Hôm Nay Phó Giáo Sư Đã Thành Công Ẩn Cư Chưa?

Chương 4: Bối rối



Phòng nghỉ của Đường Niệm Song cách địa điểm phát hiện văn vật kia không xa, đồng nghiệp trong viện nghiên cứu cầm xẻng nhỏ đào bới khắp nơi quay về, văn vật thì chưa thấy đâu, thế mà lại nhìn thấy Phó giáo sư trước giờ đều không thể hiện cảm xúc vui buồn giận hơn nay lại sắc mặt nặng nề đi ra từ phòng nghỉ của nữ minh tinh Đường Niệm Song, nện bước thậm chí còn có một chút… hỗn loạn?

Nhìn bóng dáng của Phó Nhân Gian, mấy đồng nghiệp trẻ tuổi đều vô cùng kinh ngạc, nhịn không được cùng túm lại một chỗ suy đoán xem Phó giáo sư và Đường Niệm Song có quan hệ gì, cùng với việc vừa rồi Phó giáo sư với đại minh tinh đã xảy ra vấn đề như thế nào.

Mà trong phòng nghỉ, Đường Niệm Song còn đang cười tới hai vai phát run.

Điện thoại cô vang lên, là người đại diện Hàn Minh gọi điện thoại tới, Hàn Minh nghe ra trong thanh âm cô có chứa ý cười, nói: “Xem ra tâm tình em không tệ, sao hả, có phải còn chưa có xem tin tức có đúng không?”

“Tin tức? Tin tức gì?” Vừa nói cô vừa lấy Ipad qua mở giao diện Weibo.

Trên mạng đang loạn cào cào cả lên, chỉ ngắn ngủi có vài giờ đồng hồ, hastag #Đường Niệm Song, Tô Mật#, #Đường Niệm Song bị Tô Mật đâm bị thương# cùng với #Đường Niệm Song cho Tô Mạt một bạt tai#, #Đường Niệm Song giận dữ rời khỏi phim trường#, #Nước mắt Tô Mật khóc trôi cả trường quay#, đủ loại tin tức trước sau bá chiếm toàn bộ hot search.

Đường Niệm Song và đoàn đội thực ra cực kỳ không thích dùng cách này để lên hot search, bọn họ trước giờ đều hướng cho Đường Niệm Song đi theo phái thực lực, dựa vào tác phẩm để củng cố vòng fans, ngày thường cũng tận lực đ è xuống một vài hot search sinh hoạt cá nhân, không nghĩ tới lần này đột nhiên lại có nhiều hot search tràn lên như vậy, có chút không phản ứng kịp.

Đường Niệm Song nhíu mi không lên tiếng.

Hàn Minh cười cười: “Chuyện thường thấy thôi, khách khí với anh làm gì, em cứ yên tâm đóng phim đi, mọi chuyện cứ để anh xử lý.”

Đường Niệm Song vừa nghe người đại diện nói chuyện vừa dùng ngón tay lướt lướt tin tức, lúc này mới phát hiện mọi chuyện phát sinh ngày hôm nay đều đã bị người có tâm chụp được tung lên trên mạng.

Còn may bình thường cô ở trong giới giải trí không làm kiêu, không lăng xê, tin tức lần này vừa nổ ra, cư dân mạng cơ hồ đều nghiêng về một phía, bảo vệ cô.

Rốt cuộc thì nữ diễn viên vừa xinh đẹp vừa có tính cách không tranh không đoạt, kỹ thuật diễn tốt lại có tác phẩm như cô cũng không nhiều lắm.

Duyên qua đường của cô không tệ, “tranh cãi” lần này không hiểu sao còn hút thêm một đám fans.

Hàn Minh nói: “Tô Mật kia, bên anh đã điều tra xong rồi, cô ta cũng không có bối cảnh gì quá đặc biệt, chẳng qua là một nữ diễn viên tuyến mười tám, là con riêng của một phú thương nhỏ, bởi vì được chiều chuộng nên ba cô ta đã dùng đủ loại quan hệ để lấy được vai diễn này cho cô ta mà thôi. Có điều sự việc lần này liên lụy quá nhiều người cho nên mọi người đều cho rằng địa vị của cô ta lớn, thật ra thì cũng chỉ có như vậy mà thôi.”

Đường Niệm Song vốn là không đặt cô ta ở trong lòng, tùy tiện ừ một tiếng, “Các anh định xử lý sao?”

“Cô ta không an phận đóng phim, ảnh hưởng tới chất lượng tác phẩm của em, đoàn đội cũng không thể nhịn được, hơn nữa cô ta còn dám bắt nạt em, đây lại càng không thể nhịn.”

Đường Niệm Song cười cười, đối với việc Hàn Minh và đoàn đội bênh vực người của mình, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Hàn Minh nói qua điện thoại: “Cũng không phải mỗi mình anh cảm thấy như vậy, nếu không phải cô ta thiếu chuyên nghiệm thì có đến nỗi phát sinh ra những chuyện này không? Tổ đạo diễn cũng có suy nghĩ này, cho nên khi tin tức vừa lên top thì liền sa thải cô ta ngay để trấn an dư luận, phỏng chừng sau đó sẽ phải cast nữ số hai thêm lần nữa, cũng không biết có trì hoãn thời gian đóng phim của em không, nếu nữ số hai cần có thời gian tiến tổ thì em cứ kiên nhẫn một chút, nghe nói phong cảnh trên núi không tệ, có thể dạo một vòng cũng được.”

“Vâng.”

“Vậy được rồi, cứ thế đã nhé.”

*

Tiến độ quay của đoàn phim cũng không có vì khuyết thiếu Tô Mật mà tạm dừng, đạo diễn cân nhắc lựa chọn quay hết tất cả những cảnh quay của các diễn viên khác trước, chờ nữ số hai tiến tổ xong thì bổ sung sau.

Phó Nhân Gian dẫn dắt đoàn đội khảo cổ cũng dựng trại đóng quân ở gần đoàn phim, ước chừng là có hơn hai mươi cười.

Gần đây Đường Niệm Song không có chạm mặt anh, đoàn phim quay chụp cũng kín cả thời gian, mà công việc của đội khảo cổ cũng rất bận rộn.

Buổi chiều khoảng 3 giờ, Đường Niệm Song mới quay xong cảnh quay ngày hôm nay, trở về phòng nghỉ.

Gần đây thu quang thư lãng, cô nhìn ra bên ngoià cửa sổ, có thể nhìn thấy lá cây bạch quả phủ kín con đường nhỏ đối diện, vô cùng xinh đẹp.

Nhớ tới Hàn Minh nói phong cảnh trên núi không tệ, cô nghĩ tới việc ra ngoài tản bộ một chút, Đường Niệm Song không để cho Diệp Tuyển và hai trợ lý đi theo, chậm rãi đi tới chỗ có hàng cây bạch quả.

Vừa tới gần, cô đã loáng thoáng nghe được thanh âm khóc nức nở của con gái, cái trình độ tủi thân đau lòng tới mức này khiến Đường Niệm Song chợt dừng chân, nghĩ thầm, liệu có phải là có cô gái nào đang một mình ngồi ở đây phát ti3t cảm xúc không nhỉ, cô vẫn là không nên đi lên quấy rầy người ta, để tránh cho mọi người cùng xấu hổ.

Đang định xoay người rời đi liền nghe thấy thanh âm khàn khàn nghẹn ngào của cô gái kia truyền tới: “Phó giáo sư, thật sự không thể chấp nhận tâm ý của em sao?”

Đường Niệm Song ngẩn người.

Phó giáo sư?

Là Phó giáo sư mà cô quen sao?

Thanh âm trầm thấp không chút gợn sóng của người đàn ông trẻ tuổi truyền tới: “Không thể.”

Hiện tại Đường Niệm Song đã có thể xác định rồi.

Phó giáo sư này chính là Phó giáo sư mà cô quen biết kia.

Nói thật lòng, gương mặt kia của Phó Nhân Gian đúng thật là có tư cách khiến con gái theo như lùa vịt, nhưng mà làm người ta ngoài ý muốn chính là, chuyện này sao lại xảy ra ở chỗ này vậy?

Đường Niệm Song cũng không có ý tứ đi lên quấy rầy chuyện tốt của người ta, định rời đi, nhưng tiếng bước chân phía sau càng ngày càng nhanh, nghe thì có vẻ như là của Phó Nhân Gian, Đường Niệm Song liếc trái liếc phải, không có chỗ nào để cho cô trốn hết.

Phó Nhân Gian đi ra khỏi rừng cây bạch quả, vừa nâng mắt liền nhìn thấy Đường Niệm Song đang đứng dưới gốc cây.

Cô trang điểm nhẹ nhàng, khoác một cái áo choàng màu vàng cam, dưới hàng mi cong cong như trăng rằm là đôi mắt đen láy đang lẳng lặng nhìn anh.

Gió thổi bạch quả rơi như mưa, bay xuống dừng trên tóc và đầu vai của cô, Đường Niệm Song nhẹ nhàng phủi đi, chậm rãi mím môi cười rộ lên, “Phó giáo sư cũng ở đây sao.”

Rõ ràng chỉ là một nụ cười cực kỳ đơn giản cùng một lời chào hỏi xã giao bình thường mà thôi, nhưng hành vi cử chỉ của cô vô cùng nhẹ nhàng quý phái, Phó Nhân Gian lại đột nhiên nhớ tới lần trước ở trong phòng nghỉ, cô từng làm nũng với anh thế nào.

Sắc mặt anh không đổi, vẫn thanh lãnh như cũ: “Ừ, tùy tiện đi dạo một chút.”

Phó Nhân Gian tới gần, trong nháy mắt khi anh đứng trước mặt cô, Đường Niệm Song lại ngửi được mùi hương thanh lãnh trên người anh, là hương thơm của hoa cỏ cùng mùi sách cổ khá nặng.

Cô gái trong rừng cây bạch quả đuổi theo chạy ra, trên mặt còn có nước mắt, nhìn thấy Đường Niệm Song cũng có mặt, thần sắc cô gái hơi xấu hổ, ngập ngừng mím môi: “… Phó giáo sư.”

Phó Nhân Gian cũng không để ý tới cô gái kia, thần sắc nhàn nhạt nhìn Đường Niệm Song: “Cô làm gì ở đây?”

Đường Niệm Song mỉm cười: “Tản bộ nha.”

Anh đứng ở trước mặt Đường Niệm Song, vóc dáng quá cao, một cành cây bạch quả sắp chạm được trên đầu anh, gió thổi một chút, lá cây rơi rụng trên hai vai rộng lớn của Phó Nhân Gian, mặt mày người đàn ông nhàn nhạt lạnh lẽo, giống như trích tiên siêu thoát thế tục, lại giống như là quân tử vô song mà trong Đường Niệm Song từng được thấy sách miêu tả.

Hai người đứng nhìn nhau làm cô gái kia vừa xấu hổ vừa bực bội.

Phó Nhân Gian lại hỏi: “Trợ lý của cô đâu?”

“Cô ấy không tới.”

“Trên núi không an toàn, sao lại chạy loạn như vậy.” Nghe qua giống như là trách móc, nhưng thanh âm anh bình bình, Đường Niệm Song hiểu rõ anh chỉ là đang hỏi chuyện bình thường mà thôi.

Đường Niệm Song: “Tôi về liền bây giờ đây, tôi thấy hình như Phó giáo sư còn có việc, hay là anh giải quyết trước đi.”

Cô cười như không cười nhìn cô gái kia.

Phó Nhân Gian không để ý tới lời chọc ghẹo của cô.

“Tôi có nửa tiếng.”

Đường Niệm Song không hiểu lắm anh có ý gì.

Phó Nhân Gian: “Có thể tản bộ cùng cô.”

Đường Niệm Song:???

Cùng cô?

Cô gái kia nghe thấy thế, sắc mặt liền trắng bệch.

Đường Niệm Song có chút hoài nghi, có phải Phó Nhân Gian muốn lợi dụng cô để làm cô gái kia biết khó mà lui hay không.

Phó Nhân Gian: “Ông nội tôi có dặn, muốn tôi ở trên núi chăm sóc cô một chút, đừng nghĩ nhiều.”

Thần sắc anh vô cùng nhạt: “Đi thôi.”

Đường Niệm Song cũng không có từ chối.

Lúc đi qua cô gái kia, rất rõ ràng có thể cảm nhận được sự oán niệm của cô ấy.

Phó Nhân Gian yên lặng thay đổi vị trí, thay cô cản trở ánh mắt ghen ghét của cô gái kia, mỏng lạnh liếc cô ấy một cái: “Còn chưa đi?”

Đường Niệm Song nghĩ thầm: Ôi thật là lạnh lùng vô tình mà, Phó giáo sư chỉ một lòng muốn ẩn cư thôi cô gái à.

Đi vào sâu trong rừng cây bạch quả, đập vào mắt là một khung cảnh màu vàng nhạt, lá cây bạch quả phủ kín đường nhỏ.

Gió thu hơi lạnh, Đường Niệm Song siết chặt áo choàng.

Hai người đi song song, ở giữa là khoảng cách của một người nữa.

Đường Niệm Song bật cười: “Phó giáo sư đào hoa thật đó, cô gái kia hẳn là theo đuổi anh từ viện nghiên cứu cho tới tận trên núi đúng không, quá si tình rồi.”

Phó Nhân Gian đi rất chậm, cố tình bước theo tốc độ thong thả của cô: “Lòng tôi không ở đây.”

Đường Niệm Song mỉm cười liếc anh một cái, Phó Nhân Gian nhìn thẳng về phía trước, cũng không có nhìn cô, cô cứ cảm thấy lời này của Phó Nhân Gian thật ra là đang muốn nhắc nhẹ cô.

Cô cũng không hỏi gì thêm, hai người tản bộ một đoạn mà lời nói còn chả được mấy câu, Đường Niệm Song cũng không phải loại người mặt nóng dán mông lạnh.

Lần trước cố ý đùa giỡn anh là bởi vì cảm thấy anh không tệ lắm, muốn chọc ghẹo một chút, không nghĩ tới lại khiến Phó Nhân Gian càng ngày càng lạnh nhạt với mình, càng cách xa mình. Thật ra thì cô sao cũng được.

Hẳn là thời gian đã tới, Đường Niệm Song nói: “Về thôi, cũng không thể làm trì hoãn công việc của anh được.”

Phó Nhân Gian ừ một tiếng.

Hai người đi trở về, Phó Nhân Gian vốn định đưa cô về phòng nghỉ, nhưng Đường Niệm Song lại cười nhạt từ chối, Phó Nhân Gian cũng không có miễn cưỡng nữa.

Sự tương tác ngắn ngủi này giữa hai người thật ra đã lọt vào tầm mắt của những nhân viên công tác ở xung quanh, chờ sau khi Đường Niệm Song vào nhà, có mấy người lập tức chạy tới hỏi Phó Nhân Gian: “Phó giáo sư với cô Đường có quan hệ gì thế? Nhìn thân mật ghê.”

Không trách bọn họ tò mò, thật sự là hành vi của vị giáo sư này quá kỳ quái, thỉnh thoảng chạy tới đây cũng thôi đi, ngay cả lúc đi qua gần phòng nghĩ cũng đều sẽ cố ý dừng lại nhìn về phía cửa phòng của Đường Niệm Song, ánh mắt vô cùng thâm sâu khó lường, làm người ta đoán không ra.

Nhân viên công tác ngại với thân phận của anh cho nên không dám nói gì nhiều, thật ra vẫn luôn âm thầm nghi ngờ, đừng nói là Phó giáo sư muốn theo đuổi Đường Niệm Song đó chứ?

Nhất định là vậy rồi, hành động của anh rõ ràng như vậy cơ mà!

Phó Nhân Gian vốn là chỉ nghe lời người lớn dặn dò, quan tâm chăm sóc Đường Niệm Song một chút mà thôi, không nghĩ tới sẽ khiến người khác tò mò như vậy.

Ngữ khí anh nhàn nhạt: “Chỉ là quen biết.”

Mấy nhân viên công tác nghi ngờ lẫn nhau, từ trong ánh mắt đối phương đều có thể nhìn ra được cùng một ý tứ: Chỉ quen biết thì sao lại quan tâm người ta như vậy chứ?

*

Buổi chiều Phó Nhân Gian có hội nghị nghiên cứu học thuật, phải xuống núi một chuyến.

Lúc kết thúc thì đã là chạng vạng, anh nhận được cuộc gọi từ ông nội Phó, ông nội nói với anh là hai ông bà đang tới Minh Thúy Sơn thăm Đường Niệm Song, bảo anh cũng nhanh chóng quay lại đi.

Vội vàng nói xong chuyện này, ông lão liền nhanh chóng cúp điện thoại, hoàn toàn không cho Phó Nhân Gian thời gian từ chối.

Phó Nhân Gian nhàn nhạt nhíu mày.

Anh đã xử lý công việc gần như hoàn chỉnh rồi, cũng đã tới thời gian tan tầm, cho nên liền không nhanh không chậm lái xe về Minh Thúy Sơn, cũng chính là nơi Đường Niệm Song đóng phim và nơi anh phát hiện văn vật cần khảo cổ.

Phòng nghỉ của nghệ sĩ là nơi riêng tư, nhưng cũng có thể chấp nhận việc thăm ban của người thân, Phó Nhân Gian vừa tới ngoài cửa phòng nghỉ của Đường Niệm Song thì đã nghe thấy thanh âm đùa giỡn phát ra từ bên trong.

Anh gõ cửa, thanh âm trung khí mười phần phát ra từ bên trong: “Vào đi.”

Phó Nhân Gian mở cửa đi vào.

Đường Niệm Song dựa vào đầu giường, trên mặt là ý cười còn chưa tan hết, nhìn thấy anh mới chậm rãi thu lại.

Ánh mắt Phó Nhân Gian chuyển từ trên người cô qua người ông bà nội: “Ông nội có việc?”

“Đương nhiên rồi.”

Ông nội và bà nội Phó đều ở đây, bà nội lên tiếng: “Bà hầm canh cho Niệm Song, con mau vào đây đút cho con bé đi.”

Đường Niệm Song:???

Tay chân cô có cụt đâu? Vì sao phài cần người đút?

Đường Niệm Song có chút dở khóc dở cười, ánh mắt nhìn về phía Phó Nhân Gian.

Phó Nhân Gian cũng nhíu mày.

Ngay cả khi Phó Nhân Gian cũng nguyện ý, nhưng Đường Niệm Song lại không muốn: “Bà nội Phó, không cần đâu ạ, con tự uống được, không cần phải làm phiền Phó giáo sư đâu ạ.”

Bà nội Phó oán trách liếc cô một cái: “Con bé này, nói cái gì vậy hả! Sao lại phiền nó chứ, các con sắp kết hôn cả rồi, sau này đều là người một nhà, Nhân Gian chăm sóc con còn không kịp, sao có thể nói là phiền toái chứ.”

Lại nhìn về phía Phó Nhân Gian, đưa mắt ra hiệu cho anh: “Con không biết đâu, vừa rồi Niệm Song đóng phim, hai chúng ta ngồi một bên xem, ôi trời, con bé quay một phân cảnh đánh nhau rất khó, tiêu hao không ít thể lực, con nhẫn tâm tình con bé tự mình ăn như vậy sao?”

Bà nội Phó nói chuyện cực kỳ khoa trương, phảng phất như Đường Niệm Song vừa mới làm culi về vậy, Phó Nhân Gian mà không chăm sóc cô thì chính là kẻ nhẫn tâm tuyệt tình.

Phó Nhân Gian chậm chạp không động, giữa mày càng ngày càng nhíu chặt, môi mỏng cũng mím lại.

Đường Niệm Song đánh giá thần sắc anh, chỉ có thể nhìn ra bốn chữ “không tình không nguyện”.

Cô cười cười, ôn nhu nói với bà lão: “Bà nội, con biết mọi người có ý tốt, nhưng mọi người cũng hiểu con mà, tính con không thích miễn cưỡng người khác, con với Phó giáo sư không có duyên phận, anh ấy không thích con, anh ấy muốn…”

“Đừng có nói mấy chữ đó.”

Bà nội Phó nhanh chóng chặn lời: “Chỉ cần bà còn tồn tại một ngày thôi, nó đừng hòng mơ tưởng!”

Bà nội hung hăng trợn mắt với Phó Nhân Gian: “Nếu con không muốn bà bị tức chết thì mau chóc cầm canh đút cho Niệm Song uống đi!”

Nói xong còn hừ lạnh một tiếng, quay phắt đầu đi, rất có ý tứ muốn đấu một trận sống chết với anh.

Đường Niệm Song thức thời không nói lắm.

Thật ra trong lòng cô cũng cảm thấy hơi phiền phức, rốt cuộc Phó Nhân Gian nối nhầm cọng giây thần kinh nào mà lại muốn đi ẩn cư chứ?

Tuy rằng tính tình Phó Nhân Gian lạnh nhạt, có điều lại không phải người bất cận nhân tình, anh rất tôn kính người lớn, hơn nữa lời của bà đã nói tới mức này rồi, cho dù anh không muốn thì cũng không thể không làm theo.

Phó Nhân Gian bưng bát canh kia, ngồi ở bên người Đường Niệm Song.

Ông nội Phó vỗ vỗ cánh tay bà bạn già, hai ông bà trộm liếc về phía hai người trẻ bên này.

Mặt Phó Nhân Gian trầm như nước, múc một muỗng đưa tới bên miệng Đường Niệm Song, bà nội Phó chỉ hận không thể rèn sắt thành thép: “Con thổi đi chứ, nóng như vậy, không sợ bỏng chết Niệm Song sao?”

Phó Nhân Gian cứng đờ.

Là một người thanh tâm quả dục, chỉ biết trồng hoa câu cá giống y như một nửa cái thế ngoại cao nhân, bị ép tiếp cận một cô gái như thế này đúng là quá khó cho anh rồi.

Phó Nhân Gian rũ mắt, nhẹ nhàng thối thổi cái thìa canh, lại đưa qua, Đường Niệm Song mặt mày nhàn nhạt nhìn anh.

Anh nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của cô, thấy cô không há miệng, tầm mắt nâng lên, Đường Niệm Song đột nhiên cong môi cười.

Tầm mắt Phó Nhân Gian giống như bị bỏng, nhanh chóng rời đi, tay run lên, canh hắt cả lên cánh tay của Đường Niệm Song.

Cô hít sâu.

Hai ông bà Phó gia nhìn mà cảm thấy lo lắng hộ, cho tới tận khi nhìn thấy Phó Nhân Gian buông bát xuống, cầm lấy khăn giấy lau tay cho cô, hai ông bà mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng cảm thấy thằng cháu trai của mình không quá đần.

Phó Nhân Gian lau tay cho cô, lòng bàn tay trong lúc vô tình đụng tới da thịt mềm mại của cô, cả người anh đều cảm thấy không được tự nhiên.

Đường Niệm Song cảm thấy cực kỳ thú vị, lười nhác dựa về sau, cười hỏi: “Phó giáo sư, anh sao thế?”

Hai ông bà lão nhìn thấy tiến triển không tệ, đã sớm rời khỏi phòng nghỉ rừ lâu, hiện tại trong phòng chỉ còn hai người họ, Phó Nhân Gian căn bản không chú ý tới điểm này, còn tưởng là hai ông bà Phó còn ở sau lưng giám sát mình, nhàn nhạt lên tiếng: “Không sao.”

Anh lại bưng bát lên muốn đút cho cô, Đường Niệm Song nghiêng đầu, hơi chau mày, giọng nói có chút giận dỗi: “Anh không tình nguyện như vậy, tôi không uống đâu.”

Phó Nhân Gian thổi canh: “Tôi sẽ cẩn thận một chút, sẽ không làm bỏng cô, uống một chút đi.”

Đường Niệm Song quay đầu lại bình tĩnh nhìn anh, mới đầu Phó Nhân Gian còn có thể đối diện với cô, dần dần, bàn tay cầm thìa của anh cũng có chút cầm không nổi.

Đường Niệm Song bật cười, nhẹ đấm lên bả vai anh, ghé sát tới, nhỏ giọng mềm mại nói: “Bọn họ đi rồi.”

Phó Nhân Gian phớt lờ chút run rẩy ở trong lòng, quay đầu lại xem.

Trong phòng nghỉ nào còn ai?

Trên mặt anh không thể hiện gì, nhưng Đường Niệm Song lại có thể nhìn ra được vẻ mặt trút bỏ gánh nặng của anh.

Anh thả bát xuống, không nhìn cô, lời nói ra áy náy nhưng ngữ khí lại rất bình tĩnh: “Đường tiểu thư, tôi làm như vậy, thật sự chỉ là bất đắc dĩ, chung quy lại tôi vẫn muốn đi Ngọc Minh Sơn…”

Đột nhiên nghe được tiếng hô duyên dáng nho nhỏ của cô gái, Phó Nhân Gian quay đầu liền nhìn thấy Đường Niệm Song ôm lấy cái tay vừa bị anh không cẩn thận làm bỏng, biểu tình vô cùng thống khổ.

Anh nhanh chóng nắm lấy tay cô: “Sao vậy?”

“Đau.”

“Đau ở đâu? Rõ ràng tôi đã thổi nguội rồi, hẳn là sẽ không nóng chứ.” Anh cẩn thận kiểm tra.

Đường Niệm Song không chút để ý mỉm cười, thanh âm dần dần ghé sát lại gần anh: “Người vừa mới rồi còn muốn đi Ngọc Minh Sơn, lúc này lại nắm tay con gái nhà người ta, Phó giáo sư, rốt cuộc anh là giả vờ thanh tâm quả dục hay là chỉ đối xử như vậy với một mình tôi thế?”

Tức khắc, anh cảm giác được cánh tay trong lòng bàn tay mình trở nên thập phần nóng bỏng tay.

Phó Nhân Gian ngẩng đầu, mặt Đường Niệm Song ghé sát tới, trong ánh mắt xinh đẹp còn có chút chế nhạo anh.

Anh thả tay cô ra, lập tức đứng lên đi ra ngoài.

Phía sau truyền tới tiếng cười của Đường Niệm Song, Phó Nhân Gian cơ hồ là chạy trối chết.