Hôm Nay Ta Cũng Ghét Nhiếp Chính Vương

Chương 4



11

Sau một phen tra tấn mà tên hắc y nhân kia vẫn không chịu khai ra.

Đầu năm nay, phản diện còn rất có tố chất nghề nghiệp nha.

Lục Cẩn không hổ là Lục Cẩn, sau khi biết hắn ta bị dị ứng với sa quả, liền tìm người hiểu biết về y thuật trong đội ngũ khống chế liều lượng mà bỏ một ít nước ép sa quả vào trong nước uống hàng ngày của hắn.

Ta quả thật khâm phục cái tên nam nhân thâm hiểm như hắn.

Ba ngày trôi qua người nọ đã bị tra tấn đến không còn hình dáng.

Thẩm vấn mãi mới biết được Trịnh thống lĩnh bên kia nhận được tin tức, biết bên này vừa tới một người rất quan trọng, nhưng mà bọn hắn cũng không biết là ai.

Vì thế hắn liền phái thủ hạ tới tìm hiểu.

Lục Cẩn đề nghị không bằng tương kế tựu kế, để cho người của chúng ta giả trang thành bộ dáng của tên hắc y nhân sau đó nội ứng ngoại hợp.

Hay nha, đầu óc như này của hắn nếu mà làm phản, mười người như ta cũng không đủ cho hắn chơi.

"Vậy ai sẽ là người đó?" ta tò mò hỏi.

Đương nhiên là người có thân hình giống tên hắc y nhân nhất, hơn nữa còn phải có năng lực.

Lục Cẩn quá cao, Dương tướng quân quá già, năng lực thủ hạ lại không xuất chúng, đếm tới đếm lui chỉ còn lại Dương Di Sinh.

Ta đi tới trịnh trọng vỗ vai hắn: "Chúng ta cần ngươi.”

Há há, ta sẽ không nói là vì sắp thoát khỏi hắn nên ta rất vui đâu ha.

Ngay ngày hôm đó, tất cả mọi người đều thức rất khuya, trừ ta.

Một nhóm người ngồi thảo luận về việc thực hiện kế sách kia cho đến tận nửa đêm.

Còn việc duy nhất ta có thể làm chính là bảo trọng sức khỏe của mình thật tốt, vì vậy quyết định đi ngủ sớm.

Trong lúc mơ màng ngủ, ta cảm thấy giống như có ai đó ngồi bên cạnh mình, một lát sau lại thay đổi thành một người khác.

Thôi kệ đi, để cho bọn họ dính chút phúc khí của bổn công chúa vậy.

Ra ngoài quá lâu, thiếu chút nữa bản thân ta cũng quên chính mình còn là công chúa, là nhân vật cao cao tại thượng được mọi người kính trọng á, thế nên phúc khí cũng rất dày nha.

Sáng sớm ngày hôm sau Dương Di Sinh liền xuất phát, trước khi đi ta nhét cho hắn một nắm sa quả.

Không phải ta keo kiệt, ra khỏi cung rồi thật sự không có gì đáng giá để tặng hắn cả.

Nhìn bóng lưng hắn đi xa, ta quyết định trở về ngủ thêm một giấc.

Nửa đường lại bị Lục Cẩn cắt ngang.

“Lại đây, cùng ta tản bộ."

Hắn bình tĩnh ôm lấy thắt lưng của ta.

Ta tức giận: "Mới sáng sớm, ai muốn cùng ngươi tản bộ!"

“Không muốn cùng ta tản bộ? Vậy hôm qua lại cùng Dương Di Sinh tản bộ?"

Lần này hắn nở nụ cười với ta, tuy nhiên trong nụ cười của hắn lại có thêm chút ý vị uy hiếp.

Những ngày này trôi qua quá mức tiêu dao tự tại, thiếu chút nữa ta đã quên Lục tiểu vương gia hắn còn có danh hiệu “Lục tiểu diêm vương”.

Ta nịnh nọt cười nói: "Mời ngài đi trước.”

Trên đường đi tản bộ ta cũng không có gì để nói, đành làm như vô tình hỏi: "Đêm qua lúc ta ngủ có phải ngươi tới thăm ta không?”

Giọng nói của hắn vốn trầm thấp, một tiếng "Ừ" vang lên cơ hồ sắp không nghe được.

“Tại sao lại tới?" Ta xoay người mặt đối mặt với hắn.

"Ban ngày để nàng nhìn thấy máu tanh, sợ nàng gặp ác mộng.”

Hắn cũng nhìn chằm chằm vào ta và nói chuyện thẳng thắn đến mức ta có chút không dám nhìn thẳng hắn.

“...... Cảm ơn"

Lại bổ sung một câu: "Đêm qua chỉ có ngươi sao?”

Hắn trầm mặc một lát, "Vẫn luôn là ta, cũng chỉ có ta.”

Đại khái lại qua bốn ngày, rốt cục cũng nhận được tin tức truyền về.

Quả là hổ phụ sinh khuyển tử, Dương Di Sinh không hổ là con cháu dòng dõi tướng môn, hắn đã trực tiếp đoạt được thủ cấp Trịnh thống lĩnh.

Khi nghe được tin tức này, ta vừa cảm thán sự dũng cảm của Dương Di Sinh, vừa nhớ lại xem trên đường đi có chỗ nào đắc tội hắn hay không.

Ngày trở lại doanh địa mà Trịnh thống lĩnh vẫn luôn kiểm soát, Lục Cẩn dẫn đoàn người bọn ta trùng trùng điệp điệp đi về phía trước.

Dương Di Sinh đứng ở cổng dẫn một đám người ngựa nghênh đón, vừa vào cổng liền có thể nhìn thấy một đám người đang bị trói lại.

Lục Cẩn đi tới bên cạnh bịt tai ta lại rồi phân phó một câu, từ phía sau bỗng nhiên nhảy ra một binh sĩ cao lớn dẫn những người này ra khỏi doanh địa.

Chẳng lẽ “chưa ăn thịt heo thì không thấy heo chạy” sao, ta đại khái có thể đoán được kết cục của đám người này.

Vì thế trong lòng yên lặng nhủ thầm: Các người cũng đừng trách nhầm ta, ta chỉ đi ngang qua thôi, có chuyện gì thì đến tìm Lục Cẩn, ngàn vạn lần đừng đến tìm nhầm người.

Sau khi lẩm bẩm mấy lần trong lòng, cuối cùng ta cũng bình tĩnh lại được một chút.

Lục Cẩn an trí xong cho tất cả mọi người liền vào lều Trịnh thống lĩnh lật xem văn kiện, ta nhìn thấy thế cũng đi theo vào.

12

Lẽ ra ta không nên tiếp tục ở đây nghe hắn sắp xếp mọi chuyện trong quân, nhưng ta thân là công chúa mọt nước, có cái gì ta không thể nghe?

Trong doanh địa những người quan trọng đều đang tụ tập ở trong lều lớn.

"Hiện tại chúng ta có thể đưa tin tức ra bên ngoài, nhưng trong kinh thành còn có người của bọn họ, tin tức có thể truyền tới trước mặt Thánh thượng hay không còn chưa thể nói chính xác."

Ta gật đầu đồng ý.

"Nhưng quân địch hơn chúng ta năm vạn người, đột kích từ địa phương hiển nhiên khó khăn hơn nhiều." Dương Di Sinh không cam lòng yếu thế nói.

Ta lại gật đầu.

“Nhưng nếu án binh bất động, lương thảo trước mắt còn không thể chống đỡ nổi chớ nói gì là sĩ khí trong quân đội." Dương tướng quân bổ sung.

Ta tiếp tục gật đầu.

Tổng kết một chút, ta ngoại trừ gật đầu, cái gì cũng không làm được.

Ta cảm thấy không thể tiếp tục như vậy, trước khi là công chúa đầu tiên phải là chính mình.

Cuộc đời của mình chỉ sống một lần, cũng không thể cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, hơn nữa khi mọi người còn đang lên kế hoạch thì ta lại giống như một phế vật ngoại trừ gật đầu cái gì cũng không làm được.

Trong lúc suy nghĩ những điều này, mấy người trước mặt đã trò chuyện rất kịch liệt, ta hắng giọng một cái, ý bảo mọi người im lặng nghe ta nói.

Lục Cẩn ngồi ở vị trí chính, quạt vừa mở vừa khép chờ ta mở miệng.

“Nếu địch phái gian tế tới chỗ chúng ta, không bằng chúng ta lấy đạo của người trả lại cho người, tìm một người cầm tín vật của Trịnh thống lĩnh đi trận doanh địch, dù sao hiện tại bọn họ cũng không biết doanh địa này đã đổi chủ.”

“Vậy địch nhân dựa vào cái gì tín nhiệm người của chúng ta." Lục Cẩn hỏi.

"Bằng vào ta nha, ta chính là công chúa của một nước, luận giá trị con người, các vị đang ngồi đây đều không sánh bằng ta, huống hồ trong thư cũng nói tiểu vương tử kia đối với ta rất có hứng thú, lấy ta làm mồi nhử, bắt được tiểu vương tử, địch nhân còn không ngoan ngoãn đầu hàng sao?"

Lục Cẩn mạnh tay khép cây quạt lại: "Không được, ta không đồng ý.”

"Thần cũng không đồng ý." Dương Di Sinh không biết lúc nào cũng nhìn ta, ánh mắt ướt sũng giống như con thú con đang chịu ủy khuất.

Ta không quan tâm mà cãi lại: "Ta cảm thấy biện pháp này của ta rất tốt, nếu trước sau đều không được, chúng ta liền liều chết xông ra ngoài, bắt giặc phải bắt vua trước.”

Ánh mắt Lục Cẩn nhìn ta rõ ràng âm trầm hơn, nhưng ta không thể không thẳng lưng, tự tăng thêm khí thế cho bản thân.

Buổi tối hôm đó Dương Di Sinh đi vào lều của ta, lúc ta còn đang rất tức giận vì đề nghị của ta không được mọi người chấp thuận.

Ta ngẩng đầu nhìn về phía hắn, tức giận dỗi hắn một câu:

"A, đây không phải là Dương tiểu tướng quân sao, ngọn gió nào đem ngươi thổi đến chỗ một công chúa có tính khí thất thường, không có đóng góp như ta?"

Hắn ngồi xổm xuống bắt đầu cởi quần áo, dọa ta sợ tới mức lập tức ôm chặt chính mình: "Ngươi làm gì vậy, ta gọi người á, cha ngươi còn đang ở bên ngoài đó nha!"

Dương Di Sinh lấy ra một cây chủy thủ rồi nghi ngờ liếc mắt nhìn ta một cái, sau đó tách tay ta ra đem chủy thủ nhét vào lòng bàn tay ta.

“Cất kỹ, dùng phòng thân.”

Dao găm trong tay còn mang theo nhiệt độ cơ thể của thiếu niên.

Ta vừa cảm động vừa tò mò: "Sao ngươi lại để dao găm trong túi áo?"

Dương Di Sinh:...

Hừ, ta rất tự tin về trí thông minh của bản thân.

Ta tiếp tục thừa thắng xông lên: "Nếu gặp kẻ địch, không lẽ ngươi còn định cởi bỏ quần áo xong hết rồi mới lấy dao ra đánh hắn sao?"

"Ngươi không sợ kẻ địch biết ngươi giấu dao trong áo rồi cởi sạch đồ của ngươi trước khi tấn công sao?"

Đợi một lát…

Hình như, cuộc trò chuyện bắt đầu phát triển theo một hướng kì lạ nhỉ?

Nhưng trêu chọc hắn thật sự rất thú vị.

Dương Di Sinh hai má càng ngày càng đỏ, cảm thấy nói không lại ta, dứt khoát lấy tay che miệng của ta lại.

Rất nhanh hắn liền thu tay về, xoay người rời đi.

Ta nắm lấy con dao trong tay ngẫm nghĩ, hắn che miệng ta xem như đã chiếm tiện nghi của ta rồi đúng không?

Nhưng ngay cả quần áo hắn cũng cởi rồi nha.

Như vậy vừa nhìn hình như là ta chiếm tiện nghi nhiều hơn mà.

Vậy là ta kiếm được lời rồi nhỉ?

Dao găm ánh lên tia hàn ý dưới ánh nến, vừa nhìn đã biết là vật không tầm thường.

Tai nghĩ nghĩ, nhét vào dưới gối, một đêm không mộng mị.

Buổi sáng ăn sáng xong Lục Cẩn gọi ta vào trong lều, uống hết một tách trà mới mở miệng nói chuyện với ta.

"Ta và đám người Dương tướng quân tối hôm qua đã thảo luận một chút, quyết định chọn dùng phương án của người, không biết công chúa người...?"

Ta bày ra một bộ mặt nghiêm túc cắt ngang lời hắn nói: "Ngươi còn chưa hỏi ta cảm thấy thế nào?”

Lục Cẩn có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn ngoan ngoãn phối hợp với ta: "Người cảm thấy thế nào?"

“Tuyệt!"

Ta sợ hắn nghe không hiểu lại bổ sung một câu "Ý ta là ta đồng ý.”

Quả nhiên, ta chính là có thiên phú về phương diện này.

Hắn xoay người đi về phía cái rương đặt ở một góc, từ bên trong lấy ra một món đồ được bọc kỹ bằng lụa trắng.

“Đây là Kim Ti nhuyễn giáp, trở về mặc vào trong quần áo, nó có thể bảo vệ người.”

Ta kinh sợ nhận lấy, đột nhiên ý thức được dụng ý tối hôm qua của Dương Di Sinh.

Bỗng dưng đáy lòng ta mềm nhũn, thầm mắng cái tên xú đệ đệ chết tiệt.