Hôm Nay Ta Cũng Ghét Nhiếp Chính Vương

Chương 3



7

Suốt ba ngày ta cũng không đi làm phiền hoàng huynh nữa mà chỉ ở trong tẩm điện nghiên cứu bản đồ để xuất hành.

Ta rất chân thành cảm ơn đồng (phạm) đội của ta, Dương Di Sinh.

Thật sự nếu không mang theo hắn, chỉ bằng cánh tay nhỏ bé và bắp chân gầy gò của ta chưa ra khỏi cửa cung đã bị bắt lại rồi.

Dương Di Sinh ngoài miệng nói không muốn không muốn, nhưng hành động lại rất thành thật, hoàn toàn không nhìn ra được chỗ nào không muốn.

Thậm chí còn chủ động tăng ca làm thêm giờ để lên kế hoạch rời đi.

Có thể nói là sự chăm chỉ của hắn chính là niềm vui của ta, hì hì.

Mùng bảy tháng này, ta mượn cớ đi ra ngoài tìm Chiêu Bình chơi, xa phu chính là Dương Di Sinh.

Hoàng huynh cả ngày bận rộn điều động lương thảo cùng quân đội, tự nhiên không có thời gian quản ta.

Nửa đường ta bảo Xuân Đào xuống xe mua chút bánh gạo nếp.

Nhìn hình bóng nàng vui vẻ chạy đi, ta còn có chút luyến tiếc, nhưng người phía trước đang thúc giục, haizz thôi ta cứ làm người ác một lần vậy, đem lá thư đã viết xong từ sớm đặt ở trong xe ngựa liền đi theo Dương Di Sinh chạy.

Sau khi ta chạy trốn hoàng huynh chắc chắn sẽ phong tỏa toàn thành, cho nên chúng ta lựa chọn đi đường thủy.

Người lái thuyền đã sớm chờ ở bờ sông, Dương Di Sinh nói một tiếng "Đắc tội", sau đó bắt đầu bôi bùn đất lên mặt ta.

Cứ như vậy chúng ta giả trang thành một đôi huynh muội ra ngoài làm việc rời khỏi Hoàng thành.

Thuyền đi xa mới có thể nhìn thấy toàn cảnh hoàng cung, khói bếp lượn lờ bay lên, hoàng hôn chạng vạng chiếu trên ngói lưu ly hết sức chói mắt.

Dương Di Sinh từ trong khoang chính đi ra khoác thêm áo choàng cho ta:

"Công... Tư Tư, ban đêm lạnh, trở về buồng nhỏ đi.”

Kinh thành chắc hẳn lúc này đã loạn thành một đoàn, cũng không biết Xuân Đào sẽ khóc thành cái dạng gì, Hoàng huynh chắc lại đau đầu thêm rồi.

Nghĩ tới đây ta không khỏi thở dài, nam nhân đối diện đang vùi đầu vào trong bản đồ, nhìn thấy trạng thái này của ta có chút không biết làm sao, ta hướng hắn xua tay.

"Ngươi xem kĩ càng chưa, kế tiếp nên đi như thế nào?"

Ta không quen cuộc sống đầy khói lửa nhân gian nơi đây, huống hồ đây cũng là lần đầu tiên ta rời kinh, khó tránh khỏi có chút hoang mang.

Hắn đem bản đồ đẩy về phía ta:

"Công chúa ngài xem, hiện tại chúng ta đã ra khỏi thành, theo con sông này đi về phía đông, qua hai châu nữa là có thể đến biên quan.”

Ta cúi đầu "Ừ" một tiếng: "Cứ theo lời ngươi nói đi, đây là lần cuối cùng, sau này đừng gọi ta là công chúa, miễn cho bại lộ thân phận.”

“Được, sắc trời không còn sớm, công...... Tư Tư nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Nói xong Dương Di Sinh từ trên giường lấy một cái chăn cùng đệm đặt trên mặt đất:

"Đêm hè sương nhiều, cẩn thận cảm lạnh." Vừa dứt lời liền trải giường cho ta.

Ta có chút khiếp sợ, Dương Di Sinh dù nói thế nào lúc trước cũng là con cháu quan lại, bên người sẽ không thiếu người hầu hạ, nhưng động tác trải giường này của hắn thật trông rất thuần thục.

Trên giường chỉ có một cái gối, hắn sắp xếp gối xong vị trí, sau đó cúi đầu cầm lấy áo khoác vừa mới tiện tay đặt trên mặt đất, vươn tay cuộn thành hình trụ, đặt lên cái giường trên mặt đất, một bộ động tác lưu loát như nước chảy mây trôi.

“Nghỉ ngơi sớm một chút.”

Đêm nay hai người bọn ta đều ngủ chung buồng, hắn đưa lưng về phía ta nằm, ánh trăng chiếu lên người hắn có thể nhìn thấy lông mi hắn dày như cây quạt nhỏ.

Ta buộc bản thân nhắm mắt lại, không suy nghĩ gì nữa, ngủ một giấc đến hừng đông.

Bữa sáng trên thuyền là cháo cá thái lát, thịt cá không có mấy miếng, gạo cũng không có mấy hạt.

Dương Di Sinh đi ra ngoài cầm hai chén cháo vào.

Ta trằn trọc cả đêm, vừa mới ngủ thì trời cũng đã sáng, giờ phút này còn mơ mơ màng màng, cháo có chút nhạt cũng có chút tanh, nhưng có còn hơn không.

“Nếu buồn ngủ thì ngủ thêm một lát đi, ta trông cửa." Hắn vừa ăn xong liền nói.

Ta thật sự buồn ngủ không chịu nổi, nói một tiếng "Được" rồi lại ngã xuống.

Tỉnh lại đã là giữa trưa, nhìn thấy Dương Di Sinh ngồi xếp bằng trên mặt đất xem xét bản đồ.

Có lẽ thanh âm ta rời giường quá lớn, vừa ngồi dậy đã bị hắn chú ý.

Trên bàn có nước nóng, ta nhấp một ngụm nhỏ nhìn chằm chằm hắn, cho đến khi chóp tai hắn dần chuyển sang màu đỏ.

Lại một lát sau, chủ thuyền ở bên ngoài thét to, ta che mặt xuống giường nhìn ra bên ngoài.

Đến giờ thuyền tiếp tục xuất phát rồi.

Chủ thuyền đứng ở trên bờ nói với những người vừa lên thuyền một số quy tắc an toàn khi đi thuyền, ta nghe được mà trong lòng cảm thấy rất ấm áp, quyết định sẽ thêm hai đồng tiền thưởng cho người lái thuyền.

Nếu Chiêu Bình ở chỗ này chắc chắn sẽ nói ta keo kiệt, sau đó sẽ lấy ra một nắm bạc rồi nói những lời dễ nghe cả buổi chiều.

Sau khi xuống thuyền chúng ta cũng không dám ở lâu, thời gian cũng không cho phép chúng ta chậm trễ.

Dương Di Sinh thuê xe ngựa, lại mua một đống lương khô, chúng ta tiếp tục lên đường ngay lập tức, tựa hồ cũng không có thời gian nghỉ ngơi.

Hắn phụ trách đánh xe, ta ngồi trong xe thuận tiện sửa sang lại lương thực vừa mua về một chút.

Lương khô chiếm đại đa số, hai chai rượu, mấy miếng thịt khô lớn, còn có một túi quả sơn tra.

Mới bắt đầu coi như không tệ, xe ngựa vừa nhanh vừa ổn, nhưng phía sau lại càng nhiều xóc nảy.

Ta ngồi ở bên trong nhịn không được nôn khan, hắn nghe thấy động tĩnh dừng xe ngựa, vén rèm lên nói:

"Đường phía trước không dễ đi, nhưng nếu đêm nay không đến nơi sợ là không thể qua đêm, trong túi có chút sơn tra, lúc hôn mê ăn đại khái có thể dễ chịu hơn một chút."

“Không cần để ý đến ta, cứ đi nhanh nhất có thể là được." Miệng ta ngậm sơn tra, nói năng không rõ ràng, cũng may hắn có thể nghe hiểu.

Tuy rằng ngoài miệng ta nói không cần để ý đến ta, nhưng không nghĩ tới hắn thật sự không để ý đến, ngày xưa trong sách nói công chúa chạy trốn thì xe ngựa đi một chút dừng một chút, đổi lại ta chạy trốn, xe ngựa giống như muốn bay lên.

Con ngựa này thật sự không tệ, có nên kéo về phối giống với con lừa của ta luôn không?

8

Chúng ta mất mười ngày để đi qua một châu.

Thời gian dài ngồi xe mệt nhọc thật sự là làm cho người ta chịu không nổi, ta đề nghị, hoặc là nói ta lệnh cho Dương Di Sinh ở trong huyện nghỉ ngơi một buổi tối rồi mới xuất phát.

Không biết là hoạt động đặc thù gì ở địa phương, người trên đường nhiều đến kỳ lạ, còn đều là nam nữ đã trưởng thành, từ cửa khổ trên cao của khách điếm nhìn xuống có thể nói là đèn đuốc sáng trưng.

Ta một chút tâm tư đi góp vui cũng không có, cửa sổ vừa đóng liền bắt đầu ngủ.

Giường thực sự là một trong những phát minh vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại.

Vốn tưởng rằng có thể thanh thản ngủ một giấc, ngày hôm sau tinh thần sảng khoái mà lên đường, không nghĩ tới buổi sáng thức dậy không có một chỗ nào là không đau nhức.

Đau đến mức làm cho ta hoài nghi Dương Di Sinh có phải hay không thừa dịp lúc ta ngủ mà đi vào đánh ta một trận lại đem ta ném xuống, sau đó để cho ngựa lăn qua lộn lại mà giẫm hết một canh giờ.

Phòng của ta ở lầu ba, cũng có nghĩa là muốn xuống lầu một cần đi hai tầng cầu thang.

Theo tình huống này của ta mà nói sợ là so với lên trời còn khó hơn.

Dương Di Sinh từ phòng đi ra dựa vào lan can nhìn tư thế đi khó khăn của ta một lát.

“Thất lễ rồi.”

Hắn đi lên một cái cúi người ôm lấy eo ta, ba bước làm hai bước xuống bậc thang.

Tốc độ nhanh đến mức ta còn chưa kịp mắng hắn là tên khốn dám giở trò lưu manh thì đã xuống đến tầng 1.

Lúc tiếp tục lên đường, chúng ta một câu cũng không nói với nhau, có lẽ đều cảm thấy xấu hổ vì một màn buổi sáng kia.

Lại đi như vậy mười ba ngày, mới chạy tới mục tiêu cuối cùng của chuyến đi này.

Nhưng bọn ta lại không thể vào doanh trại.

Ta mặc dù là một công chúa, nhưng trên người lại không mang theo tín vật của hoàng huynh, nói ra cũng không có ai tin.

Dương Di Sinh ngược lại có thể để cho Dương tướng quân đi ra làm chứng, nhưng Dương tướng quân bị kết luận là phản đồ, chúng ta nếu lấy ra danh hào của hắn thì không phải chỉ là bị mời vào doanh trướng thôi đâu.

Cũng không thể chạy mất hai mươi bốn ngày đến đây để ngồi nhà lao đi?

Ngàn tính vạn tính cũng không tính đến một bước này, thật sự cạn lời.

Ngoại trừ nơi này, chúng ta cũng không có nơi nào khác để đi, đành phải ngồi xổm trong bụi cỏ trong rừng cây cách doanh trướng không xa cùng nhau bàn kế hoạch.

“Làm sao bây giờ, vào cũng không vào được."T a oán hận vặt từng cái lá liễu trong tay.

"Trở về là không có khả năng, nếu không chúng ta chờ một chút xem? Nói không chừng chúng ta có thể ở chỗ này ngồi xổm chờ đến lúc gặp được người quen thì sao?" Dương Di Sinh học theo ta, cũng đem mấy cái lá cây không biết tên toàn bộ giật xuống.

May mắn trong tay bọn ta còn có chút lương khô, ở nơi dã ngoại ngây người vài ngày cũng không lo ăn uống.

Ta đã từng nghĩ tới ngàn vạn phương pháp để tiến quân doanh, đương nhiên mỗi một loại phương pháp đều là nở mày nở mặt mà vào.

Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới lại là kết quả như vậy.

Lại nói ngày đó ta đang ngồi xổm dưới gốc cây đại thụ dùng lá cây xếp thành một câu "Đại Sở Hưng, Trần Thắng Vương", ý đồ từ trong lịch sử học được bài học kinh nghiệm.

Đột nhiên một mũi tên xé gió mà đến, ta linh cảm nhanh nhạy trực tiếp xoay người tránh thoát, không ngờ quần áo bị đóng đinh trên cây.

Chạy cũng chạy không được, nhảy cũng nhảy không xong, sau đó ta nhìn thấy một đám người lưng đeo ống tên cưỡi trên lưng ngựa.

Người cầm đầu mặc hắc y, vừa nhìn liền thấy khí chất bất phàm.

Khi hắn chậm rãi đến gần ta mới nhận ra hắn.

Không ai khác chính là kẻ có mối thù đoạt ngựa với bổn công chúa - - Lục Cẩn

Đi theo phía sau hắn là một người bị vải bông chặn miệng ô ô kêu loạn, à thì ra chính là huynh đệ tốt Dương Di Sinh sớm chiều chung sống với ta.

Con mẹ nó cái tình huống này, a ha ha.

Toàn quân bị diệt rồi.

Ta ngẩng đầu nhìn Lục Cẩn, cố gắng dùng tư thái công chúa cao cao tại thượng mà chào hỏi hắn.

Nhưng nhìn tình cảnh bị đóng đinh trên cây của mình, ta cảm thấy khí thế dường như mất hơn phân nửa.

Sau khi rối rắm một phen, người đã đi tới trước mặt ta.

Đầu ta co rút, há miệng hỏi: "Ngươi, ngươi có khỏe không?”

Lục Cẩn đạp ngựa mà đến, nghe ta nói lời này nhất thời không nhịn được, phì cười.

Hắn lưu loát xoay người xuống ngựa, áo tím nhẹ nhàng, thay ta rút tên.

“Đưa tay cho ta.”

Nam nhân ngược sáng mà đến, lòng bàn tay ấm áp, nếu như không phải hắn đem mũi tên này bắn tới trên người ta, ta nhất định sẽ động tâm.

Phía sau Dương Di Sinh bị chặn miệng, một bộ dạng tiểu kiều thê… à tiểu đáng thương mà nhìn ta.

Ta kéo ống tay áo Lục Cẩn nói: "Lục Cẩn, người phía sau không phải người xấu, ngươi thả hắn ra đi.”

Hắn nhìn ta một cái, không biết đang suy nghĩ cái gì, ra hiệu cho người phía sau, lúc này mới cởi trói trả tự do cho Dương Di Sinh.

“Đi thôi, đi vào rồi nói.”

Một câu nói này ngăn chặn trăm ngàn vấn đề của ta và Dương Di Sinh.

Cuối cùng ta cũng chính thức tiến vào doanh địa.

9

Bất ngờ chính là Lục Cẩn dẫn chúng ta đi một đoạn đường thật dài, đến sơn động gần đó mới dừng lại.

Hắn thấy hai người chúng ta nghi hoặc không thôi mới mở miệng giải thích: "Trong quân đội xuất hiện gian tế, doanh địa bên kia là người của bọn họ, nơi này mới là đội ngũ của chúng ta.”

Dương Di Sinh lao ra quỳ gối trước mặt Lục Cẩn:

"Xin Vương gia minh giám, gia phụ tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện làm phản!"

Bên cạnh truyền đến một tiếng cười, là Dương tướng quân chậm rãi thong thả đi ra.

Lục Cẩn cũng cười theo, đưa tay nâng thiếu niên trước mặt dậy.

Tất cả mọi người đều cười, tuy rằng ta không biết có cái gì buồn cười, thế nhưng vì để hòa hợp với bầu không khí nên ta cũng cười theo.

Thiếu niên bị đám người này cười đến có chút mê mang, mượn sức đứng lên hỏi nguyên do.

Lúc này mới biết ngắn ngủn một tháng rưỡi, nơi này đã trải qua những gì.

Chiến đấu tiến hành rất thuận lợi, quân ta có Lục Cẩn cùng Dương tướng quân một trong một ngoài đánh phối hợp, là một trận tiếp một trận thắng.

Nghe nói tiểu vương tử của địch quốc cũng tham dự cuộc chiến tranh này, Lục Cẩn quyết định tập kích, đánh bọn họ trở tay không kịp.

Người biết chuyện này không nhiều lắm, gồm có hắn, Dương tướng quân, còn có hai người thân tín khác.

Kết quả Trịnh thống lĩnh ở bên cạnh Dương tướng quân nhiều năm phản bội, đem toàn bộ kế hoạch hoàn chỉnh tiết lộ cho đối phương.

Lục Cẩn không mang theo nhiều người, dự định đột kích hậu phương của địch.

Phía trước có Dương tướng quân dẫn đầu đại đội phân tán lực chú ý.

Sau khi địch biết kế hoạch, chúng lập tức có hành động, đem một số lượng lớn quân địch phản công bảo vệ hậu phương, đội quân của Lục Cẩn căn bản chống đỡ không nổi.

Thậm chí ngay cả Lục Cẩn cũng bị đâm một nhát.

Nghe vậy, ta có chút khẩn trương đi một vòng quanh Lục Cẩn: "Bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?”

Hắn cười kéo ta đến bên cạnh, trấn an vuốt tóc ta: "Nhờ có tấm giáp ngực của nàng, không chếck được.”

Ta lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ý bảo hắn tiếp tục nói.

“Ta có hộ tâm giáp nàng đưa che chở mới nhặt được cái mạng trở về, doanh địa cũng bị Trịnh thống lĩnh chiếm giữ, hắn bịa ra tin tức ta chết trận sa trường, Dương tướng quân là phản đồ để đưa tới kinh thành, đoàn người chúng ta thì bị vây ở chỗ này.”

Ta nghe có chút hỗn loạn: "Hắn bịa đặt thì bịa đặt, các tướng sĩ không phải còn ở đó sao?

Dương tướng quân nặng nề thở dài:

"Công chúa thứ tội, là lão thần nhận thức người không rõ, cẩu tặc kia những năm gần đây một mực ở trong quân đội lung lạc lòng người, Lục vương gia lại mang đến một nhóm người bị thương ở chiến trường về, quân doanh một bộ phận cũng bị thanh tẩy, người trong sơn động đã là toàn bộ binh lực của chúng ta..."

Trước khi đến ta đã dự đoán được tình huống sẽ không tốt, nhưng không nghĩ tới lại kém như vậy.

Mấy người hàn huyên qua loa một hồi, đại khái hiểu rõ tình huống cụ thể liền ai bận việc nấy.

Lục Cẩn còn phải đến doanh địa kiểm tra tình huống, Dương tướng quân vội vàng kiểm kê trang bị.

Dương Di Sinh vốn cũng muốn đi cùng Dương tướng quân, lại bị đuổi trở về.

"Ta bên kia không cần ngươi hỗ trợ, ngươi ở đây bảo vệ công chúa cho tốt đi!"

Dương tướng quân thái dương đã xuất hiện tóc bạc, nhưng nói chuyện vẫn trung khí mười phần.

Ta không có việc gì để làm cũng không có chỗ để đi, liền vòng quanh bên ngoài sơn động quan sát tình huống xung quanh một chút.

Dương Di Sinh một bước cũng không rời, cố chấp đi theo phía sau ta.

Đi xa thêm một chút có thể nhìn thấy một con suối trong vắt, tiếng nước róc rách làm cho người ta không khỏi cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Ta dừng bước ngồi xổm trên tảng đá nhìn nước suối rào rào chảy.

Hắn đứng ở bên cạnh ta, trong lúc nhất thời chúng ta đều không nói chuyện.

Mấy ngày nay ta đã giúp hắn dưỡng thành thói quen không gọi ta là công chúa.

Sự chú ý của ta vẫn còn ở trên con suối.

"Hắn là ai?"

“Lục Cẩn.”

Nghe được cái tên này trong lòng ta dừng lại một chút.

"Tại sao lại hỏi như vậy?”

“Bởi vì ngươi rất quan tâm hắn.”

Ta ngay lập tức cảm thấy rất buồn cười.

"Ta không chỉ quan tâm hắn nha, ta còn quan tâm Dương tướng quân, quan tâm tất cả tướng sĩ, quan tâm bách tính thiên hạ."

Ta ngẩng đầu lên nhìn thẳng thiếu niên thanh lang trước mặt, "Ta cũng quan tâm ngươi.”

Hắn giống như sói bắt được con mồi, cẩn thận quan sát tất cả biểu tình trên mặt ta.

"Vậy nàng thích ta không?"

Ta:???!

Đệ đệ ngốc, nói gì vậy?

Ta coi ngươi là huynh đệ, ngươi cư nhiên muốn … cưới ta???

Ta ấp úng nói không nên lời, hắn bày ra một bộ dáng nói không rõ ràng sẽ không cho ta đi.

Khiến cho ta có chút hoảng hốt.

Lỡ như hắn vì yêu mà không được rồi đẩy ta xuống nước luôn thì sao.

Đừng đùa, bổn công chúa vẫn yêu đời lắm được không?

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn, ta thậm chí cũng nói không nên lời đùa giỡn.

“Thích ngươi, nhưng không phải kiểu thích giữa nam nữ, bản thân ngươi đã nhỏ hơn ta hai tuổi, ta vẫn luôn coi ngươi là tiểu đệ đệ."

Câu trả lời lấp lửng vẹn cả đôi đường, kĩ năng này ta thành thạo từ trong bụng mẫu hậu.

Tiểu hài tử chính là tiểu hài tử, chỉ lo trước mắt, hoàn toàn xem nhẹ vấn đề hắn hỏi ban đầu, lừa gạt một chút là qua.

"Ta không muốn làm đệ đệ của ngươi" khóe mắt hắn lại bắt đầu đỏ lên, giống như trong mắt ẩn giấu một tia cảm xúc khó nói nên lời.

"Vậy ngươi... có muốn làm thú cưng của ta không?"

"Ta không nói đùa," Dương Di Sinh tức giận nói.

"Ngươi từ giờ trở đi cân nhắc ta có được hay không?"

Có lẽ là hơi nước mơ hồ, có lẽ là ánh mắt của thiếu niên quá mức chân thành tha thiết, có lẽ là hôm nay gió rất ôn nhu, ta không khỏi chậm lại ngữ khí: "Được.”

Những lời này vừa nói xong, ta ngồi cũng không phải àm đứng cũng không phải, dứt khoát dẹp đường hồi phủ.

Dương tướng quân thấy hai chúng ta trở về liền tiến lên chào hỏi ta, cười ha hả hỏi: "Sao công chúa về nhanh vậy?

Ta một chút tâm tình nói chuyện cũng không có, miễn cưỡng cười coi như trả lời.

Hắn lại nghiêng đầu nhìn về phía Dương Di Sinh: "Tiểu tử thúi, ngươi khi dễ công chúa?"

Dương Di Sinh bất giác đỏ lỗ tai, "Làm sao có thể!”

Thật sự là một tiểu hài tử, hỉ nộ hiện rõ trên mặt, vừa thẹn thùng lỗ tai liền đỏ lên.

Ta vô cùng mệt mỏi, thừa dịp hai cha con cãi nhau, mò mẫm đi vào lều trại xa hoa nhất trong sơn động, chuẩn bị tiến vào mộng đẹp.

10

Vừa mở mắt đã là trời tối, ta chậm rãi vươn người, ngồi ở trên giường lười biếng hồi lâu.

Bên cạnh truyền đến một giọng nam: "Tỉnh rồi?”

Lúc này ta mới nhìn thấy Lục Cẩn ngồi ở một bên lật xem văn thư.

Có thể là bởi vì mệt nhọc nhiều ngày qua, cũng có thể là bởi vì mới tỉnh ngủ có chút choáng váng cùng cảm giác rã rời.

Nhìn thân ảnh của hắn khóe mắt ta cay cay, cơ hồ muốn khóc lên.

Ta hít mũi hai cái, hắn liếc mắt nhìn ta, trong lều chỉ có hắn cùng ánh nến yếu ớt.

Ta ở trong bóng tối, Lục Cẩn không thấy rõ vẻ mặt của ta.

“Mấy ngày nay vất vả cho nàng rồi.”

Thời gian àm hai người chúng ta ở riêng cùng nhau, không cãi nhau không đùa giỡn này thật sự mà nói quả là số ít.

Ta không hiểu sao lại có chút câu nệ: "Không vất vả không vất vả, vì bách tính phục vụ là nghĩa vụ của ta.”

Hắn nở nụ cười, thanh âm chấn động trong lồng ngực, âm cuối cũng rất êm tai.

“Nàng bây giờ và khi còn bé thật sự là giống nhau như đúc, một chút cũng không thay đổi.”

Nếu hắn không nói, ta gần như sắp quên mất đoạn thời gian kia.

Lúc nhỏ hắn là đồng học của Thái tử, ta là muội muội ruột thịt của Thái tử, ba người thường tụ tập cùng một chỗ chơi đùa cùng nhau.

“Lúc ấy ta làm sao cũng không nghĩ tới sau này có một ngày chúng ta sẽ ngồi trong lều trại tứ cố vô thân." Ta than thở nói.

Hắn nhìn ta, trong ánh mắt giống như có một ngọn lửa nóng rực, có lẽ là do ánh nến phản chiếu.

Sơn động bên này điều kiện không được tốt lắm, nhưng dù sao so với một tháng trước ngủ trên xe ngựa thì đã tốt hơn nhiều.

Ta hiếm khi có được một giấc ngủ ngon.

Hơn nữa hôm trước vừa ngủ cả một buổi chiều, hôm nay trời còn chưa sáng ta đã tỉnh dậy.

Còn có một người dậy sớm như ta, Dương Di Sinh.

Hắn nhìn về phía ta, ta cũng không thể không chào hỏi nha, như vậy thật không lễ phép.

"Dậy sớm như vậy?"

“Không có, tối hôm ta qua không ngủ.”

A, huynh đệ ngươi đáp như thế, bảo ta làm sao nói tiếp nha.

"Huynh đệ à, ngươi cũng thật là quá không xem trọng sức khỏe của mình mà!", ta giơ ngón tay cái khen đểu hắn để giảm bớt sự lúng túng.

"Vậy ta đi dạo quanh đây trước đã..." Ta tùy tiện bịa ra một lý do rồi rời đi.

Đứa nhỏ này cũng không kêu một tiếng, liền đi theo phía sau ta cách khoảng hai bước, không xa cũng không gần.

Muốn theo thì theo, ta mặc kệ.

Đi lòng vòng lại đến bên dòng suối ngày hôm qua.

Buổi sáng còn rất lạnh, hơi nước phả vào mặt khiến ta run rẩy.

Sau đó ta lơ đãng thoáng nhìn, phát hiện trong bụi cây xa xa lộ ra một người mặc y phục màu đen.

Ta không lên tiếng, xoay người lại nói với Dương Di Sinh: "Lạnh quá, ngươi cho ta mượn y phục một chút.”

Thừa dịp có y phục che chắn, ta lặng lẽ đưa tay chỉ về phía bụi cây, hắn nhìn ta một cái, tỏ vẻ ngầm hiểu.

Chúng ta từ từ di chuyển đến một nơi không có nước, sau đó Dương Di Sinh xông vào khu rừng.

Ta theo sát phía sau nhìn thấy hai người vào đánh nhau.

Dương Di Sinh rõ ràng kỹ thuật cao hơn một bậc, người nọ bại trận.

Động tác cuối cùng là một cú đá ngang của thiếu niên, người áo đen ngã trên mặt đất ngay sau đó bị Dương Di Sinh đè lại.

Ta nghe nói loại người này trong miệng đều cất giấu độc, nếu bị bắt sẽ nuốt độc tự sát.

Vì thế ta ba bước làm hai, đem một quả trái cây dự định làm đồ ăn vặt nhét vào trong miệng hắn.

Vốn ban đầu chỉ là ánh mắt phẫn hận, hiện tại lại bắt đầu dữ tợn, thậm chí còn trợn trắng mắt.

Hắn làm sao vậy?

Dương Di Sinh đẩy mí mắt hắn ra, sau đó ném quả trái cây trong miệng hắn đi.

Hắn hình như... bị dị ứng.

Cái này hình như cũng quá trùng hợp rồi!!

Ta không biết làm sao!!! Chỉ hi vọng có người mau đến cứu giá!!!

Lúc trở về đúng lúc gặp Lục Cẩn vừa mới ra khỏi lều.

Hắn chỉ mặc một chiếc áo khoác, bộ quần áo mỏng không che giấu được những cơ bắp săn chắc, khiến ta nhìn thẳng vào hắn một lúc lâu vẫn không rời mắt được.

Lục Cẩn kéo y phục che lại sáu múi cơ bắp, ta bất mãn quay mặt đi.

HỪ! Không cho xem thì thôi, ta không thèm!!

“Đây là xảy ra chuyện gì?”

Ta nhìn Dương Di Sinh bĩu môi, hắn tiếp thu ám chỉ của ta, bắt đầu kể lại.

“Thần và công chúa buổi sáng ra ngoài tản bộ phát hiện có người theo dõi chúng ta, công chúa phát hiện trước, chúng ta dùng chút kế sách bắt được hắn.”

Lục Cẩn nhíu mày: "Tại sao buổi sáng ngươi lại cùng công chúa đi tản bộ?"

Thiếu niên trầm mặc cùng nam nhân đối diện, ai cũng không nói gì, nhưng bầu không khí càng lúc càng không đúng.

Ta tiến lên cười ha ha: "Dậy sớm nên rảnh rỗi ấy mà ha ha ha, mau nhìn xem người này xảy ra chuyện gì?"

Lục Cẩn ý tứ không rõ nhìn ta một cái, trong ánh mắt rõ ràng mang theo chút tìm tòi nghiên cứu, sau đó dẫn người xoay người rời đi.

Dương Di Sinh còn đứng tại chỗ không nhúc nhích, ta mắng một tiếng đầu gỗ rồi đẩy hắn đuổi theo Lục Cẩn.