Mọi người nhất thời an tĩnh, tiếng ngỗng cạc cạc kêu đột nhiên biến mất, xung quanh vắng vẻ.
Tiểu Thường lau mồ hôi, cười gượng nói: "Bầy ngỗng này chạy thật nhanh."
"Không phải chạy nhanh, mà là không thấy, mọi người nhìn, vết chân ngỗng đến đây biến mất."
Thượng Quan Hiên lướt qua Nguyệt Vũ, dùng đèn pha chiếu trên đất, vết chân ngỗng mất trật tự đến đây quàng quạc mà ngừng, ngoại trừ xương khô hãm trong bùn, mặt đất đều là bằng phẳng.
Nguyệt Vũ nói: "Có lẽ nào chúng chạy trên mấy bộ xương?"
Thượng Quan Hiên ngồi xuống, nhìn kỹ một hồi, "Không giống, bùn đất ẩm ướt như vậy, nếu chạy trên đó, hẳn để lại vết tích, thế nhưng mấy bộ xương này không có dính bùn."
Mọi người nghe xong chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh dưới chân dâng lên, Tiêu Xuân Thu pha trò: "Mấy súc sinh này sẽ không bay lên trời đi?"
Ông chú Hồ liếc xéo, "Bay lên trời? Có thể bay đi đâu? Ở đây chỉ có một con đường, không phải tiến về trước, còn có thể xuyên tường sao?"
"Vậy giờ làm sao?" Nguyệt Vũ hỏi.
Huyền Huyễn suy nghĩ một chút, "Không làm sao cả, đi tiếp, bất quá chúng ta phải cẩn thận."
Thượng Quan Hiên đề nghị: "Tôi nghĩ hai người đi tương đối an toàn, dù sao sơn động cũng rộng."
Mọi người gật đầu.
Tám người cẩn thận dọc theo vách núi đi tiếp, trong bóng tối, chỉ có tiếng giày tất tất giẫm lên nước bùn cùng tiếng hít thở rất nhỏ, trừ đó ra, không còn lại gì.
"Uy, có thể nói gì không?" Tiểu Thường nhỏ giọng hỏi.
"Không biết nói gì." Ông chú Hồ trả lời.
"Không nói gì nghĩ có chút là lạ." Tiểu Thường lẩm bẩm.
Ông chú Hồ trêu chọc nói: "Bảo Tống Tiếu Ngự tỏ tình cho cháu nghe."
Tiểu Thường giỡn: "Nghe chán rồi, không muốn nghe, không bằng gọi Dương Lăng tỏ tình cho chú?"
Những người còn lại lập tức phụ họa.
Ông chú Hồ giận nói: "Tiểu Thường chết tiệt, về giáng chức cháu, điều cháu đi xa, cho cháu và Tống Tiếu Ngự làm ngưu lang chức nữ!"