Hội Chứng Lệ Thuộc Pheromone

Chương 38



Cánh tay Ngư Lam vòng trước người Chu Miên, hai tay nắm vào nhau, cả người dán sau lưng anh.

Hắn không gác đầu lên vai Chu Miên, nhưng khóe mắt lại luôn có thể nhìn thấy mảnh da trắng nõn như ẩn như hiện sau cổ anh.

Ngư Lam muốn cắn nhưng không dám, cuối cùng chỉ có thể khẽ đặt cằm lên vai phải Chu Miên.

Bước chân Chu Miên rất ổn định, gần như không bị xóc nảy.

Ngư Lam liếm liếm môi dưới nhằm giảm bớt cảm giác khát khô nào đó, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Tôi có nặng lắm không?"

Chu Miên đáp: "Không nặng."

Dáng Ngư Lam vốn rất gầy, chẳng có mấy lạng thịt thừa, cõng trên lưng cũng khá dễ.

Quả thực là không nặng.

Phòng y tế ở ngay cạnh sân thể dục, Chu Miên cõng hắn đến thẳng đấy.

Ngư Lam duỗi tay đẩy cửa ra, mùi nước sát trùng nồng nặc đổ ập vào mặt.

Bác sĩ trực ban nhìn thấy hai người họ lại đến lần nữa cùng nhau —- Lần trước là bế, lần này là cõng —- Hai tên Alpha này còn bao nhiêu tư thế mà cô chưa biết nữa?

Tuy trong lòng chửi thầm như vậy nhưng bác sĩ vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp: "Cậu bị sao vậy?"

Chu Miên đỡ Ngư Lam lên trên giường, cho hắn ngồi xuống rồi nói với bác sĩ: "Lúc chạy bộ cậu ấy bị trẹo chân bên trái ạ."

Bác sĩ đẩy kính mắt: "Có nghiêm trọng lắm không? Có cần đến bệnh viện chụp X-quang không?"

"Không tổn thương đến dây chằng." Ngư Lam bình tĩnh nói, "Cháu có thể cảm nhận được."

Ngư Lam thường xuyên gặp phải chấn thương trong quá trình luyện tập, là một chuyên gia bị va đập, vết thương dạng gì hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay.

Bác sĩ gật gật đầu: "Thế trước cứ chườm đá đi, mai đến bôi ít thuốc giảm sưng hoặc các cậu cứ cầm thuốc về tự bôi cũng được."

Nói xong, cô lấy túi chườm đá trong ngăn tủ ra.

Chu Miên rũ mắt xuống: "Thực sự không cần đến viện kiểm tra?"

Ngư Lam ngửa cổ nhìn Chu Miên: "Không sao đâu, chỉ bị trẹo chút thôi, nghỉ ngơi mấy ngày là được, không có việc gì đâu."

Hắn luôn luôn không để tâm tới thân thể mình.

Bác sĩ cầm hai túi nước đá chườm rồi trực tiếp ấn nó lên trên mắt cá chân Ngư Lam.

Ngư Lam hơi rụt chân lại.

Chu Miên nhíu mày: "Để em làm cho ạ."

Bác sĩ sửng sốt,"....Thế em cứ làm đi, chỉ cần cố định lại là được, trước mắt hôm nay cứ quấn băng."

Chu Miên gật đầu.

Anh cẩn thận đặt mắt cá chân Ngư Lam trên đùi mình, nhẹ nhàng chườm túi nước đá lên rồi lại dùng băng vải cố định chân hắn lại.

Chu Miên điều chỉnh vải: "Có chặt lắm không?"

"Thế là được rồi, cứ để vậy đi." Chân trái Ngư Lam hoàn toàn mất cảm giác, nước đá lành lạnh một mảnh.

Chu Miên lấy kéo cắt vải, nói: "Về sau lúc chạy bộ cẩn thận một chút."

"Đừng phân tâm."

Ngư Lam tức khắc quay đầu nhìn hắn: "Sao cậu biết tôi phân tâm?"

Nói xong liền cảm thấy câu hỏi này quá mức ngu ngốc, hắn nhấp môi, thấp giọng nói: "...Tôi biết rồi."

Thất thần cũng là do nghĩ về cậu đấy.

Trong phòng yên lặng trong chốc lát, Ngư Lam lại nói: "Cậu về lớp đi, tối tôi tự về được."

Chu Miên nhìn đồng hồ, đã 5 rưỡi rồi, lúc này nhà ăn bắt đầu chuẩn bị cơm tối.

"Để tôi đưa cậu về ký túc xá trước đã."

Kỳ thực Ngư Lam cũng không muốn ngây người ở ký túc xá, nghe anh nói vậy liền gật đầu luôn.

Trước lạ sau quen, hắn tự giác bò lên lưng Chu Miên.

Giờ vẫn chưa tan học, con đường từ sân thể dục đến ký túc xá gần như không có bóng người, rất an tĩnh.

Ngư Lam nhìn cần cổ gần ngay trước mắt, còn có hương hoa đào thoang thoảng phát ra từ tuyến thể Alpha, nhỏ giọng hỏi: "Chủ tịch Chu, người bệnh có đãi ngộ đặc biệt nào không?"

Bước chân Chu Miên hơi khựng lại, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

"Có."

Tuy Ngư Lam chưa nói gì cả nhưng Chu Miên vẫn biết hắn muốn gì.

Nghe Lam nghe câu trả lời của anh, ngón tay run run, hắn nỗ lực nhẫn nhịn nhưng cuối cùng vẫn là vô dụng.

Hắn cúi đầu cắn cổ Chu Miên, để lại một dấu răng cực kỳ rõ ràng.

Như thể là ký hiệu của riêng hắn.

Xong xuôi, Ngư Lam gác cằm lên vai Chu Miên, bất động.

Chu Miên đưa người bệnh "yêu cầu đãi ngộ đặc biệt" nào đó về ký túc xá rồi lại xuống nhà ăn mua cơm tối cho hắn.

Anh mua hai hộp rau trộn thanh đạm cùng nửa con cá đóng gói.

Ngư Lam không ngờ Chu Miên trở lại, hơn nữa còn mua cơm tối cho hắn!

Có cả rong biển xé nhỏ khoái khẩu của hắn nữa!

Ngư Lam tốt với hắn như vậy mà hắn lại lén lút hôn anh, thậm chí còn là nụ hôn đầu tiên của người ta.

Nội tâm Ngư Lam cảm thấy tội lỗi.

Nếu để Chu Miên biết chuyện này thì…

Chu Miên không để ý biểu tình của vị cá nhỏ nào đó, anh đặt cơm và đũa lên bàn cho hắn.

Ngư Lam thấy Chu Miên chỉ lấy một đôi đũa dùng một lần, thấy lạ, hỏi: "Cậu không ăn với tôi luôn à?"

"Không được." Chu Miên nói: "Tôi phải về lớp đây. Có việc gì cứ gọi hoặc nhắn tin cho tôi là được."

Ngư Lam lại cúi đầu xuống, nhỏ giọng: "...Cảm ơn cậu."

Chu Miền ừm một tiếng, quay người rời khỏi ký túc xá.

Bác sĩ yêu cầu Ngư Lam không được vận động mạnh trong vòng một tuần, như thế ở trong trường chẳng khác gì cương thi biết đi cả nên ngày hôm sau Ngư Lam dứt khoát xin về nhà nghỉ luôn.

Siêu Cá: "Chủ tịch Chu ơi, tôi về nhà đây, sáng cậu không cần mang cơm cho tôi nữa đâu."

z: "Cậu về kiểu gì?"

Siêu Cá: "Mẹ tôi tới chở tôi về."

z: "Đi trên đường nhớ cẩn thận đấy."

Siêu Cá: "Biết rồi!"

z: "Ý tôi nói là chân cậu ấy."

Siêu Cá: "Rồi rồi biết gòi!"

Mẹ Ngư đến trường đón hắn. Bà vẫn không yên tâm về vết thương của Ngư Lam lắm nên dẫn hắn đến bựng viện chụp X-quang, còn chụp CT cả chân nữa. Xác thực là hắn không có việc gì, chỉ là chân hơi bị trẹo thôi, về nghỉ ngơi chút là được.

Trên đường về nhà, mẹ Ngư hỏi: "Sao chân con lại bị trẹo thế? Lần trước là trượt chân ở cầu thang, lần này là gì hả?"

Ngư Lam không nói gì.

Nửa ngày mới rầm rì một câu: "Con không nhìn đường."

Mẹ Ngư: "...Mẹ tưởng con 18 tuổi rồi sẽ không phạm mấy lỗi như trẻ 8 tuổi nữa."

Ngư Lam khi còn bé luôn ngã dập mặt vì không nhìn đường, lăn lê bò lết trưởng thành tới giờ.

Ngư Lam cũng không giải thích, chỉ cúi đầu nghịch móng tay.

Không có gì, hắn chỉ đơn giản là phạm cái lỗi mà bất cứ nam sinh cấp ba nào cũng mắc phải.

Ngư Lam về nhà cái là thành "Bệnh nhân ốm yếu nằm liệt giường". Mỗi khi mẹ Ngư tan làm về là hôm nào cũng nấu cho hắn thực đơn vừa dinh dưỡng vừa phong phú đa dạng —- dinh dưỡng tới mức khiến khí huyết Ngư Lam hơi cao quá mức.

Chân hắn không tiện đi đường, chẳng đi đâu được, ở trong nhà chán đến mốc cả người, thỉnh thoảng lại tâm sự tuổi hồng với chủ tịch Chu.

Cứ nghỉ ở nhà ba ngày như vậy, Ngư Lam bắt đầu lăn lộn trên giường không ngủ được, bỗng nhiên có chút muốn về trường.

Thật ra cũng không phải muốn về học, chỉ là muốn gặp Chu Miên mà thôi.

Cảm giác đã thật lâu, thật lâu chưa thấy Chu Miên rồi.

Hắn vốn định gọi video với Chu Miên, sau lại nghĩ nghĩ rồi không gọi nữa.

Nhỡ chẳng may bị bạn cùng phòng Chu Miên thấy rồi… hiểu lầm quan hệ hai người bọn họ thì phải làm sao giờ.

Thôi vậy.

Vào bữa sáng hôm sau,Ngư Lam chùi chùi mép, làm bộ như vô tình: "Mẹ, hay là hôm nay để con về trường đi."

Mẹ Ngư lườm hắn: "Thằng nhãi tàn phế này, không đi không nhảy được, về trường làm gì?"

—- Đây vẫn là lần đầu tiên Ngư Lam chủ động yêu cầu được về trường, trước kia lần nào cũng phải mời hắn "xuất cung" tới lần thứ ba hắn mới nhấc người đi, mà có vài lúc mặt còn xị ra.

Ngư Lam không hé răng.

Hắn muốn gặp Chu Miên.

Không phải vì pheromone, hiện tại cái bình kia vẫn treo trên cổ hắn, lúc nào cũng có thể lấy ra hít hít được.

Chỉ là thuần túy muốn gặp Chu Miên mà thôi.

Trước kia nếu hắn không được ngửi pheromone của Chu Miên thì cả người lập tức bức bối khó chịu.

Hiện tại… hình như mấy ngày không được thấy Chu Miên là sẽ lại xuất hiện hội chứng "lệ thuộc" này.

Ngư Lam cắn cắn đũa, sốt ruột nghĩ: Chẳng lẽ bệnh hắn lại trở nặng à?

Ngư Lam cành nghĩ càng thấy có lý.

Ngay từ đầu hắn tiếp xúc, thân cận với Chu Miên chỉ vì bản thân bị pheromone Chu Miên hấp dẫn một cách không thể khống chế được.

Không biết từ khi nào đã biến thành bản thân người tên Chu Miên này.

Như Lam nuốt không trôi, nhảy lò cò về phòng ngủ, nhịn không được mở trình duyệt lên tìm tòi: "Hội chứng lệ thuộc pheromone thời kỳ cuối có thể chữa được không?"

Giao diện tìm kiếm nhảy ra một câu hỏi đáp tương tự như vậy, tiêu đề là: "Làm thế nào để chữa khỏi Hội chứng lệ thuộc pheromone?"

Phía dưới là hàng loạt lượt trả lời của các người dùng mạng nhiệt tình vừa nhìn là đã biết không đáng tin cậy.

"Bệnh này còn phân biệt thời kỳ đầu cuối? Không phải tất cả đều cùng triệu chứng à?"

"Hết cứu, nâng cáng xuống một người"

"Tình trạng bệnh của bạn iu mà quá nghiêm trọng thì kiến nghị là nên đến bệnh viện kiểm tra nha, đừng bỏ lỡ thời điểm vàng để trị liệu đó ~"

Ngư Lam: "...."

Trưa hôm đó, đồng chí Ngư Lam thân tàn chí kiên lại đi một chuyến đến bệnh viện.

Hắn ngồi trên ghế, mắt to trừng mắt nhỏ với bác sĩ.

Bác sĩ rốt cuộc không nhịn được hỏi lại lần nữa: " —- Cậu nói bệnh của cậu càng ngày càng nặng, triệu chứng cụ thể là như thế nào?"

Giọng Ngư Lam như bị nghẹn lại, ngắt quãng: "Ờm, dù đã ngửi qua pheromone nhưng khi đến gần người đấy, cháu cũng… nhịn không được, muốn, muốn…

Vế đằng sau, hắn khó có thể mở miệng nói nốt được.

Bác sĩ nghe vậy trầm ngâm một lát, xác minh lại: "Ý cậu là, ở trường hợp không bị pheromone đối phương ảnh hưởng thì chỉ cần thấy người kia là cậu sinh ra một loại rung động nào đó, muốn thân cận với người đó phải không?"

Ngư Lam gian nan gật gật đầu.

Hắn đại khái trúng độc mang tên Chu Miên.

Chỉ cần người này xuất hiện trước mặt hắn, hắn liền không nhịn được muốn hôn anh, ôm anh, hận không thể vĩnh viễn giam cầm người này trong lãnh địa của mình.

Không thấy người đâu là lại nhớ lại nhung.

—- Quả thực là bệnh nguy kịch rồi.

Ngư Lam nghĩ: Chắc hắn cần phải đến bệnh viện lấy ít thuốc thì mới có thể kiểm soát tình trạng hỏng bét như này.

Bác sĩ nghe xong, lưng dần dần tựa vào ghế, ông dùng một loại ánh mắt cực kỳ kỳ dị nhìn Ngư Lam trong chốc lát.

Một lúc lâu sau mới nở nụ cười bất đắc dĩ: "Cái bệnh kiểu thế chỗ chúng tôi không chữa được."

Ngư Lam: "...."

Cái gì cũng không chữa được, thế cái bệnh viện rách này còn có tác dụng gì hả!

Không phải lần trước nói là có thuốc à!

Ngư Lam còn chưa kịp chê ỏng chê eo thì lại nghe thấy bác sĩ chậm rãi nói —-

"Nếu không phải xuất phát từ sức hấp dẫn của pheromone thì chứng tỏ bản thân Alpha kia mới là người đang lôi cuốn cậu. Nói cách khác, việc hiện tại cậu muốn gần gũi với người nọ hoàn toàn không liên quan gì tới pheromone cả."

Bác sĩ dừng lại một chút đầy thâm ý, cười tủm tỉm: "Nhưng tôi không kiến nghị học sinh cấp ba yêu sớm đâu nhé."

Ngư Lam: "...."

Cái, cái gì?

Cái gì sớm cơ?

Ngư Lam như bị sét đánh, tròng mắt vô thức trợn to, cả người rơi vào trạng thái dại ra:

"...Yêu…. Sớm….?"