xuống đất rồi, nhặt lên cho tôi được không?"

Giang Hoài đột quay đầu lại.

Bạc Tiệm cong khóe môi với cậu, nhưng ánh mắt lạnh lùng.

Triệu Thiên Thanh không hổ là học sinh thể thao, đầu óc ngây thơ, thân thể phản ứng rất nhanh, nhanh nhẹn cầm bút ném lại trên bàn: "Không cần cảm ơn."

Bạc Tiệm: "..."

Giang Hoài quay đầu lại, cúi đầu ho khan một tiếng.

Chủ tịch bình thường luôn nhẹ nhàng lịch sự với bạn học... Chuyện này gần như toàn trường đều có chung nhận thức, Triệu Thiên Thanh đợi non nửa phút cũng không đợi ai nói cảm ơn với cậu ta, còn cảm thấy vẻ mặt của chủ tịch không thích hợp cho lắm.

"Sao, sao vậy?"

Chủ tịch nở nụ cười như có như không hỏi: "Triệu Thiên Thanh, hôm nay cậu huấn luyện thể chất không?"

"Không có." Triệu Thiên Thanh mù mờ chẳng hiểu gì: "Hôm nay có điểm thi, dừng một ngày..."

"Ồ." Bạc Tiệm nói: "Thật đáng tiếc."

Giang Hoài chỉ lo thân mình, ngồi xoay bút giả vờ như không có gì xảy ra.

Hứa Văn Dương vừa đi vào qua cửa trước. Cậu ta vẫy tay với phía sau: "Giang Hoài, lão... thầy Lâm kêu cậu đến Văn phòng giáo dục đạo đức."

Giang Hoài bật dậy ngay lập tức: "Được, tôi đi ngay."

Nếu như lão Lâm không tìm hắn, Giang Hoài gần như đã quên chuyện cậu đánh nhau trước kỳ thi giữa kỳ.

Ngay khi mở cửa phòng giáo dục đạo đức, Giang Hoài thoáng thấy một vài người... lão Lâm, Lưu Sướng, chủ nhiệm giáo dục đạo đức, một giáo viên không quen biết, và bà Lưu Dục Tú.

Lưu Sướng giống như gà bị ngâm nước, cúi đầu, không biết vừa rồi đã bị ai dạy dỗ hay là giả vờ chim cút.

Bà Lưu Dục Tú đang ngồi bên cạnh với vẻ mặt rất tệ.

Giang Hoài không ngẩng đầu, cũng không lui về phía sau, đi về phía Lâm Phi: "Thầy, thầy tìm em ạ?"

Lão Lâm thở dài: "Hôm nay tìm các em đến chủ yếu là để giải quyết chuyện đánh nhau giữa hai người trong kỳ thi giữa kỳ."

Lưu Dục Tú chế nhạo: "Thầy Lâm, đừng nói vậy. Lưu Sướng không được gọi là đánh nhau, rất nhiều bạn học đã tận mắt chứng kiến... Lưu Sướng là bị người ta đánh một trận!"

Chủ nhiệm giáo dục đạo đức giơ tay ra hiệu để ông ta nói: "Cô Lưu, thầy Lâm, trước hết là cả hai học sinh đều sai. Giang Hoài không nên động thủ, Lưu Sướng không nên chủ động gây chuyện... Chương trình giảng dạy của nhà trường đã được lên lịch chặt chẽ trong hai ngày này, đừng làm mất thời gian của mọi người. Xử phạt theo nội quy của trường, Giang Hoài ghi lỗi, Lưu Sướng về nhà suy nghĩ... Nhưng nội quy của nhà trường không phải nội quy chết. Nếu cả hai học sinh đều có thể nhận ra sai lầm của mình, suy ngẫm về nó và đảm bảo rằng hoàn toàn không có lần sau, sẽ không có hình phạt nào cả. Chúng ta có thể thảo luận vấn đề này..."

Giang Hoài lười biếng đút túi quần, nghe câu được câu không.

Có bà Lưu Dục Tú, vốn không có chỗ cho Lưu Sướng nói chuyện.

Lưu Dục Tú nhịn một hồi lâu, đứng dậy, hòa hoãn giọng điệu: "Đương nhiên không thể xử phạt, không thì cứ giải quyết riêng đi... Lưu Sướng không phải là không thể xin lỗi, nhưng là tôi có yêu cầu là Giang Hoài phải xin lỗi Lưu Sướng trước, sau này cam đoan sẽ không bao giờ động thủ nữa, nếu không sẽ bị phạt nặng..."

Giang Hoài cuối cùng giương mắt nhếch môi: "Xin cái rắm."

Lưu Dục Tú bất ngờ sửng sốt, bà ta chỉ tay về phía Giang Hoài: "Cậu nói cái gì, cậu nói lại lần nữa xem?"

Lâm Phi nheo mắt, đi tới kéo Giang Hoài: "Giang Hoài!"

Giang Hoài khịt mũi, không thèm nhìn Lưu Dục Tú: "Con trai bà tung tin đồn thất thiệt trong nhà vệ sinh, còn hỏi tôi cảm giác thế nào khi lên giường với Bạc Tiệm... Bà có nên suy nghĩ xem có nên bảo con trai bà xin lỗi Bạc Tiệm trước không?"

Cậu liếm răng, lộ ra hàm ý ác liệt: "Khi nào Lưu Sướng nói rỡ rồi, bà hãy đề cập lại chuyện này với tôi."

Điều mà Lưu Sướng không thể đề cập đến nhất là bịa đặt, lại còn là bịa đặt chuyện giường chiếu. Vì vậy, Lưu Dục Tú mới dùng từ "gây chuyện" để giả bộ ngớ ngẩn cho qua, nhưng Giang Hoài lại nhắc đến chuyện này, cho dù tất cả mọi người trong văn phòng đều biết thì cũng ngượng chín mặt.

Sắc mặt của Lưu Ngọc Tú trở nên vô cùng khó coi: "Chuyện của Bạc Tiệm cần cậu quan tâm à? Giang Hoài, cậu lo mà..."

Lâm Phi cũng đứng dậy, sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Cô Lưu, đừng nói lời quá gay gắt."

Lưu Dục Tú bị kẹt cả hai đường, bà ta có thể chỉ vào mũi của Giang Hoài mà mắng, nhưng bà ta còn có thể chỉ vào mũi Lâm Phi mà chửi ư? Giọng điệu của Lưu Dục Tú lạnh xuống: "Giang Hoài, cậu cũng nên để ý lời nói và việc làm của mình. Cậu đang đụng chạm đến giáo viên đấy?"

Giang Hoài hơi nhướng mày: "Hôm nay không phải bà tới đây làm phụ huynh học sinh sao? Không ngờ bà còn là giáo viên nha?"

Ngụ ý, bà xứng đáng là giáo viên ư?

Trước mặt mấy giáo viên của khoa giáo dục đạo đức, Lưu Dục Tú sắp nổi điên với cái sự vô liêm sỉ này của Giang Hoài... Giang Hoài tuyệt đối là học sinh đáng ghê tởm và đáng ghét nhất trong hơn hai mươi năm kinh nghiệm giảng dạy của cô.

Bà ta cố gắng ngẩng mặt, quay đầu nhìn về phía chủ nhiệm giáo dục đạo đức: "Chủ nhiệm, thầy cảm thấy Giang Hoài đã thật sự hối cải rồi sao? Nếu không phạt cậu ta, trăm phần trăm cậu ta sẽ tiếp tục..."

“Ghi lỗi cho tôi, Lưu Sướng nghỉ ở nhà nửa tháng, việc này coi như xong.” Giang Hoài nhếch môi: “Xin lỗi, không có cửa đâu.”

Lưu Dục Tú: "Chủ nhiệm, thầy nghe xem..."

Lâm Phi nhíu mày thật chặt, thái dương nhảy lên: "Giang Hoài, em đừng hấp tấp..."

"Không hấp tấp. Em nói, em chịu trách nhiệm." Giang Hoài cười: "Nếu không thể chịu trách nhiệm với lời nói của mình cũng đừng đến để mất mặt xấu hổ nữa. Chi bằng cứ đứng trong nhà vệ sinh mà tung tin đồn tiếp đi."

Hai tay Lưu Sướng đã sớm nắm chặt lại, chỉ là mẹ ở đây nên cậu ta không dám lỗ mãng... Lưu Dục Tú không biết đã dặn dò cậu ta giả vờ yếu đuối bao nhiêu lần rồi. Nhưng Lưu Sướng rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa mà hét lên: "Mẹ kiếp, Giang Hoài, mày có gan nói lại lần nữa không??"

Giang Hoài dửng dưng mà nghĩ rằng Lưu Sướng và Lưu Dục Tú đúng là mẹ nó bị điếc di truyền, không nghe được thì đi khám bệnh đi, dựa vào đâu mà bắt cậu lặp lại lần nữa? Cậu hỏi: "Gan của tôi là để lặp lại lần nữa cho cậu sao?"

Chủ nhiệm cuối cùng cũng đứng dậy, chỉ vào Giang Hoài, sau đó chỉ vào Lưu Sướng: "Giang Hoài, Lưu Sướng, đi ra ngoài... Ồ, không cần đi ra ngoài, hai người các em đứng ở tại Văn phòng Giáo dục Đạo đức này là được. Có nhìn thấy cửa sổ đằng kia không? Một người đứng bên trái, một người đứng bên phải, khi nào thì bình tĩnh rồi, suy nghĩ xong và sẵn sàng xin lỗi thì hai người cùng nhau đến tìm tôi, thiếu một người đều khỏi phải đến!"

Bạc Tiệm đỡ đầu, bàn trước trống trơn, tiết đầu tiên Giang Hoài không về.

Cậu có thể đoán Giang Hoài được gọi đến để làm gì... nhưng Giang Hoài đã đi lâu hơn thời gian cậu dự kiến một chút.

Cậu chắc chắn rằng trường học sẽ không để Giang Hoài bị ghi lỗi vì sự kiện đánh nhau của Giang Hoài trước kỳ thi giữa kỳ, dù sao thì người ta cũng vừa được trao chứng chỉ thấy việc nghĩa hăng hái làm ở tuần trước... Nhưng tôi không biết tại sao, Giang Hoài đã đi lâu như vậy mà vẫn chưa trở về.

Thậm chí đến tiết thứ ba, Giang Hoài vẫn chưa về.

Điện thoại di động của Giang Hoài rung lên trên bàn. Nhưng Giang Hoài không mang điện thoại di động đến Văn phòng Giáo dục Đạo đức.

Chỉ là một vài tin nhắn WeChat.

Tổng thống Tần: Tôi xin nghỉ sớm!

Tổng thống Tần: Hôm nay tôi bay!

Tổng thống Tần: Ba có tới đón tôi không?

Tổng thống Tần:...

Tổng thống Tần: Thôi bỏ đi, hôm nay cậu đến trường, tôi tự mình đến trường cậu tìm cậu vậy.

Vào tiết thứ ba, chuông reo, giáo viên Vật Lý kéo dài thêm hai phút rồi mới cho nghỉ.

Giáo viên vật lý chân trước vừa ra khỏi phòng học, chân sau Bạc Tiệm đã đứng dậy... Cậu đến Văn phòng Giáo dục Đạo đức. Đến giờ Giang Hoài vẫn không quay trở lại, tám chín phần mười là đã xảy ra chuyện gì đó ở phòng giáo dục đạo đức.

Giáo viên Vật Lý vừa đi khỏi, hầu hết học sinh vẫn còn đang phân loại câu hỏi sai, cả lớp im phăng phắc.

Cửa trước bị đẩy ra, vang lên hai tiếng gõ.

Các học sinh ngẩng đầu lên.

Tổng thống Tần: Ba có tới đón tôi không?

Tổng thống Tần:...

Tổng thống Tần: Thôi bỏ đi, hôm nay cậu đến trường, tôi tự mình đến trường cậu tìm cậu vậy.

Vào tiết thứ ba, chuông reo, giáo viên Vật Lý kéo dài thêm hai phút rồi mới cho nghỉ.

Giáo viên vật lý chân trước vừa ra khỏi phòng học, chân sau Bạc Tiệm đã đứng dậy... Cậu đến Văn phòng Giáo dục Đạo đức. Đến giờ Giang Hoài vẫn không quay trở lại, tám chín phần mười là đã xảy ra chuyện gì đó ở phòng giáo dục đạo đức.

Giáo viên Vật Lý vừa đi khỏi, hầu hết học sinh vẫn còn đang phân loại câu hỏi sai, cả lớp im phăng phắc.

Cửa trước bị đẩy ra, vang lên hai tiếng gõ.

Các học sinh ngẩng đầu lên.

Ở cửa trước là một người đàn ông cao lớn, vai rộng lưng rộng, đầu đinh, lông mày và mắt sâu, như thể đè nặng lệ khí sắc bén, giọng nói của cậu ta trời sinh khác với sự khàn khàn của một thiếu niên trong thời kỳ trưởng thành: "Các bạn, Giang Hoài có ở đây không?"