Học Bá Alpha, Nằm Im Nào

Chương 74



Dù chưa lọt vào vòng chung kết nhưng các lớp không tham gia vòng bán kết sẽ không được ra ngoài xem và cuộc thi sẽ không được truyền hình trực tiếp trên trang mạng của trường, việc dán kết quả thông báo của trận đấu không cản trở việc con người truyền hình trực tiếp trên trang mạng.

Video thực tế, thêm mắm thêm muối, với nội dung mô tả giống như hàng lậu, cực kỳ sáng tạo, con người truyền hình trực tiếp các trận đấu của bốn lớp mạnh nhất.

Mới thi giữa kỳ được nửa tháng, còn lâu mới kết thúc học kỳ, mọi người xôn xao.

Bài mới nóng hổi nhất hôm nay:

“Ngày 10 tháng 12, trận đấu đầu tiên của khối 11 vào buổi chiều, lớp 2 đấu với lớp 21, tiếp sóng trực tiếp tại hiện trường.”

Cảnh quay lén được đăng lên, sân bóng rổ của nhà thi đấu, thành viên của hai đội đang tiến vào sân.

“Kiếp: đến đây lão đệ!”

“Từ nay về sau hăng hái học tập: Ghế hàng đầu!”

“Không muốn học chính trị: Chết tiệt, có buổi phát sóng trực tiếp lớp chúng ta?”

“A Lượng: lượt đầu tiên, cá lớp 2 thắng đặt 1, cá lớp 21 thắng thì đặt 2.”

“Không muốn học chính trị: 1111”

“Cha mày: 2”

“Nhất trong các A: Tôi tiết lộ tin tức của anh Giang? Còn phải hỏi nữa sao? Ngốc, đặt 1 là xong!”

“Nước chanh: Ôi, trận đấu của lớp 2 à, chủ thớt cho hỏi chủ tịch có xem trận đấu không, nếu có thì có thể chụp hình chủ tịch đăng lên không?”

“CaO: Có sao nói vậy, tường thuật trận đấu, đừng có quay chủ tịch nữa được không, ông đây sắp ói rồi.”

“Mãi chưa làm xong bài tập: Có sao nói vậy, mặc dù Giang Hoài rất tuyệt, nhưng đây không phải là trận đánh nhau, rõ ràng điều kiện của lớp 21 tốt hơn lớp 2, tôi thấy lớp 21 ổn hơn, 2.”

“Giáo viên chủ nhiệm lớp 8: Các cậu đều quên lớp 2 có một học sinh thể dục cao một mét chín à? Người ta đùa với các cậu chắc?”

“Cha mày: lớp 2 có, chẳng lẽ lớp 21 không có à?”

“Tiên Vịt: Chủ tịch trận đấu? Tôi đến rồi đây! Hình ảnh đàn con đáng yêu của tôi đâu rồi?”

“Tù trưởng Kenya: Ai đó xoá đàn bà ra ngoài được không?”

Chỉ trong vòng ba phút kể từ khi đăng bài, chủ thớt đã đăng trước: “Bạn nghĩ lớp 2 hay lớp 21 sẽ thắng.” Kèm theo tái bút: “Tôi đi hóng hớt đây, hai lớp đó đã làm nên chuyện rồi.”

Phương Hải Bình nhận ra Giang Hoài.

Ngay cả khi không nhận ra, Giang Hoài là một trong những nam sinh trong khối đã vi phạm nội quy của trường vì để tóc dài.

Phương Hải Bình sững sờ một lúc, sau đó sờ lên phía sau đầu đang đau nhức. Cậu ta nén lửa giận, nặn ra một nụ cười tự mãn với Giang Hoài: “Thật là trùng hợp, cậu ném bóng vào rổ, bóng rơi thẳng vào đầu tôi, là vô tình à?”

Phương Hải Bình không muốn xung đột với Giang Hoài. Nói cách khác, toàn bộ học sinh của trường cấp hai số 2, kể cả Alpha, chẳng ai dám xung đột với Giang Hoài, ngay cả khi cậu chưa bị xướng tên.

Giang Hoài chưa bao giờ làm điều gì xúc phạm Omega, nhưng cậu đã đánh nhau với rất nhiều người.

Nếu khởi xướng xung đột với Giang Hải thì phải chuẩn bị tốt cho một cuộc đánh nhau.

Phương Hải Bình chưa bao giờ nghĩ đến việc đánh nhau, nên trước tiên phải cúi đầu nhường Giang Hoài một bước.

Quả bóng rổ đập vào đầu Phương Hải Bình, bật ra theo đường chéo, rơi xuống đất và lăn vào bắp chân của Giang Hoài.

Giang Hoài cụp mắt xuống, cúi người nhặt bóng lên, cậu đứng ở phía xa, còn Phương Hải Bình gần như nằm dưới cái rổ, trên vạch ba điểm, cậu giơ tay lên, móc cổ tay, buông quả bóng rổ ra, đụng trúng cái rổ rồi rơi xuống… Phương Hải Bình không hề phòng bị, giật mình, vội nhảy sang một bên.

Nhưng không kịp né tránh, quả bóng đập vào mặt Phương Hải Bình, nếu cậu ta không né tránh, thì quả bóng sẽ đập vào đầu.

Cậu ta sợ hãi ngẩng đầu: “Giang Hoài, cậu làm vậy là có ý gì?”

Giang Hoài ngoảnh đầu lại: “Ý bảo cậu cút.”

Sắc mặt của Phương Hải Bình cực kỳ khó coi.

Đây là lần đầu tiên Hứa Văn Dương phá lệ không can ngăn, Tiền Lý cười thành tiếng, tự giác quay lại nhặt bóng cho Giang Hoài, ném qua: “Anh Giang, đón lấy!”

Giang Hoài đón được bóng, huýt sáo, cười nửa miệng: “Đã khuyên cậu đi sớm rồi… Ai biểu đứng dưới cái rổ làm gì, bị đập trúng là đáng đời, biết chưa?”

Các học sinh của hai lớp ở bên cạnh, cảm nam và nữ, sắc mặt của Phương Hải Bình thay đổi hoàn toàn.

Các thành viên trong đội bóng rổ của lớp 21 cũng chạy tới, tỏ vẻ khó chịu: “Mấy người làm gì vậy? Bắt nạt người khác à? Đập bóng vào đầu người ta, sao mà mấy người…”

Phương Hải Bình cười nhạt, kéo đồng đội bên cạnh: “Không cần thiết, đi thôi.”

Đồng đội trợn to mắt: “Lớp trưởng, cứ vậy mà bỏ qua à?”

Phương Hải Bình nhìn từng thành viên đội bóng rổ của lớp 2, ngoại trừ Giang Hoài, cười nói: “Đập một xíu thôi mà, không sao đâu... Cứ đợi trận đấu diễn ra sẽ biết ai thắng ai thua ngay, phải xem bản lĩnh thật sự chứ không so bản lĩnh đập bóng vào đầu, cũng không phải bản lĩnh khua môi múa mép.”

Cuối cùng cậu ta nhìn quét ngang qua Giang Hoài rất nhanh: “Có người làm vỡ bình, không cần thiết phải kéo theo người khác phải đập vỡ bình cùng.”

Quả bóng lại nhanh như chớp lăn tới bàn chân của Giang Hoài.

Giang Hoài cúi người dùng ngón tay móc nó lên, nhìn Giang Hoài nhặt bóng, Phương Hải Bình theo phản xạ có điều kiện lui về phía ngoài sân vài bước.

Nhưng Giang Hải đã nhặt bóng lên và thực hiện một cú ném xa vào rổ bên ngoài đường biên ngang, cậu giương mắt: “Nói nhiều vậy, có cút hay không?”

Các bài đăng trên mạng của khuôn viên trường vẫn đang được phát trực tiếp.

Chủ thớt để lại một câu “Đi hóng hớt” nhưng mười phút vẫn chưa thấy về, sốt ruột đến mức vò đầu bứt tai, nhấp nhổm không yên.

“Gấu trắng lớn: Chờ tôi có tiền, tôi sẽ mua một chủ thớt có thể nói hết mọi chuyện.”

“Trần Tình Biểu: “Chủ thớt + 1”

“Tiên Vịt: Ló đầu ra tìm chủ tịch JPG.”

“Cha mày: Chủ thớt này sẽ không gặp anh em ở hiện trường chứ?”

“Quốc phục vọng viễn tẫn: Tôi là bóng rổ tại hiện trường, đội trưởng của đội bóng rổ 21 lừa bóng, Giang Hoài không bị chấn thương, phản công dứt điểm, mở ra một con đường tiếp theo.”

“Kiếp:???”

“Lyxbiss: Ha ha ha ha ha nếu lớp 21 thực sự lừa được Giang Hoài, chẳng phải đây là một trận đấu nguy hiểm sao? Vậy không cần phải thi đấu nữa, Giang Hoài sẽ tiêu diệt gọn năm người này.”

“Nhất của các A: Đệ nhất NB!”

“Vật lý không đạt yêu cầu không đổi tên: Tôi muốn tới hiện trường xem để nghe âm thanh của trận đấu.”

“Không muốn học chính trị: lyxbiss đã báo cáo ID.”

“Chớ làm phiền tôi: đừng ồn, tôi đang ở hiện trường đây, vẫn chưa thi đấu, nhưng lớp phó của lớp 21 đã chủ động đi khiêu khích, vừa nhìn thấy Giang Hoài, cậu ta đã sợ hãi rút lui.”

“Gấu trắng lớn:??”

“Kiếp: Sự hoang mang của con người?”

“Giàu trong một đêm: @ chớ làm phiền tôi, có thể nói cụ thể hơn được không?”

“Nước chanh: Trận đấu đã bắt đầu!”

“Chớ làm phiền tôi: Ồ, vẫn còn đoán tỷ số à? Tôi đặt lớp 2, mặc dù lớp 21 có một học sinh thể dục nhưng không phải chuyên về bóng rổ, hơn nữa không phải cứ cao là đánh bóng rổ giỏi đâu.”

Tiếng hò reo bất ngờ nổ ra từ khán giả khu vực phía nam nhà thi đấu bóng rổ và tiếng còi chát chúa vang lên.

Ngay ở phút đầu tiên của trận đấu, điểm số của lớp 2 so với lớp 21 là 2:0.

Quả bóng rời khỏi tay của Giang Hoài, đổi tay, mặt không chút biểu cảm.

Khởi đầu thuận lợi.

Khởi đầu thuận lợi thì mọi chuyện tiếp theo sẽ thuận lợi.

Chơi bóng rổ giỏi hay không, chưa chắc liên quan đến chiều cao của bạn.

Sở dĩ Triệu Thiên Thanh có thể chơi với Giang Hoài, ngoài việc cậu ta phát hiện Giang Hoài không điên như người ta đồn đại, nguyên nhân chính là do cậu ta thích thể lực tốt.

Cậu ta là một học sinh thể dục nên chỉ muốn kết giao với những người có thể chất mạnh mẽ, phản ứng nhanh.

Giang Hoài không phải là học sinh thể dục, nhưng ở một khía cạnh nào đó, ngay cả học sinh thể dục cũng không giỏi bằng Giang Hoài.

So với Omega và Beta, Alpha đúng là có ưu thế bẩm sinh về thể chất, nhưng nếu sau này không chịu rèn luyện, cơ bắp sẽ bị nhão, cũng trở thành kẻ vô dụng.

Triệu Thiên Thanh cảm thấy một người như Giang Hoài nhất định là Alpha lý tưởng của cậu ta... không phải là người yêu lý tưởng, mà là lý tưởng đáp ứng mọi kỳ vọng của cậu ta đối với chủng tộc Alpha.

Triệu Thiên Thanh hiểu rất rõ, vì vậy một chủ tịch Alpha sắt đá đại diện cho sự phát triển toàn diện, lại lựa chọn làm một Omega trước mặt Giang Hoài.

Hiệp đầu tiên, Giang Hoài ghi được 14 điểm.

Không biết ai đó trong khu khán đài đã hô to: “Giang Hoài tuyệt vời!” Mấy cô gái vừa nói vừa cười, đỏ mặt nhìn Giang Hoài đang ở dưới sân.

Sau khi nghỉ hai phút, Vệ Hoà Bình vội vàng cầm chai nước khoáng chạy tới: “Má ơi, anh Hoài, thật là tuyệt vời, một mình anh đã giành được mười bốn điểm.”

Giang Hoài đẩy bả vai với cậu lấy lệ, cầm lấy chai nước: “Cảm ơn, là Triệu Thiên Thanh đã phát bóng cho tôi, phối hợp tốt mà thôi.”

“Này, anh khiêm tốn quá đấy...”

Trận đấu phải vận động rất lớn, đối với Giang Hoài, một hiệp vận động vẫn chưa đủ, chỉ đổ mồ hôi trán một ít, cậu đi đến hàng ghế đầu tiên, vén gấu áo lên lau mặt.

Đôi mắt của Giang Hoài liếc qua đường may của chiếc áo đồng phục và liếc nhìn Bạc Tiệm đang ngồi ở hàng đầu tiên theo dõi trận đấu hôm nay.

Bạc Tiệm cũng liếc mắt qua.

Giang Hoài làm ra vẻ hờ hững quay qua chỗ khác, kéo vạt áo, cầm lấy chai nước khoáng rồi ngồi vào ghế trống cách một chỗ với Bạc Tiệm.

Bạc Tiệm quay qua: “Lại đây.”

Giang Hoài bóp chặt chai nước khoáng trong tay, vẻ mặt lạnh lùng: “Không.”

Vì vậy, Bạc Tiệm đã đi qua, vẻ mặt của cậu vẫn như thường lệ, đổi sang ngồi ở phía bên phải của Giang Hoài.

Giang Hoài: “…”

“Cố lên!” Cậu nhẹ giọng.

Giang Hoài đáp lấy lệ: “Ừ.”

Một lúc sau... thật ra cũng không lâu lắm, thời gian nghỉ chỉ có hai phút, Bạc Tiệm đưa tay lên liếc nhìn đồng hồ, hơi nghiêng người về phía Giang Hoài, ghé vào tai cậu thì thầm: “Đã xác định được quà sinh nhật chưa?”

Giang Hoài cứng đơ người, chai nhựa trong tay không ngừng kêu cót két. “Tôi nói đùa thôi.”

“Nhưng cậu muốn.”

Giang Hoài: “…”

Trọng tài giữa sân thổi còi, đội bóng rổ chuẩn bị thi đấu. Giang Hoài cảm thấy đôi môi của Bạc Tiệm như lướt nhẹ qua vành tai của mình: “Vậy cậu hãy rửa nó cho thật sạch.”

Trong đầu Giang Hoài như nổ tung.

Các tuyển thủ đều đã ở trên sân, Hứa Văn Dương quay lại, nhìn thấy Giang Hoài vẫn đang đứng uống nước trên khán đài, cậu ta đi tới: “Trước trận đấu tốt nhất không nên uống quá nhiều nước, đặc biệt là nước lạnh, không tốt cho sức khỏe... Hiệp hai sắp bắt đầu, mau qua đây đi.”

Giang Hoài vặn chai nước đặt xuống, mặt không cảm xúc: “Chờ chút, tôi đi nhà vệ sinh rửa mặt đã.”

Hứa Văn Dương: “?”

Trên trang mạng của trường, để tạo điều kiện thuận lợi cho việc nắm rõ tình hình mới nhất của cuộc thi, thường sẽ thoả thuận ngầm với chủ thớt.

Nhưng vào chiều thứ Năm, có một bài đăng thêm cho trận đấu.

“Lớp 2 của khối 11 là lớp có sự khác biệt lớn nhất trong trận đấu vòng loại bóng rổ của trường năm nay, điểm số kém nhất phải không?”

Một hồi còi vang lên, trọng tài đã thổi còi.

Hiệp bốn kết thúc và trận đấu cũng kết thúc.

Tỷ số hiện giờ là 63:31.

Năm tuyển thủ của lớp 21 mồ hôi nhễ nhại, im lặng đến chết người, chỉ có tiếng giày thể thao đạp lên sàn. Khán phòng ở khu phía nam sôi sục, nhưng học sinh ở khu phía Bắc đã bắt đầu rời đi, mấy nữ sinh mang nước đến và đưa cho các thành viên trong nhóm, an ủi: “Không sao đâu, các bạn đã rất tuyệt rồi.”

Phương Hải Bình không cầm lấy chai nước, chỉ nhìn chằm chằm Giang Hoài.

Giang Hoài liếc nhìn rồi đi lướt qua cậu ta, khẽ nói: “Tầm thường!”

Phương Hải Bình bất ngờ siết chặt tay lại.

Bốn đội mạnh nhất thi đấu, lớp 2 được một điểm.

Còn hai trận đấu nữa vào thứ sáu, vào buổi sáng đấu với lớp 14, vào buổi chiều sẽ đấu với lớp 9.

Lớp 14 có tỉ lệ thắng không cao không thấp, ở vòng loại trực tiếp vừa thua vừa thắng, bốn lớp đứng đầu của khối 11 có lớp 2 và lớp 9 được chú ý nhiều nhất. Lớp 2 được chú ý hoàn toàn do Giang Hoài, nghe nói trận đấu đầu tiên suýt nữa đã đánh nhau với người ta, không biết sau đó có xảy ra xung đột tay chân không thì không rõ.

Về phần lớp 9, được chú ý vì đây là đội bóng có hy vọng nhất sẽ đạt giải quán quân cuộc thi đấu bóng rổ năm nay.

Có năm thành viên thì đã có ba học sinh thể dục, và tất cả đều là học sinh chuyên môn bóng rổ của trường.

Trong trận đấu hôm thứ sáu, họ đã thắng lớp 14 đầy thuyết phục.

Giang Hoài và Triệu Thiên Thanh coi lớp 21 như một món ăn dễ xơi, hai chọi ba không thành vấn đề, nhưng khi họ gặp đội bóng rổ của lớp 9 lại không thể chơi tốt được.

Ba học sinh thể dục đó đã là đồng đội của nhau hơn một năm, phối hợp rất ăn ý, mặc dù tỷ số rất sát sao là 59:61, nhưng họ vẫn bị thua.

Vào bán kết, lớp 2 có tổng cộng hai điểm.

Nhưng trận bán kết của khối 11 năm nay lại đầy bất ngờ, khó tin giống như chuyện mặt trời mọc đằng tây vậy, chính là trận đấu vào buổi chiều thứ năm… lớp 9 lại thua lớp 21.

Theo lý do lớp 9 đưa ra, ba học sinh thể dục ăn cơm trưa xong đều bị đau bụng nên phải thay ba người khác... Một bình luận trên mạng internet đã bình luận về vấn đề này rất chính xác: “Bộ tưởng chúng tôi là đồ ngốc à?”

Nhưng lớp 9 lại thua lớp 21, với hai trận thắng và một trận thua, lớp 21 cũng được 2 điểm.

Trong trận đấu tính điểm, lớp nào có số điểm cao nhất sẽ vào vòng chung kết, vì vậy sẽ có một trận đấu thêm giờ vào tuần sau, trong một hiệp đấu sẽ phân định thắng thua, đội thắng sẽ tiến vào trận chung kết, đội thua sẽ dừng lại ở vị trí thứ hai trong bảng đấu thứ hai.

Sau giờ học vào ngày thứ sáu, lão Lâm vui vẻ tổ chức một buổi họp lớp, đối với lão Lâm, vị trí thứ hai trong bảng đấu thứ hai đã rất giỏi rồi, đầu tiên anh ta tuyên dương học sinh của đội bóng rổ, sau đó hứa rằng nếu lớp giành được chức vô địch trong trận chung kết thì mỗi thành viên trong đội bóng rổ sẽ được tặng một phần quà nhỏ, lấy kinh phí từ quỹ lớp, nếu không đủ anh ta sẽ cho thêm, lại lên sân khấu phát biểu.

Giang Hoài ở bên dưới đang buồn ngủ, câu được câu mất, nghe vậy Triệu Thiên Thanh ở bên cạnh nói nhỏ: “Anh Giang, thắng sẽ được lên sân khấu phát biểu, vậy chúng ta tham gia nhé?”

Giang Hoài trả lời lấy lệ: “Tham gia.”

“Reng reng reng!”

Chuông tan học vang lên.

Lão Lâm tan học đúng giờ và không chậm trễ một phút nào.

Triệu Thiên Thanh giống như tên lửa, cầm cặp sách đã thu dọn xong xuôi từ tiết ba, lao ra phía cổng sau.

Giang Hoài ngáp dài, nhét mấy quyển sách vào cặp. Bài tập về nhà cuối tuần đã làm xong hết rồi, có mang theo sách giáo khoa hay không cũng chẳng sao. Cậu dụi mắt, cầm cặp sách, dùng mũi giày đá vào chiếc ghế đẩu dưới bàn, chuẩn bị rời khỏi đây.

Bạc Tiệm ngẩng mặt lên: “Cậu chờ đã, tôi còn chưa thu dọn sách vở.”

Giang Hoài cúi đầu: “?”

Bạc Tiệm cong môi lên cười: “Tôi và cậu cùng về nhà.”

“…”

Giang Hoài chợt bừng tỉnh: “Về nhà nào?”

“Về nhà cậu.”