Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 423: Hỏa nguyên tinh phách



"Ái chà, Phong tiểu tử! Hỏa lân đại gia đã tận lực rồi, còn lại phải trông vào ngươi." Hỏa lân thú nhìn hỏa sơn bùng lên của Liệt Hỏa tông lẩm bẩm.

Hỏa lân thú tuy không dẫn mấy võ hoàng đi quá xa nhưng họ toàn lực quay về cũng phải mất mười mấy phút. Tam nguyên tỏa hỏa trận đã tan, nếu thuận lợi thì Diệp Phong sẽ nhanh chóng lấy được tiên thiên hỏa nguyên chi lực rồi rút lui an toàn trước khi bốn võ hoàng về kịp.

oOo

"Kết thúc thôi. Ta không có thời gian đùa với ngươi nữa…" Diệp Phong thò cự trảo ra, lão giả bị Cố nguyên hoàn trói buộc, chết không nhắm mắt dưới tay gã, yết hầu và ngực bị lợi trảo xuyên qua, máu nhỏ tong tong xuống đất.

Lão biết gã có Cố nguyên hoàn nên phải chết. Gương mặt gã được chân nguyên che kín, đối phương lại không tra ra được linh hồn nên gã không có gì lo lắng.

"Không còn thời gian nữa, phải nhanh lên." Gã ném thân thể đối phương đi, lao lên một lối vào hỏa sơn.

Từ trên trời liên tục rải xuống từng mảng lửa và nham thạch đỏ lừ khiến đường gã đi đầy nguy hiểm và trở ngại. Bất quá nhị trọng Thần thông biến khiến gã có thực lực ngang với cao giai võ tôn, cộng thêm chân nguyên khải giáp hộ thể, nhục thân cũng phòng ngự kinh nhân, uy lực của hỏa sơn phun ra cũng khó uy hiếp được.

Thân ảnh gã như con bướm xuyên qua mưa lửa, thỉnh thoảng không thể tránh kịp thì gã dùng thần thông thuật gạt hết lửa và nhạm thạch lao tới. Đệ tử Liệt Hỏa tông thấy cảnh này sẽ kinh hãi vạn phần, vì sau khi hỏa sơn phun lên, dù tôn cấp cường giả cũng không dám tới quá gần, hỏa nguyên cuồng bạo vô cùng vô tận đủ khiến họ ứng phó chật vật.

"Đỉnh núi ngay trước mắt." Diệp Phong thầm hớn hở, tiếp đó liền biến sắc.

Thân ảnh hai cao giai võ tôn xuất hiện trước mắt gã, là hai võ tôn khác cùng chủ trì Tam nguyên tỏa hỏa trận. Họ quá quen thuộc tình huống, không cần đoán cũng biết đồng bạn xảy ra vấn đề nên trận thế bị phá, mặc cho địch nhân phá trận là ai, mục đích sau cùng cũng là thứ trong Hỏa viêm động.

Họ liên thủ chống lại uy lực phun trào của hỏa sơn, ở đây bảo vệ cửa vào Hỏa viêm động.

"Ngươi định đoạt tiên thiên hỏa nguyên? Đúng là không biết sống chết là gì." Thân hình Diệp Phong còn rất trẻ, khiến đối phương rất kinh ngạc.

Gã không ngừng lướt đi, hừ lên lạnh lùng: "Ta không thời gian tranh hơi với ngươi. Chân không pháo!"

Hai tay gã đồng thời phát ra hai trụ khí trắng toát giáng vào đối thủ. Công kích tầm xa không thuộc ngũ hành nguyên lực này, hai vị võ tôn chưa từng được thấy, vừa kinh ngạc vừa vận nguyên lực phòng ngự nhưng bị sóng xung kích kinh nhân hất ngã xuống đất.

Cùng lúc hỏa sơn lại phun lên, cả hai liên tiếp hứng chịu công kích, không kịp đề phòng, lăn đi dưới đất như hồ lô, văng khỏi đỉnh núi cả chục trượng. Diệp Phong không còn bị ai ngăn cách với Hỏa viêm động khẩu.

Tuy miệng hỏa sơn liên tục phun hỏa nguyên ra nhưng gã không thể cả nghĩ nữa. Gã tự tin mình tạm thời có thể chống lại hỏa nguyên thiêu đốt, kiên trì đến lúc lấy được tiên thiên hỏa nguyên chi lực, nên lao thẳng vào miện ngọn núi nóng bỏng.

"Vù, vù…" Hỏa nguyên điên cuồng nuốt lấy gã, chạm vào chân nguyên bên ngoài thân thể gã liền bốc khói xanh và tiếng cháy tanh tách. Gã nhanh chóng móc ra ba viên ngũ phẩm kim nguyên đơn nhét vào miệng, dù lại số kim nguyên lực tan đi nhanh chóng.

"Chân không - - bạo!" Hỏa sơn rừng rực lửa và khói đặc, nhất thời không nhìn rõ tình hình. Diệp Phong buộc phải thi triển thần thông thuật thổi tan hết khói.

Gã cẩn thận lơ lửng trên không, phóng mắt nhìn xuống, nham tương dưới chân cuồn cuộn liên tục sủi bong bóng. Cả miệng núi, trừ lớp đá cứng bị hỏa nguyên thiêu đốt đỏ rực là nham tương nóng rãy, cơ hồ không có chỗ đặt chân.

"Tiên thiên hỏa nguyên thật ra được giấu ở đâu?" Gã nhíu mày, toàn lực trải thần niệm. Tuy vì hỏa nguyên nồng nặc, thần niệm của gã chỉ khuếch tán được hơn trăm thước, nhưng vậy cũng đủ rồi.

"Ừ… góc bên trái tựa hồ có năng lượng dao động khác thường." Gã chỉ còn cách tìm từ từ. Bất quá gã không chú ý trong dòng nham tương ngay sau lưng, một gương mặt trẻ con do liệt diễm hình thành hiếu kỳ thò đầu lên, trừng trừng mắt nhìn vào lưng gã.

Gã chuyên tâm chuyên trí tìm kiếm trong nham tương, một khi phát hiện điều khác lạ thì sẽ phát ra Chân không pháo mở thoog đạo tra xét. Mấy lần liền mà chỉ thu được kết quả thất vọng.

"Thấy rồi, ở đây." Khí trụ bắn ra, dịch thể đỏ rực bị kình khí hất vẹt ra, để lộ một khu vực chân không có thể nhìn thấu xuống dưới. Mắt gã sáng lên, dưới đất có một khối hỏa hồng sắc tinh thể trong suốt phát ra hỏa nguyên chi lực khác lạ, trực giác cho gã biết đó là tiên thiên hỏa nguyên thể.

Diệp Phong hớn hở ra mặt, tay xuất ra lực hút kinh hồn, chuẩn bị giành lấy khối tinh thể.

"Đắc thủ rồi." Gã nhủ thầm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Đột nhiên sau lưng gã vang lên tiếng chuông cảnh báo, không kịp ngoái lại đã liếc thấy một cái đầu hỏa long lớn gấp ba Hỏa lân thú há miệng cắn tới. Gã không kịp nghĩ ngợi, thể nội kêu lên tanh tách, Thiết bì thuật quán thông toàn thân, đồng thời chân nguyên chi lực bừng lên hộ thể.

Chát. Thân thể gã bị hất văng, năng lượng ngưng luyện của hỏa long vượt xa tưởng tượng của gã. Gã bị dính sâu vào vách đá đỏ rực, cảm giác mắt tối sầm, cơn đau thấu tâm can lan khắp toàn thân rồi mất đi tri giác.

Hài đồng do hỏa diễm hình thành sau lưng gã từ từ nổi lên khỏi nham tương. Hỏa long thiếu điều lấy mạng gã lượn hai vòng trên nham tương rồi chui vào thể nội nó. Thân thể có phần gầy gò của tiểu hài đồng chợt rõ ràng hơn.

Nó háy mắt mấy lần, ngây ngẩn nùn gã, tựa hồ lấy làm lạ sao gã dính một đòn mà không chết? Tuy nó không biết tu vi hay thực lực là gì nhưng linh trí trời sinh cho nó biết, uy lực công kích của mình tuyệt đối giết được đối phương có thực lực đã thể hiện.

Nhưng gã không mất mạng. Hỏa long gầm rú vừa rồi đủ lấy mạng một cao giai võ tôn nhưng muốn triệt để đoạn tuyệt sinh cơ của gã thì thiếu một chút nữa.

Mỗi khi gã nguy ngập sinh mạng thì nguyên nguyên lực trong thể nội lại bạo phát sinh lực. Thực lực của gã chỉ ngang cao giai võ tôn nhưng so về sinh mệnh lực, phổ thông võ giả không bao giờ so nổi. Dù thế hiện giờ gã chỉ còn hơi thở mong manh, nằm lún sâu trong nham thạch, thân thể bị nhiệt độ thiêu đốt phát ra từng làn khói xanh lét.

Tiểu tử liếc một chút, tựa hồ mất hứng với con mồi, thể nội lại dấy lên hỏa long lao vào gã. Trúng thêm một đòn thì dù gã đúc bằng thép cũng sẽ tan tành.

Đột nhiên thân thể gã tràn ra hơi sương xanh biếc, linh khí ràn rạt. Tiểu tử ngẩn ra môt chút rồi thu hỏa long lại, khẽ hít hà.

Thiên địa linh khí thuần tịnh quá, nồng đượm quá.

Nó tham lam hít mạnh, linh khí nhanh chóng chui vào thân thể, chảy một vòng rồi hóa thành hỏa hồng nguyên lực khiến thân thể hỏa diễm của nó sáng lên không ít. Nó hưng phấn lướt đến cạnh Diệp Phong, há miệng hút lấy linh khí từ thể gã tràn ra, chỉ mấy phút ngắn ngủi mà thân thể bằng bàn tay của nó tăng thêm không ít. Hỏa diễm đỏ rực càng ngưng kết.

Diệp Phong lúc này thụ thương cực nặng, nguyên nguyên lực trong huyết mạch tự phát chữa trị. Đồng thời vì gã hôn mê nên trạng thái Thần thông biến giải trừ, chỉ với tu vi lục giai võ tông bị hơi nóng trong Hỏa viêm động không ngừng xâm thực đốt cháy thân thể. Nguyên nguyên lực tan đi như bốc hơi, khi hao kiệt là lúc gã mệnh táng hoàng tuyền.

Nhưng thể nội gã còn mười giọt vạn niên linh ngọc dịch được Yêu vương phong ấn, ba năm khổ tu chỉ tiêu hao gần nửa. Giờ nguyên nguyên lực khô kiệt, ngọc dịch ẩn chứa thiên địa tinh hoa linh khí tự động được kích hoạt, toàn lực tràn ra duy trì sinh lực cho gã.

Trong huyết mạch gã chứa nhiều thiên địa linh khí đến nỗi đọng thành giọt. Linh khí của vạn niên linh ngọc dịch quá nhiều, tốc độ chuyển hóa của gã không theo kịp tốc độ linh dịch tràn ra, nên một phần thoát ra ngoài. Ở mức độ nhất định, thân thể gã được linh khí bao bọc, ngăn lại phần nào thương tổn của hỏa nguyên.

Tiểu tử lúc này đã bỏ ý định giết gã, với nó thì sinh vật dở sống dở chết này khác nào một kho bảo vật cung cấp thiên địa năng lượng tinh thuần nhất. Tuy nó sinh ra linh trí chưa lâu, còn nhiều thứ chưa biết nhưng có bản năng về tự cường hóa bản thân. Vì thế nó mặc kệ Diệp Phong, chỉ cắm cổ hút lấy linh khí để tăng cường thân thể.